Năm mới Trần Hoàn bớt thời gian về nhà một chuyến. Mấy năm nay anh bận rộn lập nghiệp, sống người không ra người ma không ra ma. Sau khi tốt nghiệp số lần về nhà có thể đếm trên một bàn tay.
Đỗ xe xong, Trần Hoàn theo thói quen ngẩng đầu nhìn căn phòng ở trên tầng nhà mình, tối đen, chủ nhân chưa về.
Cũng đúng, sao có thể trùng hợp đến vậy.
Trần Hoàn tự giễu cười khẽ một tiếng, khịt mũi xem thường với sự căng thẳng không lý do suốt dọc đường của mình.
Anh về muộn, hai ngày nữa là đêm ba mươi rồi, trong tiểu khu treo đầy đèn lồng đỏ, nhà nào cũng dán câu đối, có đủ hương vị năm mới. Nhưng mùa đông phương bắc gió lớn, lạnh thấu xương, đèn lồng bị thổi tung bay, chỉ dùng một sợi dây buộc dưới đèn đường, trông hơi kỳ dị.
Trần Hoàn đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì đúng lúc bà Lâm gọi đến, vì vậy anh dứt khoát nhét chìa khóa vào trong túi, cong ngón tay bấm chuông cửa.
Gần như là một giây sau cánh cửa được mở ra, bà Lâm dịu dàng phàn nàn, “Sao về muộn thế?”
Trần Hoàn ôm bả vai bà, đẩy bà vào trong nhà, “Công ty bận rộn, con bảo mẹ đừng chờ con mà, sức khỏe mẹ không tốt phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Mẹ lo buổi tối con lái xe không an toàn,” Bà Lâm vỗ vỗ tay anh, “Mau đi ăn sủi cảo, đoán con về muộn nên mẹ nấu trước một ít.”
Bà Lâm chống mặt nhìn con trai nhét sủi cảo vào miệng, bỗng nhiên hơi bùi ngùi, “Hầy, lớn thật rồi, quanh năm suốt tháng bận đến nỗi không thấy người. Mỗi năm chỉ có mẹ, cô Lý và chú Lưu của con ăn tết với nhau, con với Tử Khâm luôn nói bận bận bận, không đứa nào về nhà.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác nhai nuốt của Trần Hoàn gượng gạo dừng lại, sau đó nuốt sủi cảo xuống, anh giả vờ như thuận miệng hỏi thăm, “Năm nay cậu ấy có về không?”
“Nghe ý cô Lý là hôm ba mươi mới về được. Hai đứa cũng thật là, hồi cấp ba thân nhau lắm, sao lên đại học lại không liên lạc nữa?” Bà Lâm nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Hoàn tưởng là anh bị nghẹn, bèn rót cho anh cốc nước rồi lải nhải tiếp, “Nghe nói năm nay Tử Khâm vừa học xong tiến sĩ, làm bác sĩ ở thành phố S, đúng là không ngờ hồi đi học nó nghịch như thế, cuối cùng lại đi làm bác sĩ.”
Nói đến đây bà Lâm chợt nhớ ra gì đó, vỗ đùi hỏi: “Ơ, vậy chẳng phải vừa khéo cùng thành phố với con à? Con xem khó khăn lắm hai đứa mới cùng về, buổi sáng cô Lý còn nói chuyện với mẹ, bảo là mọi người cùng ăn tết cho vui.”
Không khéo chút nào hết.
Lưu Tử Khâm học y, tốt nghiệp muộn hơn Trần Hoàn. Trần Hoàn biết rõ Lưu Tử Khâm không muốn nhìn thấy mình, nhưng anh chỉ muốn ở gần hắn hơn, cho dù ở cùng một thành phố là đủ rồi.
Lúc ấy mình đã bắt đầu lập nghiệp, sau khi tốt nghiệp cậu ấy sẽ đi đâu? Ở lại thành phố S hay là về đây, hoặc đến một nơi khác? Trần Hoàn đành phải đánh cược một lần. Cho nên anh bắt đầu làm việc không biết ngày đêm, có một lý do là để một ngày nào đó có thể thích gì làm nấy đi đến thành phố nơi Lưu Tử Khâm đang sống.
Nguồn tin tức về Lưu Tử Khâm mà Trần Hoàn có được thực sự ít đến đáng thương, mãi đến hôm nay nghe bà Lâm nói, anh mới biết mình cược thắng rồi.
Cho nên hiện giờ anh cũng biết rõ mình nên từ chối, nhưng vẫn gật đầu một cái, “Vâng, bọn con thực sự đã nhiều năm không gặp.”
Hôm ba mươi tết, bà Lâm dậy rất sớm đi mua đồ ăn, cố ý nhẹ chân nhẹ tay, chỉ sợ sẽ đánh thức Trần Hoàn. Mặc dù bà không tận mắt nhìn thấy, nhưng làm mẹ sao lại không cảm nhận được con mình lập nghiệp ở bên ngoài vất vả ra sao.
Thật ra Trần Hoàn đã dậy từ sớm, sau khi tốt nghiệp anh thường cả đêm không ngủ được. Hôm nay anh cũng thức dậy trước năm giờ như ngày thường.
Bà Lâm không đụng vào trang trí trong phòng, nó vẫn y hệt hồi khi Trần Hoàn học cấp ba.
Bố cục các nhà trong tiểu khu đều na ná nhau, ngay phía trên phòng ngủ của Trần Hoàn là phòng ngủ của Lưu Tử Khâm.
Trần Hoàn chợt nhớ đến trước cuối kỳ một năm nào đó, hai người họ hẹn chơi bóng, không cần gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, chỉ cần kéo cửa sổ ra gân cổ gọi một tiếng là có thể nghe thấy.
Không chỉ có Lưu Tử Khâm nghe thấy, bà Lý cũng chưa điếc, thế là chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng ồn ào trên tầng vọng xuống, “Trần Hoàn! Con đừng hẹn nó! Này, thẳng lỏi kia, học hành thì không chú ý, chỉ muốn đi chơi đúng không?”
Nửa câu sau tất nhiên là nói với Lưu Tử Khâm.
“Mẹ ơi, hiểu lầm lớn lắm đó, mẹ cũng nghe thấy rõ ràng là Trần Hoàn hẹn con, con một lòng học hành…” Âm thanh sau đó nghe không rõ nữa, chắc Lưu Tử Khâm đóng cửa sổ lại.
Trần Hoàn không biết tại sao mình nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí ngay cả giọng điệu của Lưu Tử Khâm cũng có thể nhớ ra, còn có dáng vẻ cười đùa tí tửng không tim không phổi của hắn.
Đang nghĩ, hiếm khi anh cũng cười theo.
Sống ở bên ngoài nhiều năm, để có thể ăn được miếng cơm mà Trần Hoàn đã học được chút tay nghề. Cho nên năm nay bà Lâm rút lui để Trần Hoàn và bà Lý làm sủi cảo trong bếp.
Nhà Lưu Tử Khâm vẫn như trong trí nhớ, ngay cả cái móc treo chìa khóa ở huyền quan khi vào cửa cũng không thay đổi.
Trần Hoàn hoàn toàn xuất phát từ thói quen, dưới tay máy móc cán vỏ bánh, tâm tư không biết đã bay đi đâu.
Trong đầu chỉ nghĩ đến Lưu Tử Khâm: Khi nào cậu ấy về? Nhìn thấy cậu ấy nên nói gì? Đã lâu không gặp? Cậu ấy không thể quay đầu đi luôn đúng không? Bảy giờ rồi sao vẫn chưa về? Đừng không về nhé?
Sau đó rơi vào vòng lặp vô hạn.
Có lẽ Trần Hoàn cũng không ngờ mình là đàn ông đàn ang, lại có thể nghĩ miên man nhiều như thế. Có lẽ anh càng không ngờ, bà Lý – một nhân dân thành thị nhiệt tình sẽ quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh hơn cả mẹ ruột.
“Tiểu Trần ơi, cô xem cháu như con ruột mới nói những lời này, cháu có nghe không đấy?” Bà Lý gõ gõ bát tráng men gọi anh hoàn hồn.
“Cô ơi, chuyện này cháu không vội.” Trần Hoàn hơi chột dạ, giả vờ ngớ ngẩn, “Kiểu gì cũng sẽ gặp được người thích hợp.”
Bà Lý nhìn anh một cái qua kính lão dày cộp, “Cô thấy là thanh niên các cháu trẻ tuổi tiêu chuẩn quá cao, đôi giày chưa đi thử sao biết được có thích hợp hay không. Cái thằng Lưu Tử Khâm kia cũng vậy. Sau khi quen mấy người ở đại học thì người này không ưa người kia không ưng. Sắp ba mươi đến nơi rồi, lúc cô và chú Lưu bằng tuổi các cháu, Lưu Tử Khâm đã biết kéo bím tóc của con gái trong sân. Đợi lát nữa nó về cô phải hỏi kỹ mới được. Này, cháu nói cô nghe, những người thành công như các cháu, rốt cuộc thích mẫu con gái như thế nào?”
Chày cán bột ép mạnh qua ngón tay cái, Trần Hoàn có thể trả lời, “Giống như con của cô” không?
Anh không thể.
Anh chỉ có thể chuyển chủ đề, “À, nhìn vừa ý là được. Cô xem vỏ này chắc đủ rồi nhỉ, cháu ra ngoài giúp bày bát đũa.”
Nói xong anh nâng một chồng bát vội vàng đi ra ngoài.
“Này, cháu nhìn cháu xem vội gì chứ…” Bà Lý chưa kịp nói hết thì chuông cửa vang lên.
“Ai vậy, năm hết tết đến rồi…” Bà Lâm nhận lấy bát, “Úi chà! Có phải Tử Khâm về không?”
“Thằng mất nết này, lại không mang chìa khóa.” Ông Lưu nói thế nhưng lại cười rất xán lạn, còn trong nóng ngoài lạnh, “Để nó ở bên ngoài hóng gió Tây Bắc thêm một lúc cho nhớ lâu!”
“Cháu đi mở cửa.” Trần Hoàn như thể không nghe thấy cuộc đối thoại của họ, đưa bát xong sau đó đi nhanh mấy bước tới cửa.
Hít sâu, nặn ra nụ cười mỉm, vặn nắm cửa.
“Chúc mừng năm mới!”
Cửa vừa mở ra, gió bấc thấu xương mang theo lời chúc mừng của Lưu Tử Khâm cùng nhào lên mặt Trần Hoàn, anh hơi lúng túng, “Chúc mừng năm mới!”
Rõ ràng Lưu Tử Khâm không ngờ người mở cửa sẽ là anh, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt, khóe mắt dần dần hạ xuống, khôi phục về vẻ mặt bình thường.
“Con trai à!” Bà Lý đang gói dở sủi cảo trong tay đã lao ra ôm lấy Lưu Tử Khâm, lại lập tức đẩy ra, “Để mẹ nhìn kỹ cái nào, ôi chao! Lưu Tử Khâm nhà ta sao gầy đi nhiều vậy, không ăn cơm đàng hoàng đúng không? Công việc bận quá hả? Ôi con tôi!”
Bà Lý giả khóc cứ phải gọi là kinh thiên động địa.
“Ôi ôi, mẹ, chúng ta dừng lại đi, ai không biết còn tưởng mẹ vội về chịu tang con đấy. Làm gì khoa trương vậy, con trai mẹ tập thể dục mỗi ngày, cơ thể vô cùng săn chắc.” Lưu Tử Khâm siết chặt nắm đấm muốn khoe hai cơ bắp, nhưng khổ nỗi mặc dày quá không nhìn ra được, “Vẫn là mẹ quan tâm con nhất, mẹ yêu của con…”
“Nói gì mà vội về chịu tang, mau nhổ phù đi.” Bà Lý nhìn dáng vẻ chuẩn bị mở “giọng hát” của hắn, lập tức bình thường lại, “Đừng đứng ở cửa hát kịch nữa, về rồi thì mau chóng dọn dẹp chuẩn bị ăn cơm. Cũng không nhìn xem năng lực của mình lớn đến đâu, cả nhà này đang cung kính chờ ngài ăn cơm đấy. Trần Hoàn đã biết giúp cán bột, mồm mép anh lại không thay đổi tí nào.”
Hay thật, vừa rồi Lưu Tử Khâm thật sự hơi xúc động, ai ngờ sự nóng hổi của tình thân biến mất nhanh đến vậy.
Trần Hoàn nhớ rõ Lưu Tử Khâm luôn rất sợ lạnh, nhưng hồi cấp ba thích thể hiện, giữa mùa đông cũng chỉ khoác cái áo khoác màu đen bên ngoài quần áo thường. Lần nào cũng lạnh sun vòi rồi thò tay vào cổ áo Trần Hoàn sưởi ấm, không lâu sau, áo khoác của anh sẽ khoác trên người Lưu Tử Khâm.
Đâu như bây giờ, áo nhung khoác bên ngoài áo len cao cổ, còn có áo lông rất dày, quấn như quả bóng.
Trần Hoàn luôn cho rằng hắn không có hiểu biết đúng đắn về bản thân, rõ ràng mặc kiểu gì cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Mãi đến khi ngồi vào bàn Trần Hoàn cũng không tìm được cơ hội bắt chuyện với Lưu Tử Khâm. Ba người lớn vây quanh hắn nói luôn miệng, Lưu Tử Khâm múa mép khua môi với họ vài câu lại rất vui vẻ.
Đến khi sủi cảo sôi, bà Lý gọi mọi người ăn cơm. Ông Lưu ngồi ở ghế chính, hai chị em bà Lý và bà Lâm ngồi cạnh nhau, chỉ còn lại hai người họ.
Lưu Tử Khâm tự nhiên đi tới ngồi bên cạnh Trần Hoàn, không có phản ứng gì khác.
“Nào nào nào, đừng nói gì nữa, mọi người nâng chén trước!” Ông Lưu vẫn chưa uống mà đã phấn chấn như say.
“Chúc mừng năm mới!” Chén rượu chạm nhau vang lên tiếng keng keng.
“Ôi, mọi người cùng nhau ăn tết thế này tốt biết mấy. Lớn rồi, cũng bắt đầu không về nhà.” Bà Lý lại thở dài, nhìn vẻ mặt kia thật sự rất đa cảm.
Lưu Tử Khâm ăn sủi cảo nhưng miệng không nhàn rỗi, lời lẽ chính đáng, “Thưa bà Lý, con phải phê bình mẹ. Mẹ xem chính mẹ cũng nói khó khăn lắm mới ăn tết cùng nhau, mà thở ngắn than dài không thích hợp đúng không.”
Bà Lý lườm hắn một cái, “Ba tuổi hử? Ba mươi rồi biết không! Hai ngày trước mẹ mua thức ăn còn gặp được bạn học cấp ba của các con, người ta đã là mẹ con nít rồi…”
Lưu Tử Khâm: Đổi chủ đề liệu có nhanh quá không?
Trần Hoàn: Toang rồi, cái gì nên tới vẫn phải tới.
“Không về nhà thì thôi, mẹ thông cảm công việc bài vở của con vất vả, nhưng càng vất vả càng phải có người giúp đỡ chứ! Con xem bác sĩ như các con ăn bữa trước không có bữa sau, buổi tối về nhà mười một mười hai giờ, còn không được ăn bữa cơm nóng hổi. Có người chăm sóc con mẹ với bố con cũng yên tâm…” Bà Lý nói đến phần xúc động, thật sự hơi buồn, cha mẹ nhà ai không thương con, mặc dù là đứa con đã ba mươi tuổi.
“Ôi, mẹ nói gì vậy…” Lưu Tử Khâm đi đến sau lưng bà Lý, khẽ vỗ lưng bà, “Vừa rồi mẹ cũng nói con đã ba mươi tuổi chứ không phải ba tuổi, không thể chăm sóc tốt cho bản thân à. Bây giờ con mới đi làm, thật sự không có thời gian nghĩ đến chuyện này. Vả lại con gái người ta ở bên con không khác gì vợ thủ tiết khi chồng còn sống[1], như vậy sẽ chậm trễ người ta còn gì?”
[1]
“Con cũng không phải người ta, làm sao biết có chậm trễ hay không?” Bà Lý không cảm kích hắn mà đi thẳng vào vấn đề, “Hai ngày nay con về, mẹ hẹn con gái nhà cô Hồ cho con, trông xinh xắn, tính tình lại dịu dàng, điềm đạm nho nhã, mẹ thấy vừa khéo trấn áp được cái miệng nói nhảm của con.”
Xong, tấm biển tình thân bị đánh nát bét rồi.
Lưu Tử Khâm đang nghĩ cách từ chối thì di động vang lên.
Di động của hắn ngày thường như điện thoại đường dây nóng, trước khi đi còn dặn bác sĩ trực ban, mình phải về quê một chuyến, nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng gọi điện. Cho nên lúc này nghe thấy tiếng chuông, vẻ mặt hắn nghiêm túc hẳn, bước nhanh ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Trần Hoàn nhận thức Lưu Tử Khâm với tư cách là “Bác sĩ”, khác hoàn toàn với dáng vẻ cười đùa tí tửng của ngày thường.
Nghe điện thoại xong, Lưu Tử Khâm tiếc nuối thông báo rằng năm mới vui vẻ luôn ngắn ngủi, “Đồng nghiệp gọi điện thoại tới nói là có bệnh nhân bệnh tình chuyển biến xấu, thuốc đã kê cho người ta cũng chỉ có thể ổn định một ngày, ngày mai vẫn phải gấp rút về làm phẫu thuật.”
“Vậy mau ngồi xuống ăn cơm, ăn no rồi nhanh đi nghỉ ngơi.” Bà Lý cũng không đoái hoài đến kế hoạch xem mắt của mình, lo lắng vội vàng đi trải chăn cho Lưu Tử Khâm.
Tiếp đó bà Lâm đáp lời, “Đúng đúng đúng, nếu đã tính toán xong rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, chúng phải ăn uống no say nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có sức làm phẫu thuật chứ.”
“Chà,” Lưu Tử Khâm khuấy động bầu không khí, “Tất nhiên rồi, sủi cảo mẹ con gói con phải ăn nhiều mới được, ở bên ngoài chỉ thèm hương vị nhà.”
Lúc gắp lên lại phát hiện đĩa sủi cảo trước mặt không biết từ khi nào đã đổi thành nhân thịt lợn dưa chua mình thích ăn nhất.
Không cần hỏi, đương nhiên là Trần Hoàn làm.
“Cậu về bằng gì được?” Trần Hoàn mở miệng hỏi hắn câu đầu tiên.
Lưu Tử Khâm chấm nước chấm, nuốt miếng sủi cảo xuống, “Vẫn chưa nghĩ ra, chắc là bắt taxi.” Vé tàu cao tốc chắc chắn hết rồi, mình lại không lái xe, cũng không còn cách nào khác.
“Tôi đưa cậu đi.” Trần Hoàn tiếp lời rất nhanh.
Lưu Tử Khâm cũng từ chối rất nhanh, “Không cần làm phiền cậu.”
“Không phiền,” Trần Hoàn mặt dày nghĩ, chỉ cần ở trước mặt phụ huynh, quan hệ mặt ngoài của hai người họ vẫn có thể là bạn tốt, “Lúc nào sắp đi nói với tôi một tiếng là được.”
“Đúng đó Tử Khâm, người nhà cả đừng khách sáo, Trần Hoàn ở nhà cũng rảnh mà.”
“Thôi được, cô đã nói vậy rồi.” Nói đến nước này mà Lưu Tử Khâm vẫn từ chối ngược lại có vẻ cố tình, hắn nghiêng đầu nhìn Trần Hoàn đầy khó hiểu.