Lưu Tử Khâm thật sự không nhớ hôm nay là lễ Thất tịch, Trần Hoàn cũng bận nên quên mất, hai người họ chỉ trùng hợp ra ngoài ăn vào buổi tối. Đi đến trung tâm thương mại nhìn thấy tấm biển khổng lồ Ngưu lang Chức nữ và cầu Ô Thước ở cửa, còn có các cô gái chàng trai đang bán hoa hồng, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, ồ, hóa ra hôm nay là Thất tịch.
Thất tịch thì Thất tịch thôi, có ngày nào hai người không sống như lễ tình nhân.
Một cô gái tiến lên đón, “Anh ơi mua bó hoa không?”
Trần Hoàn đang định lấy di động ra quét mã thì bị Lưu Tử Khâm ngăn lại, lịch sự nói câu xin lỗi.
Đến khi đi xa mới kéo Trần Hoàn nói, “Lại mua nữa? 999 bông năm ngoái còn đủ cho hai chúng ta ngâm tắm, một bó ba bó này ngâm chân cũng không đủ đúng không?”
Trần Hoàn thực sự bị hắn chọc cười, phải thừa nhận hai người đàn ông chơi trò lãng mạn anh cũng cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, chẳng thà chơi trò gì đó mà Lưu Tử Khâm thích.
“Vậy chúng ta ăn xong đi chơi game điện thử đi?”
Giống như hồi bé bà Lý cho hắn năm hào đi mua kem, trên mặt Lưu Tử Khâm cũng hơi mỉm cười, giơ ngón cái lên khẳng định nói: “Ừ, tôi thấy được đó.”
Kết quả hai người giỏi quá, chơi trò bắn nhau thì khiến đứa trẻ bên cạnh khóc, ném bóng rổ dùng lực mạnh quá làm đổ trà sữa của đứa trẻ bên cạnh, chơi đua xe lại bỏ rơi đứa trẻ bên cạnh tròn hai vòng, cuối cùng đứa trẻ bên cạnh khóc lóc chạy đi tìm mẹ.
Cậu bé cũng rất mạnh mẽ, thề sống chết không nhận đồ chơi và đồ ăn vặt hai anh tặng. Chính dáng vẻ chảy nước mắt nước mũi anh dũng hy sinh kia khiến Lưu Tử Khâm không nhịn được cười suốt dọc đường.
Trung tâm thương mại cách nhà không xa, rẽ một cái đi mấy phút trên con đường nhỏ là đến.
Ánh sáng trong ngõ không thể sáng bằng trung tâm thương mại, đương nhiên hai người họ không sợ tối, nhưng thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít lại rất rợn người.
Trần Hoàn đi trước Lưu Tử Khâm, bật đèn pin soi đường, ai ngờ chưa đi được hai bước bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen. Cô gái ôm đầu gối ngồi xổm bên lề đường, cúi đầu giữa hai chân, lưng cô khẽ run, bên cạnh còn có hoa hồng bán chưa hết.
Chẳng phải cô gái lúc nãy ư?
Lưu Tử Khâm nghe cô gái khóc kìm nén đến vậy, rất khiến người ta đau lòng, hắn không ngần ngại tiến lên trước vỗ nhẹ vai cô một cái, dịu dàng hỏi, “Này cô gái có chuyện gì vậy?”
Người kia hiển nhiên bị hành động này làm giật mình, ngẩng phắt đầu lên, hai má hơi đỏ, nước mắt chảy loang trên mặt rất giống đứa trẻ vừa nãy.
Kể ra chuyện này cũng lạ, một ngày như lễ tình nhân, Thất tịch và 520, nhiều màn tỏ tình thành công ngọt ngào, mà chia tay cũng nhiều hơn ngày thường.
Chắc cô gái thực sự cần một người để trút bầu tâm sự, lại thêm giọng điệu của Lưu Tử Khâm dịu dàng, vì vậy thút thít kể hết toàn bộ cho hai người họ.
Đại để là một tuần trước cô và bạn trai đã hẹn tối nay cùng ra ngoài bán hoa, kết quả nửa đường cãi nhau, đối phương thẳng thừng dùng bạo lực lạnh gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, như biến mất khỏi thế gian.
Cô gái vẫn ôm chút may mắn, theo thời gian đã hẹn đến địa điểm đợi người ta cả buổi tối, cuối cùng chỉ chờ được một câu “chia tay đi” rất nhẹ nhàng.
Trước đó một mình tủi thân còn có thể kìm nén, bây giờ nói ra nước mắt không cầm được nữa rơi tí tách xuống, thấm ướt một mảng nền xi măng trước mặt.
Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm liếc nhau, lấy điện thoại ra quét mã hai chiều treo trên hoa, cúi người rút ba bông hoa lắc lắc trước mặt cô gái, đến khi cô rưng rưng ngẩng đầu lên mới duỗi tay đưa tới, “Thất tịch vui vẻ.”
Ánh mắt cô gái sững sờ nhìn bông hoa hồng đỏ rực, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, bối rối và hốt hoảng vội vàng xua tay từ chối, “Không không không, tôi không có người yêu, không đón lễ Thất tịch…”
Nói xong lời cuối suýt nữa lại nức nở.
“Vậy cũng phải vui vẻ chứ,” Lưu Tử Khâm ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, “Vui vẻ là chuyện của mình, không liên quan đến việc có người yêu hay không.”
Lưu Tử Khâm nhận lấy hoa hồng trong tay Trần Hoàn, đặt vào lòng cô, mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa chúng tôi không chỉ muốn chúc cô Thất tịch vui vẻ, còn muốn chúc cô mỗi ngày đều vui vẻ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT