Chương 195:
“Làm cái gì?” Tuy ngoài mặt Diệp Du Nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Mộ Tấn Dương không nói, im lặng đặt chìa khóa biệt thự đã cầm đến ấm áp trong tay vào lòng bàn tay của cô.
Diệp Du Nhiên thấy anh đưa cho mình một cái chìa khóa, hơi trợn to mắt lên.
Mộ Tấn Dương cầm tay cô, giọng nói trầm thấp còn mang theo nghiêm túc: “Thân là bà chủ, sao có thể không có chìa khóa trong nhà được chứ?”
“Đây là chìa khóa của biệt thự?” Tuy Diệp Du Nhiên hỏi cái này, nhưng cái nhớ kỹ nơi đáy lòng, chính là câu “thân là bà chủ” anh nói đằng trước kia.
Ý của anh là, không định ly hôn với cô sao?
Trong ánh mắt chờ mong của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương chỉ khẽ đáp một tiếng, sau đó đã xoay người đi lên lầu.
Diệp Du Nhiên phục hồi lại tinh thần, đuổi theo kéo anh lại: “Mộ Tấn Dương, có phải anh rất thích tôi không.”
Nếu không vì sao cứ một lần một lần cứu cô, mặc dù cô nói mấy lời kia làm anh tức giận, anh cũng không mặc kệ cô, sau khi cô tát anh một bạt tai, còn có thể tha thứ cho cô.
“Loại chuyện này, bình thường tôi không thích trả lời bằng miệng.” Mộ Tấn Dương im lặng hai giây, quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sâu xa: “Tôi thích thể hiện bằng hành động.”
Hai mắt Diệp Du Nhiên sáng ngời, không đợi cô mở miệng lần thứ hai, đã nghe thấy Mộ Tấn Dương nói tiếp: “Ví dụ như tối hôm qua.”
Nói xong, bắt lấy cánh tay cô đang lôi kéo vạt áo mình, đặt ở bên môi in xuống một nụ hôn, xoay người đi lên lầu.
Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Cô ngốc như cún mới hỏi anh loại vấn đề này.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ, không cam lòng mà đuổi theo.
Cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra xông vào phòng.
Vẫn chưa nhìn rõ Mộ Tấn Dương đang làm gì ở đằng trước bàn thì đã nghe thấy anh lạnh lùng mở miệng: “Ra ngoài.”
Ra ngoài?
Diệp Du Nhiên khẽ nhíu mày, vừa lúc nãy vẫn còn bình thường mà sao giờ lại vô cớ nổi giận rồi?
Nếu như Diệp Du Nhiên thật sự nghe lời anh mà đi ra ngoài thì cô cũng không phải là Diệp Du Nhiên nữa rồi.
Cô trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của anh, liếc mắt thì nhìn thấy lỗ tai của anh không được tự nhiên đỏ lên, cô chỉ vào lỗ tai của anh hỏi: “Lỗ tai anh sao lại đỏ vậy? Không khí trong này không thoáng à?”
Cô nhớ trên sách có nói, lúc không khí không thoáng, lỗ tai của con người sẽ tự nhiên đỏ lên, hiện tại Mộ Tấn Dương chính là như vậy.
Mộ Tấn Dương nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng ngược lại cũng không kêu cô ra ngoài nữa, chỉ là cầm tài liệu lên, làm như không có gì nói: “Ừ.”
Diệp Du Nhiên nghe được câu trả lời của anh thì đi đến mở cửa sổ giúp anh.
Mộ Tấn Dương âm thầm thở ra một hơi, để tập tài liệu xuống, đưa tay sờ lỗ tai của mình, hơi nóng.
Lúc Diệp Du Nhiên vừa mới hỏi anh vấn đề đó, tim của anh làm thế nào mà lại đập nhanh hơn, lỗ tai cũng đỏ lên.
Lỗ tai đỏ lên là đặc thù bí mật của anh, ngoài mẹ anh biết lúc anh căng thẳng thì lỗ tai sẽ đỏ lên, còn lại không có ai biết nữa.
Đã nhiều năm cũng chưa xảy ra tình trạng này, nhưng không ngờ chỉ một câu hỏi đơn giản của Diệp Du Nhiên mà tai cũng đỏ lên, nhưng lại không dám để cô biết nguyên nhân vì sao tai anh đỏ lên.
Sau khi Diệp Du Nhiên đem cửa sổ mở ra, mới quay lại thì thấy tai của Mộ Tấn Dương cũng không còn đỏ nữa.