*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi thảo luận về hành trình xong, Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm bắt đầu làm các loại thủ tục, kể cả đặt vé máy bay và phòng ở nhà khách của chùa Rongbuk[1]. Ban đầu cách lý tưởng nhất để lên đỉnh Everest là đến Lhasa ba ngày trước khi khởi hành, phản ứng say độ cao không đến mức quá nghiêm trọng.
[1]
Nhưng họ không có nhiều thời gian, cho nên Trần Hoàn chọn vé máy bay vào buổi tối ngày làm việc, đồng thời chuẩn bị sẵn thuốc cho Lưu Tử Khâm uống trước.
Đầu tháng 10, Tây Tạng không đến mức lạnh quá, thật ra chỉ mặc áo dài tay và quần dài cũng đủ rồi, nhưng cân nhắc đến việc doanh trại sẽ giảm xuống dưới 0 độ vào ban đêm, để an toàn thì Trần Hoàn vẫn mang theo áo lông dày và áo khoác gió.
Lưu Tử Khâm đi đến nhiều quốc gia với thầy Dư bao nhiêu năm qua, nhưng dù là New York, Paris hay là Florence, còn lâu mới chấn động bằng máy bay bay qua núi tuyết cao thấp chập trùng liên miên không dứt. Rõ ràng đang bay ở độ cao hơn mười nghìn mét, lại chào nhau với đỉnh núi tuyết, như thể giơ tay là lấy được tuyết trắng mênh mông trên đỉnh núi cao tám ngàn mét.
Vì không phải tự lái xe du lịch, sau khi đi xe công cộng đến huyện Tingri, một tài xế dân tộc Tạng được Trần Hoàn liên hệ trước đang chờ họ.
Lưu Tử Khâm không khỏi giơ ngón cái, giống như lãnh đạo kiểm tra hàng hóa, “Tiểu Trần làm việc tôi rất yên tâm.”
Có thể không yên tâm sao, trước khi lên xe Trần Hoàn còn cố ý chuẩn bị đầy đủ bình oxy cầm tay và bánh kẹo, để phòng tụt huyết áp và thiếu oxy. Về phần Lưu Tử Khâm đương nhiên là nhẹ cả người, vừa ngồi lên xe đã bắt đầu học tiếng địa phương của tài xế, nói chuyện với anh ta bằng tiếng phổ thông kỳ cục. Chắc hắn cho rằng nói vậy đối phương có thể nghe hiểu một chút, khiến Trần Hoàn ngồi bên cạnh cười nắc nẻ.
Có lẽ chỉ có thể nghe hiểu những từ chuyên dùng như “Everest”, “doanh trại”, phần còn lại có lẽ chỉ có bản thân Lưu Tử Khâm biết. Hắn phải làm phiên dịch cho Trần Hoàn như thật, còn học được vài câu tiếng Tạng.
Cả quá trình Trần Hoàn nhìn hai người họ khua tay nhiệt tình giao tiếp, thỉnh thoảng đưa bình oxy đến trước mặt Lưu Tử Khâm cho hắn hít, sau vài lần giày vò qua lại, Lưu Tử Khâm đã bị phản ứng say độ cao đánh bại.
Thật ra bác tài là người tốt, cả hành trình người ta đều khuyên chàng trai giữ lại chút thể lực, ngày đầu tiên mới tới đã phấn khích thế này, chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh sẽ rất dễ khiến não thiếu oxy bị say độ cao. Nhưng hình như chàng trai này nghe không hiểu tiếng người.
Trần Hoàn giữ đầu Lưu Tử Khâm để hắn gối lên chân mình yên tĩnh một lát, vừa nâng bình oxy cho hắn vừa dở khóc dở cười khuyên, “Tử Khâm, đừng nói chuyện nữa, ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi cậu.”
Lưu Tử Khâm thân tàn chí kiên một lần nữa giơ ngón tay cái lên, nói bằng tiếng Tạng sứt sẹo vừa học được, “Gua zhan qi (cảm ơn).”
Lúc nói chuyện hơi thở ngưng tụ trong mặt nạ thành hơi nước trắng tinh, trái ngược rõ ràng với gương mặt hơi đỏ vì thiếu oxy của hắn.
Để bảo vệ môi trường sinh thái của Everest, xe lái đến bãi đỗ xe là dừng, phải chuyển sang xe bảo vệ môi trường Everest để đến chùa Rongbuk.
Dù sao Lưu Tử Khâm cũng là thanh niên khỏe mạnh, ngủ suốt dọc đường lại tươi cười rạng rỡ, có tư thế lảm nhảm tám trăm hiệp nữa. Lần này Trần Hoàn đã rút bài học kinh nghiệm, cố ý tìm chỗ cách xa tài xế và ngồi xuống.
Đầu tháng 10, thỉnh thoảng sẽ có bông tuyết nhỏ bay giữa sườn núi Everest, đưa mắt nhìn ra xa chỉ có chỏm đá màu đen trần trụi, cát đá màu vàng và từng lớp tuyết trắng, bầu không khí trang nghiêm không cần nói cũng biết.
Đúng lúc họ bắt được chuyến xe cuối cùng đến chùa Rongbuk, đã muộn rồi, lại thêm độ cao so với mặt biển và vĩ độ cao nên bầu trời sâu không thấy đáy. Không cần phải nói, bầu trời đêm trên đỉnh Everest cực kỳ trong lành, đầu hôm không có nhiều sao, vì vậy tấm màn lớn màu xanh đen đắp lên đỉnh đầu lại không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, trái lại sáng tỏ rõ ràng.
Trước đó Lưu Tử Khâm không ôm nhiều mong đợi với điều kiện của nhà khách, cả đỉnh Everest cũng chỉ có mỗi nơi dừng chân này, có thể hình dung được điều kiện ăn ở. Đồng thời cơ sở vật chất thực sự có hạn, không có nước không có điện, thậm chí không có nơi để rửa tay sau khi đi vệ sinh.
Nhưng khi nhìn thấy một dãy phòng đá bình thường và thấp, bên trên treo tấm biển đơn sơ “Nhà khách chùa Rongbuk”, và người dân Tây Tạng nhiệt tình đón tiếp ở cửa ra vào, hắn lại cảm thấy rất thân thiết.
Vì vậy Lưu Tử Khâm chủ động tiến lên bắt tay với người ta, “Qiao dai mao (xin chào).”
Bà chủ là bác gái trung niên, bà cởi mở cười một tiếng, nhiệt tình nắm chặt tay Lưu Tử Khâm, “Qiao dai mao, chàng trai cậu nói tiếng Tạng rất chuẩn.”
Sau đó vừa dẫn hai người đến phòng ngủ vừa dặn dò, “Ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, các cậu phải nhớ đắp chăn, nếu cần có thể đến quầy lễ tân thuê chăn bông và áo khoác quân đội. Trên núi không thể bằng thành phố, vẫn sẽ có rất nhiều động vật hoang dã hung dữ, nhất là chó hoang, cho nên buổi tối đi tiểu đêm đừng đi một mình, an toàn là trên hết. Có vấn đề gì hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Sau khi nói cảm ơn xong, Trần Hoàn suy nghĩ một lát vẫn đi theo bà chủ thuê thêm hai cái chăn bông.
Lúc quay về thì phát hiện Lưu Tử Khâm vẫn đứng ở nơi vừa đi vào, thậm chí không đổi tư thế, cau mày trông có vẻ băn khoăn lại nghiêm túc. Có lẽ hắn thực sự chưa vượt qua được rào cản của bệnh sạch sẽ.
Sếp Trần đáng tin đương nhiên đã nghĩ đến chuyện này, khi làm mẹo đi du lịch anh đã tìm hiểu điều kiện nghỉ chân cực kỳ kỹ càng. Bên trong nhà khách phần lớn là giường rộng tám người, chỉ có một số phòng đôi, Trần Hoàn đã đặt chỗ ở trước nửa tháng.
Đồng thời vì nhiệt độ trên núi thấp quanh năm, tuyết sẽ tan ra khi mặt trời mọc, do đó chăn đệm có mùi nấm mốc xen lẫn mùi mồ hôi. Đừng nói là Lưu Tử Khâm, anh cũng không chấp nhận được, vì vậy lúc soạn hành lý đã cố ý mang theo túi ngủ của hai người.
Dù rằng đêm nay trải qua như biến hình, nhưng Lưu Tử Khâm là đàn ông cũng không đến mức yêu cầu sạch sẽ vệ sinh gì trong tình huống này, có thể ngủ là được. Hơn nữa hai người họ vừa chui vào túi ngủ cũng giống như ôm nhau, bên trên còn đắp hai tấm chăn, ấm phải biết
Bình thường phản ứng say độ cao sẽ nặng hơn vào buổi tối, cho nên Trần Hoàn luôn ngủ rất nông vì lo lắng Lưu Tử Khâm sẽ khó chịu. May mà trước nửa đêm vẫn yên phận không có tiếng động gì, lúc Trần Hoàn yên tâm chuẩn bị ngủ say một lúc thì Lưu Tử Khâm bỗng cựa quậy, tiếng động lại rất to.
Anh đột nhiên dùng lực eo muốn ngồi dậy, khổ nỗi chiều cao túi ngủ có hạn, đầu đụng vào đỉnh vùng vẫy một lát vẫn không có kết quả.
Trần Hoàn lập tức kéo túi ngủ ra, thò một tay ra thử nhiệt độ trán hắn, vội vàng hỏi thăm, “Khó chịu ở đâu?”
Lưu Tử Khâm lăn qua lăn lại đến mức này đoán chừng đã tỉnh táo một chút, ngồi thẳng người dậy, ngẩn ra tại chỗ một lát mới nói, “À, mắc tiểu mắc tiểu.”
Vẫn chưa dứt lời hắn đã lập tức chui ra khỏi túi ngủ, mang giày vào rồi đi ra ngoài.
Mẹ già lo lắng vội vàng xách theo đèn pin và áo lông đi nhanh mấy bước đuổi theo, kéo Lưu Tử Khâm lại che kín cho hắn mới bật đèn pin đi đằng trước tìm đường, “Sân sau có hố xí, tôi chờ cậu ở bên ngoài.”
Lưu Tử Khâm thề rằng tất cả những tiêu bản bệnh lý tiếp xúc trong đời cũng không dày vò bằng ba phút đi vệ sinh này, mùi kia bay thẳng lên đỉnh đầu, hun đau mắt người.
Trên đỉnh Everest đừng nói là bồn cầu tự hoại, đến cả nước còn chẳng có, thứ bài tiết hoàn toàn mặc cho thiên nhiên phân hủy. Lưu Tử Khâm nín thở một hơi dài chạy ra ngoài, cho dù không say độ cao cũng sắp thiếu oxy.
Trần Hoàn vẫn luôn bật đèn pin cho Lưu Tử Khâm, chỉ thấy hắn cau mày, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, hai tay đưa thẳng đến trước mặt Trần Hoàn, “Cứu mạng, tôi muốn rửa tay.”
Đừng nghĩ đến nước nữa, Trần Hoàn cúi đầu một tay cầm đèn pin, một tay dùng khăn ướt cẩn thận lau tay giúp Lưu Tử Khâm, “Sáng mai tôi sẽ đi mua thêm mấy chai nước, giờ chỉ có thể dùng tạm.”
Lưu Tử Khâm cũng không phải công chúa nũng nịu, cầm lấy đèn pin trong tay Trần Hoàn soi giúp anh, ngáp một cái nói, “Tình huống đặc biệt đối xử đặc biệt, không đến mức quý giá như thế.”
Trần Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày cong lên muốn nói gì đó, đột nhiên đồng tử phóng đại, ngẩn người tại chỗ không cử động.
“Hử?” Lưu Tử Khâm không hiểu gì cả, thế là ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của anh.
Trong phút chốc, hàng vạn ngôi sao lấp lánh đâm thẳng vào mắt mà không có bất kỳ sự cản trở nào, ngôi sao nhiều đến mức tụ lại ôm lấy nhau. Bầu trời đen kịt bị dải ngân hà màu tím nhạt chia làm đôi, bầu trời rất gần, dải ngân hà ập vào trước mặt, như đáp xuống đỉnh núi trong tầm với.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá rung động, hai người im lặng một thời gian dài.
Một lúc sau, Trần Hoàn bỗng thấp giọng hỏi: “Tử Khâm, hôn trên cao nguyên có thiếu oxy không?”
Lưu Tử Khâm định thần lại nghiêng đầu nhìn anh, “Không biết.”
“Vậy thử xem…”
Năm giờ sáng ở sân sau nhà khách của chùa Rongbuk, hai người đàn ông mặc áo lông dày có thân hình giống nhau, ôm hôn nhau nóng bỏng trên cao nguyên âm ba độ.
Về phần có thiếu oxy hay không, ngoài hai người họ chỉ có ngôi sao nhìn thấy.
Thật ra chỉ cần vượt qua phản ứng say độ cao, chịu đựng qua ban đêm không có nước không có điện, chuyến du lịch đến đại doanh trại cũng xem như thoải mái.
Trên đỉnh Everest bình minh đến muộn, nhất là vào đầu thu. Nếu thời tiết đẹp thì khoảng tám giờ hơn mới có thể nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ ánh nắng chiếu núi vàng.
Cho dù Trần Hoàn cố ý muốn để Lưu Tử Khâm ngủ thêm một lúc, nhưng vẫn không ngăn được các khách du lịch phấn khích quá mức, dậy rất sớm ở bên ngoài, ồn đến mức làm Lưu Tử Khâm cũng đành phải dậy sớm.
Địa điểm ngắm mặt trời mọc tốt nhất đó là đèo Jiawula[2] ở độ cao hơn 4900 mét, tầm nhìn rộng lớn, có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình mặt trời mọc.
[2]
Thời tiết buổi sáng lạnh hơn cả ban đêm, lúc Trần Hoàn thức dậy đã dán rất nhiều miếng giữ nhiệt vào trong quần áo của Lưu Tử Khâm, đồng thời trước đó còn mượn bà chủ cái lò sưởi hơ ấm quần áo mới cho hắn mặc.
Họ đến không muộn, nhưng đã có rất nhiều người ở đèo, trong đó không thiếu những người chuyên nghiệp mang theo thiết bị chụp ảnh to nhỏ, nhiều hơn là du khách đang giơ cao điện thoại.
Lúc đầu, mặt trời vẫn trốn sau đỉnh núi chưa đi ra, dãy núi tuyết trắng và bầu trời xanh thẳm trong veo được phân ranh giới rõ ràng, nơi giao nhau là màu cam không có độ ấm. Theo mặt trời dần dần lên cao, màu sắc ấm áp dần bị ánh sáng vàng kim thay thế, mặt trời như chiếm nửa đỉnh núi, đỉnh núi và tuyết trắng cố gắng nâng nó lên giữa bầu trời.
Phút chốc, tia sáng giống như vật thật có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có thể chạm tay vào, từng tia chiếu rọi lên đỉnh núi tuyết trắng mênh mông, chói mắt đến mức không nhìn rõ giới hạn của núi và trời.
Toàn bộ quá trình không kéo dài lâu, nhất là sau khi mặt trời ló đầu ra, gần như là nhảy lên giữa không trung. Thoáng chốc, mọi vật trên mặt đất đều tắm rửa dưới ánh sáng vàng kim của thần thánh.
Bên cạnh Lưu Tử Khâm ngoài những khách du lịch luôn miệng cảm thán “Đẹp quá đẹp quá” còn có người dân Tạng quỳ lạy núi thánh một cách thành kính, họ tụ tập thành từng nhóm hai ba người, hai đầu gối quỳ xuống đất, miệng lẩm bẩm.
Mà trong mắt Trần Hoàn, ánh nắng miêu tả đường nét của Lưu Tử Khâm và mạ vàng lên cho hắn, thậm chí cả đồng tử cũng in bằng màu sắc của thần.
Lưu Tử Khâm phát hiện ánh nhìn của anh, lúc ngờ vực nhìn về phía Trần Hoàn, đột nhiên nghe thấy bên tai có âm thanh đang hét, “Lưu Tử Khâm… Tôi yêu cậu…”
Một tay Trần Hoàn làm loa ở bên miệng, kiềm chế âm lượng nói ra với núi thánh ở trước mặt.
Vì không thể hét to trên núi tuyết, cho nên âm thanh của Trần Hoàn không vang và không xuyên thấu, nhưng Lưu Tử Khâm và những người gần họ đều nghe được. Mọi người không hiểu gì sững sờ một lát, sau đó mấy cô gái ôm lấy nhau che miệng cười xán lạn nhìn sang, líu ríu thảo luận rất rôm rả.
Lưu Tử Khâm là người trong cuộc lại hoàn toàn bất ngờ, thấy có người nhìn sang bèn trêu một câu, “Sếp Trần bạo thế?”
Người khác đâu biết ai là Lưu Tử Khâm, đoán chừng mấy cô gái kia vẫn đang thảo luận cô gái nào được bạn trai tỏ tình trên đỉnh Everest, lãng mạn quá trời.
Trần Hoàn không quan tâm cái nhìn của người khác, có điều lo lắng Lưu Tử Khâm sẽ để ý bèn an ủi hắn, “Xung quanh đều là người lạ, không sao, ngoài tôi ra không ai biết ai là Lưu Tử Khâm.”
Lưu Tử Khâm nghe vậy cầm tay anh, đưa lên trước mặt lắc lắc, cười nói, “Chắc bây giờ biết rồi.”
Sao hắn lại để ý ánh mắt của người xung quanh.