Chương 197:
Buổi tối, Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương diện đồ đi ra ngoài dự tiệc.
Địa điểm của buổi dạ tiệc ở CLB Ngọc Hoàng Cung.
Thành phố Vân Châu ngoài CLB Ngọc Hoàng Cung ra thì cũng không còn nơi nào cao cấp hơn có thể đủ lộ ra thân phận của người tổ chức.
Lúc cô và Mộ Tấn Dương đến Ngọc Hoàng Cung thì Bùi Chí Thành và Nam Sơn đều ở ngoài cửa.
Diệp Du Nhiên đi lại gần mới phát hiện đằng sau của Bùi Chí Thành còn có một người đang trốn.
“An Hạ?”
An Hạ vốn dĩ vẫn muốn trốn nhưng sau khi nghe thấy Diệp Du Nhiên gọi tên của cô thì biết trốn cũng vô ích.
Bùi Chí Thành quay người lôi An Hạ đằng sau ra, động tác một chút cũng không dịu dàng, trực tiếp níu lấy cổ tay cô lôi ra đằng trước, coi như là xong chuyện.
“Nè, người ta hôm nay mặc váy đấy, không thể nhẹ nhàng một chút sao!” An Hạ bị anh ta lôi ra đằng trước bất mãn phàn nàn.
“Tôi chỉ dịu dàng với phụ nữ, chẳng lẽ cô cho rằng mình mặc váy thì chính là phụ nữ à?” Bùi Chí Thành lạnh lùng hừ một tiếng: “Rõ ràng là ngực nhỏ mặc không được lễ phục hở ngực mà vẫn cứ muốn mặc như vậy.”
Diệp Du Nhiên nghe xong, không tự chủ được mà quay đầu nhìn qua, bộ lễ phục hở ngực mà An Hạ mặc dường như có chút không thích hợp.
Chẳng qua cô cũng không thể đi phá đám bạn thân mình được.
Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện tối qua, ấn tượng của cô đối với Bùi Chí Thành là xuống dốc không phanh.
“Tôi cảm thấy An Hạ mặc bộ lễ phục này rất đẹp.” Diệp Du Nhiên đi qua, sờ eo của An Hạ: “Eo nhỏ đi rất nhiều.”
Ánh mắt của Bùi Chí Thành rơi xuống chỗ eo của An Hạ, trầm ngâm nhìn một chút, cảm thấy có chút nhỏ, cũng tiện tay muốn sờ thử.
Tay vừa đến gần thì đã bị Diệp Du Nhiên vỗ “bạch” một tiếng: “Sờ loạn cái gì!”
Bùi Chí Thành nhanh chóng thu tay lại, khuôn mặt thoáng qua một tia xấu hổ, nhưng lại nghĩ không thể ở trước mặt tiểu ngực phẳng mà mất mặt như thế được, bèn nói: “Cô ta có eo à? Ngực với eo đều như nhau.”
“Bùi Chí Thành, anh đừng quên, là bản thân anh đến cầu tôi làm bạn gái của anh.”
“Thưa bà An Hạ, trí nhớ của cô không được tốt à? Là bản thân cô muốn cảm ơn tôi ngày đó đã giúp các cô cho nên cô mới xung phong muốn đến làm bạn gái của tôi.”
“Tôi vẫn là thiếu nữ! Xin hãy gọi là cô An Hạ, anh gọi bà nữa thì tôi sẽ đánh chết anh.” An Hạ nói xong, giơ quả đấm về phía anh.
Mộ Tấn Dương luôn luôn yên tĩnh vừa vặn lúc này mở miệng: “Được rồi, đi vào đi.”
Mộ Tấn Dương vừa mở miệng, hai người Bùi Chí Thành và An Hạ đều yên tĩnh trở lại, giống như đứa trẻ bị người lớn khiển trách, ngoan ngoãn khoác tay nhau đi vào trong.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong, cũng không quá yên phận.
An Hạ thỉnh thoảng cố ý đi loạn, dẫm lên chân của Bùi Chí Thành, còn Bùi Chí Thành thì càng quá phận hơn, duỗi cánh tay dài ôm lấy eo của An Hạ, nghiêng đầu không biết nói câu gì mà bị An Hạ hung hăng đá vào chân của anh ta, hai người thiếu chút nữa đánh nhau.
Diệp Du Nhiên nhìn hai người họ mà cười ra tiếng.
Mộ Tấn Dương nghe thấy tiếng cười của cô, quay đầu nhìn cô: “Có gì vui mà cười?”
Diệp Du Nhiên kéo cánh tay của anh cho dù đã mang giày cao gót, cô nhìn anh, còn ngước đầu lên: “Anh không cảm thấy buồn cười à?”