Đàn ông trưởng thành yêu đương không giống như thanh niên, suốt ngày luôn miệng nào là tình nào là yêu, phải giữ liên lạc suốt hai tư giờ một ngày. Mà là có công việc thì ai bận việc người nấy, rồi lại tranh thủ thời gian yêu đương.

Đồng thời, đàn ông trưởng thành cãi nhau cũng không dông dài. Đó vốn dĩ không phải là sai lầm mang tính nguyên tắc, mà là quan niệm khác nhau, nên không cần hở ra là chơi trò chiến tranh lạnh. Phải bình tĩnh lại, nhưng cũng không thể quên báo cáo hành trình.

Người tinh ý đều có thể nhìn ra trong chuyến công tác này sếp Trần vô cùng đáng sợ, trạng thái xuống thấp đến mức ngoài thời gian làm việc, anh ở trong khách sạn suốt hành trình còn lại, thậm chí không bảo người khác đưa cơm giùm.

Kể từ ngày cãi nhau với Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn đã không chợp mắt gần ba ngày. Lưu Tử Khâm không ở bên cạnh nên mất ngủ đã đành, lúc khó khăn tiến vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, những cảnh tượng giương nanh múa vuốt trong mơ đều là dáng vẻ Lưu Tử Khâm đẩy anh ra. Có lúc là mặt không cảm xúc, có lúc lại là nụ cười khẩy như giễu cợt như không, tóm lại luôn là thái độ xa cách.

Ngay cả khi mỗi giờ mỗi phút anh luôn muốn một giây sau đã bay về bên cạnh Lưu Tử Khâm, nhưng sếp Trần vẫn chưa mất lý trí vì sắc đẹp đến mức vô trách nhiệm giao tất cả đống hỗn độn cho nhân viên. Dù sao buổi tối cũng không ngủ được, chẳng thà tự xử lý thêm công việc.

Vì vậy lượng công việc năm ngày đã được Trần Hoàn hoàn thành trong vòng ba ngày.

Thật ra cũng tại đêm hôm đó Trần Hoàn làm việc liên tục không nghỉ, thức đêm khiến mình ngu ngốc, nếu không với mức độ hiểu biết của anh về Lưu Tử Khâm, sao có thể không nghe ra lý do hắn tức giận.

Nói trắng ra là hai người đều suy nghĩ cho người kia, Trần Hoàn bớt thời gian ở bên Lưu Tử Khâm vì muốn có nhiều thời gian chăm sóc hắn hơn. Mà Lưu Tử Khâm lại thương Trần Hoàn luôn hi sinh bản thân để chiều theo hắn, luôn đặt chuyện của hắn lên hàng đầu và chưa bao giờ suy nghĩ cho bản thân.

Nếu nói từ góc độ sự thật và lý lẽ thì tất nhiên không ai có lỗi với ai cả, điểm xuất phát đúng là vì đối phương, nhưng cách thức lại có vấn đề.

Thật ra Trần Hoàn cũng không phát hiện, bất kể anh móc tim móc phổi đối xử tốt với Lưu Tử Khâm theo cách của mình như thế nào, trên thực tế chỉ là sự thiếu tự tin trong tiềm thức. Sợ rằng mình đối xử chưa đủ tốt với hắn thì phải làm sao, lỡ như bởi vậy mà hắn không thích mình thì phải làm sao?

Càng đáng quý thì sau khi có được càng thận trọng.

Anh rất sợ bị mất đi.

Trần Hoàn nhớ hồi nhỏ mẹ mua bánh quy gấu cho mình, anh thích ăn nhất là vị matcha, vậy nên lần nào cũng không nỡ ăn, trân trọng bỏ nó vào trong tủ đồ ăn vặt, cuối cùng lúc cam lòng mở vỏ ra mới phát hiện nó đã hết hạn từ lâu.

Yêu quá mức sẽ chỉ phản tác dụng.

Trước kia, điều Trần Hoàn lo lắng nhất đó là sau khi ở bên anh, Lưu Tử Khâm sẽ bị ràng buộc bởi suy nghĩ chăm sóc cho anh, vì vậy anh nghĩ hết cách khiến đối phương không cần quan tâm những việc vặt trong cuộc sống. Ai ngờ ngược lại đã trở thành gánh nặng lớn nhất cho đối phương.

Yêu nhau đâu dễ dàng đến vậy, nếu tình cảm là chuyện của hai người thì nó phải được tiến hành từ hai phía. Trần Hoàn chưa yêu bao giờ, cũng không biết yêu như thế nào mới đúng cách. Cho nên anh đã mất một thời gian dài mới hiểu rõ được những lý lẽ này.

Thế là sau ba ngày tự kiểm điểm sâu sắc, Trần Hoàn cố ý chạy về thành phố S trước khi Lưu Tử Khâm tan làm, định tạo bất ngờ cho hắn, đồng thời chân thành nói xin lỗi ngay trước mặt.

Trước khi xuất phát, Trần Hoàn gửi tin nhắn cho Lưu Tử Khâm, hỏi hắn tối nay có cần tăng ca không. Kế hoạch ban đầu là sau khi Lưu Tử Khâm trả lời tin nhắn anh sẽ sắp xếp thời gian đến bệnh viện, nhưng gần đến giờ tan làm Lưu Tử Khâm vẫn chưa trả lời.

Trần Hoàn dứt khoát đến thẳng bệnh viện, đỗ xe ở ven đường đối diện cổng bệnh viện.

Lưu Tử Khâm bận đến mức không trả lời tin nhắn là chuyện thường xảy ra, Trần Hoàn cũng không nghĩ nhiều, đoán chừng lại là lâm thời có ca mổ nên không nhìn điện thoại, nhưng lần này thì khác.

Chỉ đậu xe năm phút, Trần Hoàn đã thấy Lưu Tử Khâm và Hà Vân Xuyên đi ra từ bệnh viện, đằng sau còn có Trịnh Hàng Vũ đi theo, họ không mặc áo blouse, rõ ràng là đã tan làm. Bước chân ba người nhẹ nhàng, trông có vẻ rất vui.

Lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt tươi cười của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn cảm thấy bực bội không giải thích được, anh không tin bèn mở điện thoại ra, không có tin nhắn nào, Trần Hoàn có phần không ngồi yên được nữa. Trước đó vất vả lắm mới an ủi tinh thần cho mình thành công, không ngờ vừa trở về đã có xu thế sụp đổ.

Họ đi đến cổng bệnh viện thì Hà Vân Xuyên rời đi, xem chừng là đi lấy xe, chỉ còn lại Lưu Tử Khâm và Trịnh Hàng Vũ.

Không thể trách Trần Hoàn có “kính lọc” với Trịnh Hàng Vũ, nhưng nhìn cậu chàng kề cận Lưu Tử Khâm như thế nào anh sẽ khó chịu thế ấy. Chẳng hạn như bây giờ, cười đến mức khóe miệng sắp ngoác đến mang tai, còn cứ cố lại gần Lưu Tử Khâm, thiếu điều dí thẳng lên mặt được chưa?

Lưu Tử Khâm im lặng và lịch sự lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn giữa bạn bè với Trịnh Hàng Vũ.

Trần Hoàn sao có thể chịu được nữa, anh ước gì một giây sau có thể đá Trịnh Hàng Vũ bay khỏi trái đất. Anh cau mày mở dây an toàn ra, lúc chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên xe của Hà Vân Xuyên chạy đến trước mặt hai người họ.

Trịnh Hàng Vũ vươn tay kéo cánh tay Lưu Tử Khâm, xem ra muốn bảo hắn cùng ngồi ở ghế sau, nhưng bị Lưu Tử Khâm tránh đi, thế là hai người một trước một sau lên xe.

Lưu Tử Khâm không hề bài xích tiếp xúc cơ thể với người đồng giới, hồi cấp ba còn xếp chồng người đầy mùi gay với bọn Từ Minh Triết, nhưng điều này chỉ giới hạn ở bạn bè đồng giới bình thường.

Trên thực tế không cần Trần Hoàn nói, Lưu Tử Khâm cũng có thể nhìn ra cậu chàng Trịnh Hàng Vũ chưa đến mức nói là thích mình, nhưng đoán chừng có một ít sùng bái, lại luôn muốn đến gần. Mặc dù không biết cậu chàng sẽ phát triển thành tình cảm gì, nhưng Lưu Tử Khâm thực sự không muốn gây thêm rắc rối, vì vậy hắn dứt khoát bóp chết nó từ trong trứng nước như hắn thường làm với tình cảm, giữ một chút khoảng cách luôn đúng.

Hôm nay đúng lúc là ngày thực tập cuối cùng của họ, mọi người quyết định thực tập sinh và giáo viên dẫn dắt sẽ ra ngoài liên hoan một bữa, bọn Lưu Tử Khâm bị trễ giờ vì kiểm tra phòng, vừa khéo đi cùng Hà Vân Xuyên.

Là một sếp lớn của công ty niêm yết, lại bám đuôi sau xe Hà Vân Xuyên như cảnh sát bắt trộm, song Trần Hoàn chẳng hề cảm thấy không ổn với hành vi của mình. Sau khi họ xuống xe, đi vào phòng riêng, Trần Hoàn lại chọn một góc ở sảnh để có thể nhìn thấy cửa phòng riêng, ánh đèn tù mù phù hợp một cách hoàn hảo với tâm trạng của anh.

Từ đầu đến cuối, Lưu Tử Khâm vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Thể xác và tinh thần đều mệt khiến Trần Hoàn trông có vẻ rất chán chường. Điều anh không chấp nhận được nhất đó là rõ ràng đã yêu nhau với Lưu Tử Khâm, rõ ràng vài ngày trước hai người còn nằm chung một giường, buổi sáng tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Lưu Tử Khâm đầu tiên, rõ ràng sau khi đón hắn tan làm là có thể nắm tay và ôm hắn. Mà bây giờ chỉ cách mười mấy bước, lại không nhận được một tin hồi âm của hắn.

Trần Hoàn không dám nghĩ lần này tách ra nếu không thể giải quyết xong sẽ phải làm thế nào, giữa anh và Lưu Tử Khâm có vì vậy mà sinh ra ngăn cách không. Lại không dám nghĩ nếu tình huống này xuất hiện lần thứ hai thì nên làm gì, bất lực và tuyệt vọng như đang đi trong mê cung không chắc chắn có điểm cuối hay không.

Đã cai thuốc từ lâu nên không thể hút, thế là Trần Hoàn gọi một thùng bia, uống hết chai này đến chai kia như uống nước lọc, trong đầu suy nghĩ lung tung toàn là những hình ảnh ở bên Lưu Tử Khâm.

Ngồi được khoảng ba mươi phút, Trần Hoàn thấy Lưu Tử Khâm cầm điện thoại đi đến nhà vệ sinh. Chỉ năm phút sau, tên tùy tùng Trịnh Hàng Vũ lại tới, Trần Hoàn không hề suy nghĩ bước nhanh đuổi theo Lưu Tử Khâm.

Điều kiện nhà hàng này tốt, tính riêng tư khá cao, bên cạnh mỗi một phòng riêng đều có nhà vệ sinh, Trần Hoàn chạy như bay, túm lấy tay hắn khi Lưu Tử Khâm đi vào hành lang nhà vệ sinh. Hắn hơi kinh ngạc xoay đầu lại, động tác hất tay dừng lại ngay khi nhìn thấy Trần Hoàn, sau đó biểu cảm kinh ngạc đã được phóng đại vô hạn trên mặt.

Khóe mắt Trần Hoàn liếc thấy Trịnh Hàng Vũ đã theo tới, thế là anh không nói hai lời ôm mặt Lưu Tử Khâm rồi bá đạo hôn lên, ánh mắt giao nhau với Trịnh Hàng Vũ đứng đực ra tại chỗ, mặt mày tràn ngập nguy hiểm và khiêu khích.

Lưu Tử Khâm bị Trần Hoàn hôn với mùi rượu nồng nặc một lúc mới phản ứng lại, tay dùng sức túm sau cổ Trần Hoàn kéo người ra, ngay sau đó đảo vị trí đè anh lên tường, giận không kiềm được, hạ giọng quát: “Đang ở bên ngoài đấy, làm càn gì vậy? Mẹ kiếp người cậu toàn mùi rượu, uống bao nhiêu rồi hả!? Đi công tác có một chuyến mà đã có bản lĩnh rồi, trở về cũng không nói với tôi một tiếng, còn chơi trò theo đuôi!?”

Trịnh Hàng Vũ nhìn thấy hai người hôn nhau, sau khi hết khiếp sợ, đang định chán nản rời đi thì bỗng thấy tình thế có thay đổi. Dáng vẻ của bác sĩ Lưu thực sự giận dữ hơn cả trước đó dạy dỗ cậu, lại nghĩ đến lần trước Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm ôm nhau trong bãi đỗ xe ngầm, Trịnh Hàng Vũ đã có thể tưởng tượng ra Trần Hoàn quấn lấy bác sĩ Lưu từng bước một như thế nào.

Lúc này Trần Hoàn bị đẩy ra vẫn chưa từ bỏ ý định, anh duỗi tay muốn ôm bác sĩ Lưu, Trịnh Hàng Vũ lập tức sải bước xông lên trước túm lấy cánh tay Trần Hoàn, dùng lực rất mạnh muốn kéo anh ra, nhưng rõ ràng không kéo được.

Cậu chàng tức hổn hển nói: “Anh buông bác sĩ Lưu ra! Đừng có suốt ngày đến quấy rối anh ấy!!”

Giải quyết chuyện này đã đủ khiến Trần Hoàn đau đầu, giờ chả hiểu sao lại thêm Trịnh Hàng Vũ chạy đến xem trò vui?

Kết quả đương nhiên vẫn chưa đến lượt Lưu Tử Khâm ra mặt giải quyết, lời nói của Trịnh Hàng Vũ đã hoàn toàn chọc giận Trần Hoàn. Lưu Tử Khâm nhìn ra anh cực kỳ kiềm chế mới không xông lên đánh nhau với người ta, nhưng giọng nói đã bùng nổ đến giá trị giới hạn, “Quấy rối? Tôi là bạn trai của cậu ấy, cậu là ai hả?”

Giọng Trần Hoàn kiêu ngạo như trùm trường, tiến lên một bước chắn trước người Lưu Tử Khâm, ngăn cản ánh mắt Trịnh Hàng Vũ nhìn về phía hắn.

“Anh bốc phét!” Trịnh Hàng Vũ nghe được hai chữ bạn trai, tức đến nỗi mặt đỏ lừ, ngôn ngữ hỗn loạn logic không rõ, “Rõ ràng là anh cưỡng hôn người ta! Là anh dê xồm! Sao bác sĩ Lưu có thể hẹn hò với anh! Nhìn là biết hai người không thích hợp!”

Trịnh Hàng Vũ vừa dứt lời, đừng nói là Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm cũng không kìm được muốn quát cậu chàng ngậm miệng lại, có hợp hay không trong lòng người trong cuộc không rõ à? Đâu đến lượt một người ngoài bình luận?

Mấy ngày nay Trần Hoàn luôn căng thẳng, nói cho cùng là không chắc chắn về bản thân, sợ rằng lỡ thật sự chia tay với Lưu Tử Khâm thì phải làm sao. Mà Trịnh Hàng Vũ cực kỳ bất hạnh đã giẫm trúng mìn, nếu không phải Lưu Tử Khâm ở bên cạnh, Trần Hoàn đã biến Trịnh Hàng Vũ thành đầu lợn lâu rồi.

Tuy bây giờ cũng chẳng tốt hơn là bao.

Lưu Tử Khâm đã giữ chặt người trước khi Trần Hoàn xông lên, ôm chặt bả vai anh xoay người lại, ép buộc anh quay mặt về phía mình. Trịnh Hàng Vũ và hắn không quen không biết, Lưu Tử Khâm không cần phải răn dạy cậu, nhưng hắn là người nhà với Trần Hoàn, “Được rồi đó! Cậu là đàn ông đàn ang sao lại chửi đổng với sinh viên đại học ở bên ngoài như đàn bà chanh chua vậy.”

Trịnh Hàng Vũ thấy bác sĩ Lưu bênh mình, cố tình tiếp một câu, “Tôi đã nói anh với bác sĩ Lưu không hợp mà!!”

Trước đó đối mặt với Lưu Tử Khâm, thái độ và giọng điệu của Trần Hoàn đã hết sức nhẹ nhàng, bây giờ thực sự không nhịn được nữa, siết nắm đấm lại gân xanh nổi lên, một cú đấm sắp nện lên bức tường sau lưng Trịnh Hàng Vũ.

Lưu Tử Khâm duỗi tay nắm tay anh, cố gắng tách các ngón tay ra, sau đó đan chặt mười ngón.

Đột nhiên như làm ảo thuật, Trần Hoàn trước đó dồn hết sức như đấu bò lao về phía trước ngay lập tức yên tĩnh lại, tư thế cứng ngắc tại chỗ, sau đó nắm chặt lại tay Lưu Tử Khâm, nhưng không nỡ làm hắn đau nên chỉ kéo tay xoa xoa.

Chuyện phát triển đến nước này, không cần nói thêm gì nữa, Trịnh Hàng Vũ cũng có thể thấy rõ quan hệ của hai người họ, khí thế xù lông phách lối hoàn toàn mất hết, cậu chàng xấu hổ lại không chịu thua xoa đầu cười một tiếng với Lưu Tử Khâm.

Không ăn cơm được nữa, ban đầu Lưu Tử Khâm ra ngoài vì điện thoại tự động tắt máy trong bệnh viện, lúc ăn cơm sạc pin mới thấy tin nhắn của Trần Hoàn, định gọi điện thoại cho anh thì xảy ra một loạt chuyện như thế.

Trần Hoàn uống rượu nên không thể lái xe, sau khi gọi điện kêu người lái thay đến, anh ngồi ở ghế sau nắm chặt tay Lưu Tử Khâm suốt dọc đường không chịu buông ra, trong xe bịt kín bật máy điều hòa toàn là mùi rượu trên người anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play