Thời tiết năm nay hơi khác thường, đã là giữa tháng 5 gần kỳ thi đại học, nhưng trong lớp vẫn có rất nhiều bạn mặc áo sơ mi dài tay hoặc là áo khoác. Song cho dù mặt trời chiếu thẳng xuống hay là di chuyển về phía Bắc, nhiệt độ không khí cũng phải lề mề tăng lên.
E rằng chỉ có bầu không khí học tập của lớp tốt nghiệp là nóng như thời tiết. Đến giai đoạn này, nói gì đi nữa cũng chỉ là lặp lại, dưới tình huống đã làm đủ đề, không biết vẫn cam chịu số phận không biết.
Những chàng trai cô gái mười bảy mười tám tuổi, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, chất lượng giấc ngủ còn lâu mới theo kịp tốc độ trao đổi chất, lại thêm bầu trời sáng nay đen đến mức khiến người ta tưởng lầm mười giờ tối, đến giờ đi ngủ rồi này.
Vì vậy đọc bài sáng lúc sáu giờ ba mươi, lớp học yên tĩnh hơn cả ký túc sau khi tắt đèn vào buổi tối. Đến cả người thích học như Trần Hoàn cũng không có tinh thần.
Rõ ràng lão Tạ tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra trong lớp mình.
“Các cô cậu! Mọi người bị gì vậy!? Các anh các chị ơi, còn hai, ba ngày nữa là thi đại học rồi, thi đại học đấy! Ai cũng cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ cả đúng không, nhất định đậu song nhất lưu[1] đúng không, hả? Cả đám nằm sấp xuống bàn kia, lúc tự học không thấy các cô cậu yên tĩnh như thế, chạy bộ buổi sáng cũng không thấy cô cậu ngay ngắn như vậy? Lớp mười hai rồi vẫn không hiểu kế hoạch một ngày nằm ở buổi sáng hả, ngoài đọc bài buổi sáng còn có thời gian nào cho các cô cậu học thuộc lòng không? Đừng ngủ nữa, tất cả tỉnh táo lại cho tôi!”
[1]
Có lẽ cảm thấy chỉ có giọng điệu và thần thái vẫn chưa thể có tác dụng uy hiếp, lão Tạ giơ quyển vở ôn tập Vật lý bên tay lên đập mạnh mấy lần vào bục giảng.
Rất đúng lúc, bên này vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng sấm.
Tất cả học sinh trong lớp lập tức sợ run bắn lên, nhưng rõ ràng sự chú ý của mọi người nằm ở bầu trời bên ngoài cửa sổ đen hơn mặt lão Tạ, và cơn gió lớn còn nghịch ngợm hơn Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm tự nhận mình không nghịch ngợm như vậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngọn lửa màu tím xẹt qua chân trời rơi xuống thư viện cách đó không xa. Hắn tự dưng nghĩ, trong mười hai năm giáo dục này, dù tiết học bắt đầu sớm hơn nữa, dù là giáo viên nào, tại sao vào lớp đều không buồn ngủ.
Tiếp đó liếc nhìn lão Tạ bị chọc tức tới nỗi hai lỗ mũi thở phì phò, hắn nhịn cười, hơi đắc ý đưa ra kết luận, cũng đúng, nếu không tại sao các cụ lại nói gừng càng già càng cay chứ.
Bởi vì tòa nhà dạy học của lớp mười hai được thiết kế tương tự Tứ hợp viện[2], chỉ có phía sát đường chính của cổng trường là thông thoáng, khiến gió lớn từ bên ngoài thổi vào đã bị nhốt giữa hai dãy nhà học. Gió chen gió, không cần thò đầu ra khỏi phòng học cũng có thể tưởng tượng được mấy cây vừa nhổ trồng ở trong tòa nhà gặp cực hình như thế nào.
[2]
Nếu ở bên ngoài trường, có lẽ trời sập đám học sinh này cũng không chịu phân tâm ra khỏi trò chơi gay cấn dù chỉ một chút. Nhưng giờ đang ở trong trường, hơn nữa còn là đám học sinh lớp mười hai bị việc học tra tấn đã mất cảm xúc mãnh liệt, sao họ có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội rời khỏi sách giáo khoa, đến gần hơn với thiên nhiên!
Lớp học dần dần có tiếng rì rầm châu đầu ghé tai, vừa nói vừa có người thò đầu ra ngoài nhìn, ước gì mắt có thể treo giữa cây cao kia.
Tuyệt vời hơn là ở cửa lớp loáng thoáng có bóng dáng bạn lớp bên cạnh bám vào lan can và âm thanh phấn khích, lần này cả lớp 12/5 đều chộn rộn nhìn về phía lão Tạ đầy thiết tha.
Lão Tạ tiếp tục thở phì phò bằng mũi, lại nói bắt đám quỷ sứ này đọc bài buổi sáng đúng là chuyện mơ tưởng hão huyền. Thầy giậm chân một cái, phẫn uất bất bình nhìn ngoài cửa sổ trước, tiếp đó ánh mắt lại quay về đám quỷ sứ này, nội kỳ bất tranh ai kỳ bất hạnh[3], chắp tay lắc đầu thở dài rời đi.
[3]
Đám học sinh ngày càng nóng lòng, nhưng lại lo lắng lão Tạ dùng kế điệu hổ ly sơn về văn phòng xem camera.
Dựa vào kinh nghiệm ba năm “đi đường[4]” của Lưu Tử Khâm với lão Tạ, đương nhiên cho rằng đây là dung túng thả hổ về rừng, vậy nên việc nhân đức không nhường ai, hắn đứng mũi chịu sào, hét, “Đi đi đi, phản ứng này của lão Tạ là ngầm cho phép rồi.”
[4]
Hắn vừa dứt lời, lớp học cũng không còn ai dè dặt nữa, trong lớp toàn là âm thanh đặt sách giáo khoa xuống bộp bộp và tiếng reo hò.
Trần Hoàn vừa đứng dậy đã bị Lưu Tử Khâm bàn sau đẩy đi lên phía trước, “Nhanh, đừng nói gì nữa, đi cảm nhận thiên nhiên nào.”
Trần Hoàn mặc cho hắn đẩy, cũng không biết có phải cố ý dỗ hắn không, “Không học không học, vừa nãy tôi suýt ngủ mất.”
“Hầy, tại tôi tại tôi, ý thức nguy cơ nặng quá, hết cách rồi, học giỏi có tật xấu thích học.”
Hơn một nửa bạn học đều nghe rõ giọng Lưu Tử Khâm, cả đám rất không nể mặt cười ra tiếng. Từ Minh Triết tung một cú từ phía sau, “Mày không đến Đức Vân[5] biểu diễn tấu nói thực sự là chôn vùi mày rồi.”
[5]
“Còn phải nói,” Lưu Tử Khâm đập lại.
Đột nhiên lại có một tiếng sấm, ngay sau đó là cơn mưa to. Hạt mưa không to nhưng mưa lại mịn và dày, cộng thêm gió lớn, cơn mưa này dường như không phải sự tích tụ của hơi nước mà là giọt nước do gió lớn ép ra từ trong tầng mây, trút xuống từng đợt từng mảng.
Tất cả học sinh trên hành lang như thể chưa từng thấy việc đời, líu ríu không ngừng. Bầu trời vẫn âm u, cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng.
Do gió thổi mưa tạt thẳng vào phòng học nên để tránh bị ướt như chuột lột, mọi người buộc phải dán vào vách tường hành lang. Hành lang vốn cũng không rộng, đành phải người chen người, nhưng không ai cảm thấy chật chội, trái lại vô cùng sôi nổi.
Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm đứng sát nhau, thỉnh thoảng có tia chớp chiếu sáng bầu trời, nụ cười quá phấn khích trên mặt Lưu Tử Khâm khiến Trần Hoàn cảm thấy kỳ dị lại buồn cười, đã sắp trưởng thành rồi mà còn.
Khi Lưu Tử Khâm và Từ Minh Triết xua tay lung tung, chợt nhớ đến giường của mình nằm bên cạnh cửa sổ, tiếp đó mọi động tác dừng lại ngay tại chỗ.
Ánh mắt Trần Hoàn luôn dừng trên người hắn, vừa định hỏi có chuyện, hai tay Lưu Tử Khâm đã đặt sau lưng anh, đẩy mạnh về phía trước một cái, “Đệt, Trần Hoàn, buổi sáng ai là người cuối cùng ra khỏi phòng?”
“Ngày nào cũng là cậu mà?” Trần Hoàn nói xong trở tay đẩy Lưu Tử Khâm một cái.
“Không phải chứ, đờ mờ! Tôi chưa đóng cửa sổ!!!” Tiếng kêu rên này lập tức thu được vô số ánh mắt đồng tình.
Lưu Tử Khâm thực sự có nỗi khổ không nói được, ông Lưu và bà Lý ngẫm nghĩ con mình học lớp mười hai trọ ở trường, hai ngày trước đã về quê sống thế giới của hai người. Trước khi đi còn dặn đi dặn lại nếu gặp rắc rối sẽ không được đón về nhà.
“Ôi…”
Tiết học của cả ngày hôm đó, Lưu Tử Khâm đều nằm sấp trên mặt bàn, vừa cầu nguyện mình nhớ nhầm, vừa vội vàng cầu ông trời xin thương xót mau chóng nắng lên đi.
“Haizz…”
Trần Hoàn nghe tiếng thở dài thỉnh thoảng vang lên ở bàn sau, quay đầu nhìn thấy Lưu Tử Khâm mặt mày ỉu xìu như bánh đa ngấm nước, ngay lập tức vừa buồn cười vừa thương, bèn an ủi hắn, “Được rồi được rồi, buổi tối chúng ta chen chúc với nhau.”
Lưu Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh một cái đầy sâu xa, nhưng không trả lời. Trong lòng chỉ mong nắng lên nắng lên, không ngờ Trần Hoàn lại nghĩ, mưa đi mưa đi mưa tiếp đi.
Mặc dù thời tiết vào hè thay đổi rất nhanh, buổi chiều thực sự nắng to. Nhưng vì giường ngủ của Lưu Tử Khâm không được ánh nắng rọi thẳng vào, mà cơn mưa quả thực bị gió thổi vào phòng ngủ, cho nên lúc tan tự học buổi tối quay về phòng ngủ, không có gì ngạc nhiên khi gối và hơn một nửa chăn ga đều bị ướt.
Lúc Trần Hoàn quay về ký túc xá, nhìn thấy Lưu Tử Khâm thê thảm ôm cái gối giống như bị ngấm nước tiểu của hắn, nước mắt nước mũi lên án khắp nơi. Lưu Tử Khâm thừa nhận hắn đang diễn, dù sao ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy vừa nhọ vừa tức cười.
Thấy Trần Hoàn trở về, hắn vô cùng đau đớn vừa thêm mắm dặm muối trình bày sai lầm của mình, đồng thời “mở đường” cho ý tưởng chen chúc tạm một buổi tối.
Sao Trần Hoàn không biết hắn muốn nói gì, anh cướp lời, “Ngủ tạm trên giường tôi một đêm, cậu mau đi tắm đi, chốc nữa lại không kịp.”
“Ok.” Lưu Tử Khâm vỗ vỗ đầu vai Trần Hoàn, nghiêm túc nói, “Đại ân không lời nào cảm ơn hết được.”
Quả nhiên đến khi hai người tắm rửa xong đã tắt đèn, cô quản lý ký túc thổi còi hét lớn, “Tắt đèn đi, đừng nói chuyện nữa.”
Lưu Tử Khâm thuận lợi trèo lên giường nhờ ánh đèn pin cầm tay của Trần Hoàn, “Cậu ngủ trong hay ngoài?”
Trần Hoàn nghĩ ngợi rồi nói, “Ngủ bên ngoài.”
Anh nhớ mỗi ngày thức dậy luôn có thể nhìn thấy hơn phân nửa chăn bông của Lưu Tử Khâm treo bên ngoài giường, nghĩ đến việc Lưu Tử Khâm đi ngủ thích đá chăn, còn giường của mình lại đối diện với điều hòa, tránh để hắn buổi tối ngủ bên ngoài bị lạnh.
Trần Hoàn gác chân sang một bên nhường chỗ cho Lưu Tử Khâm, lúc Lưu Tử Khâm nằm xuống bỗng phát hiện gối của mình lại khô ráo giống như kỳ tích, không khỏi kinh ngạc thốt lên, giọng điệu ra vẻ, “Ồ! Mặt trời nhỏ nào của bố chu đáo thế này?”
“Ọe…” Từ Minh Triết ở giường đối diện khoa trương buồn nôn, “Lưu Tử Khâm tỉnh đi, mày không có nhiều con riêng vậy đâu!”
Lưu Tử Khâm đáp lễ, “Chậc, đương nhiên bố chưa từng đẻ đứa con hỗn như mày!”
Sau đó phòng ký túc 420 vang lên một tràng cười to.
“Rì rà rì rầm… là phòng nào vẫn nói chuyện? Nói tiếp sẽ trừ điểm.” Cô quản lý mang giày cao gót đi ngang qua cửa phòng ký túc, đèn pin cầm trong tay chiếu vào qua ổ cửa sổ trên cánh cửa.
Cuối cùng phòng ngủ yên tĩnh lại.
Giường của trường cho hai đứa con trai tay dài chân dài như họ nằm ngủ thực sự rất nhỏ, làm thế nào cũng không tránh được da thịt tay hoặc chân dán vào nhau. Trần Hoàn làm sao có thể chịu được tiếp xúc cơ thể trong khoảng cách gần như vậy.
Đến khi xung quanh đã yên tĩnh lại, cảm giác trên làn da rõ ràng hơn, anh bắt đầu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ngay cả tần suất hít thở cũng trở nên gấp rút vì người bên cạnh. Nhưng càng nghĩ vậy nhiệt độ cơ thể càng cao, tiếng tim đập cũng vang hơn, chưa kể bên cạnh còn có tiếng hít thở có quy luật của Lưu Tử Khâm.
Người mình thích nằm ngay bên cạnh, là đàn ông anh có chịu được không?
Trần Hoàn nhìn chằm chằm trần nhà không chớp mắt, hít sâu một hơi lại từ từ thở ra, dùng cách này để điều chỉnh tần suất hít thở. Không lâu sau anh nghĩ hai đêm sẽ trôi qua thôi.
Thật ra Lưu Tử Khâm cũng không ngủ ngon, giường chật đến mức không có chỗ xoay người, cũng có thể là vì thời tiết khá nóng, nhiệt độ cơ thể của Trần Hoàn nóng như lò nung.
Cảm thấy anh cũng chưa ngủ, Lưu Tử Khâm dán sát vào tường rồi nghiêng người, sợ đánh thức những người khác, hắn nhỏ giọng hỏi, “Chật quá, tôi nằm nghiêng ngủ nhé?”
Dùng chim sợ cành cong để miêu tả Trần Hoàn lúc này là vô cùng chính xác, anh vốn tưởng Lưu Tử Khâm đã ngủ say, đang hít sâu một hơi vẫn chưa kịp thở ra. Lại thêm Lưu Tử Khâm không nói bằng giọng đùa cợt cà lơ phất phơ như ngày thường, lúc nói chuyện giọng hắn nghiêm túc và hơi trầm, có thể tưởng tượng được lực sát thương này.
“Cũng được…” Một lúc sau Trần Hoàn mới trả lời.
“Ừ.” Lưu Tử Khâm mơ màng đáp lại, có lẽ là tư thế này thoải mái hơn, không lâu sau hơi thở của hắn đã trở nên kéo dài và ổn định, hắn không hề phòng bị, cứ quay mặt về phía Trần Hoàn ngủ thiếp đi như thế.
Trần Hoàn cũng không tốt hơn, anh đã chấp nhận đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, hơi thở của Lưu Tử Khâm vờn quanh tai anh, không cần cố gắng nghe cũng đinh tai nhức óc. Nhờ ánh trăng và ánh sáng của điều hòa có thể thấy lờ mờ gương mặt của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn nhắm mắt cũng có thể miêu tả được đường nét của hắn, nhưng nhìn thế nào cũng không đủ.
Trần Hoàn biết nếu để Lưu Tử Khâm phát hiện ra tâm tư của mình, chắc chắn sẽ không thể làm bạn được. Không nói đến việc Lưu Tử Khâm thích con gái, chỉ nói hắn đối xử với tình cảm luôn thẳng thắn dứt khoát, nếu không thích sẽ không cho người ta một chút suy nghĩ nào. Tuy rất tàn nhẫn, nhưng từ một mặt nào đó điều này tốt cho cả đôi bên.
Bởi vậy Trần Hoàn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có phần thắng, nhưng có lúc cũng sẽ lưỡng lự. Dù sao cũng là đàn ông, anh thực sự không thích giấu giếm tình cảm, chuyện này nên chủ động giành lấy.
Cho nên anh nghĩ, không bằng tỏ tình lúc tốt nghiệp. Như vậy dù là kết quả tồi tệ nhất, cho dù Lưu Tử Khâm thật sự cả đời không qua lại với anh, khi điền vào bảng nguyện vọng cũng có thể điền một ngôi trường gần hắn hơn, giữ khoảng cách an toàn ở bên hắn thêm bốn năm.
Đã nghĩ đến đây rồi, Trần Hoàn lập tức có cảm giác bất chấp tất cả, quay đầu nhìn về phía người đang ngủ say, trái tim vừa mềm mại vừa nóng. Mặc kệ đi, đó cũng là chuyện của tương lai, bây giờ cậu ấy đang ở ngay bên cạnh.
Ánh mắt Trần Hoàn dời xuống khỏi mái tóc thấm đầy ánh trăng của Lưu Tử Khâm, xẹt qua gương mặt không thể quen thuộc hơn được, dọc theo sống mũi đi đến môi, phải thừa nhận anh đã nuốt một ngụm nước bọt.
Trong đầu có giọng nói vang lên, nó hỏi, “Muốn hôn không?”
Sao có thể không muốn.
Một lát sau, nó lại hỏi, “Không dám chứ gì?”
Không biết là chứng minh cho ai xem, sau khi nhìn quanh phòng ngủ, Trần Hoàn dùng cùi chỏ chống nửa người lên, khẽ dịch người tiến lại gần gương mặt Lưu Tử Khâm, tiếp đó nhắm ngay đôi môi, cúi đầu khẽ chạm một cái.
Trước Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn chưa bao giờ thích ai, chứ nói gì là hôn. Rõ ràng nhịp tim vang hơn cả thiên thạch rơi xuống trái đất, anh lại không thèm để ý. Trần Hoàn không nhịn được cười, khóe miệng ngoác đến mang tai cũng không phát ra âm thanh nào, vì cả thế giới của anh đã nằm ngủ say ở bên cạnh.
Hết