Kể từ khi sếp Trần mất tập trung mở cuộc họp cả buổi sáng ngày nào đó, sau đó vội vã lao ra ngoài, hễ là nhân viên có cơ hội tiếp xúc với sếp Trần, ít nhiều đều cảm thấy có một chút kỳ lạ.

Về phần kỳ lạ ở đâu, có lẽ là trước kia văn phòng tổng giám đốc thường bật đèn đến rạng sáng, gần đây chẳng những không thức đêm tăng ca, trái lại đúng giờ đúng phút chuồn nhanh hơn bất kỳ ai. Ai không biết còn tưởng sếp Trần mới là người làm thuê cho công ty người ta ấy chứ.

Điều kỳ lạ nữa là chỉ cần sếp Trần nhìn điện thoại sẽ mỉm cười, nhưng trong mắt của nhân viên chuyện này quả thực vô lý thôi rồi! Nhất là những nơi như hội nghị thường kỳ, sếp Trần vậy mà lại “đào ngũ”??

Trước kia, lúc chưa ở bên nhau Trần Hoàn sẽ để trống khoảng thời gian Lưu Tử Khâm tan làm, công việc có thể hoãn lại anh đều hoãn xuống buổi tối, thực sự không được thì làm trước. Chưa kể bây giờ đã sống chung với nhau, giờ làm việc của Trần Hoàn không phải từ chín giờ đến năm giờ nữa, mà sắp xếp công việc dựa theo thời gian của Lưu Tử Khâm.

Nếu Lưu Tử Khâm tăng ca, dù cho công việc của mình đã làm xong, Trần Hoàn vẫn sẽ thức đến giờ tan làm của hắn, đón hắn về nhà. Ngày hôm sau lại dậy thật sớm làm bữa sáng đưa hắn đi làm.

Đây là trạng thái bình thường, nhưng cũng sẽ có lúc Lưu Tử Khâm nghỉ ngơi, đương nhiên càng khoa trương hơn.

Để có thời gian chăm sóc Lưu Tử Khâm, bình thường Trần Hoàn sẽ dồn tất cả công việc ngày hôm đó đến buổi tối, sau khi Lưu Tử Khâm đi ngủ, lại nhẹ chân nhẹ tay rời giường đến phòng sách xử lý xong công việc.

Mặc dù giấc ngủ của Lưu Tử Khâm không nông, không đến mức bị tiếng rời giường của Trần Hoàn đánh thức. Nhưng có lẽ vì bị viêm mũi, nửa đêm thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mũi và cổ họng khô khốc, lúc dậy uống nước, tất nhiên sẽ phát hiện người ngủ bên cạnh không thấy đâu.

Mới đầu hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ngáp một cái bảo Trần Hoàn xử lý xong công việc thì đi nghỉ sớm. Nhưng mỗi lần chỉ cần mình nghỉ ngơi, Trần Hoàn sẽ lén lút dậy làm việc vào nửa đêm, vậy trùng hợp quá phải không?

Một người thông minh như Lưu Tử Khâm, lại thêm hiểu biết của hắn về Trần Hoàn, có lẽ đã đoán được tám chín phần, hóa ra đối phương điều tiết theo thời gian của hắn.

Có cần thiết không?

Sau khi thăm dò được quy luật, Lưu Tử Khâm từng nghiêm túc nhắc nhở Trần Hoàn mấy lần, bảo anh đừng khiến mình mệt mỏi vì điều chỉnh theo hắn. Nhưng lần nào đối phương cũng đánh thái cực với hắn, an ủi hắn đừng nghĩ quá nhiều, sau đó vẫn y như cũ.

Dù thế nào Trần Hoàn cũng vì hắn mới làm vậy, nói nhẹ thuyết phục không có hiệu quả, Lưu Tử Khâm cũng không tiện xụ mặt. Mặc dù hắn thực sự không dám gật bừa với hành vi này của Trần Hoàn.

Nhưng vẫn phải nói, sau khi ở bên Trần Hoàn chất lượng cuộc sống dần được nâng cao. Bác sĩ Lưu không cần lo lắng mọi việc trong nhà, chỉ cầm đi làm là được, tuy công việc không thoải mái cho lắm, nhất là sau khi thực tập sinh đến.

Ngày hôm qua Trịnh Hàng Vũ đã nhận sự giáo dục của bác sĩ Lưu, hôm nay rõ ràng tém lại rất nhiều. Điều này có thể nhìn ra từ tần suất sử dụng dấu chấm than của cậu.

Lúc kiểm tra phòng buổi sáng Lưu Tử Khâm và Hà Vân Xuyên dẫn theo một nhóm thực tập sinh, một đám thanh niên trẻ tuổi chen trong phòng bệnh nho nhỏ, vừa mới lạ vừa mất tự nhiên còn rất căng thẳng. Chắp tay sau lưng cảm thấy không ổn, đút vào trong túi lại nhận ra làm vậy kiêu căng quá, vì vậy bỏ tay ra cọ qua cọ lại trên áo blouse không biết nên để ở đâu.

Chuyện ngạt thở nhất đó là một giây trước bác sĩ Lưu còn nói năng nhẹ nhàng dặn dò người bệnh những điều cần chú ý, một giây sau đã ngẩng đầu tia mắt một vòng, lơ đãng ném ra một câu hỏi bảo thực tập sinh trả lời với tâm trạng lo lắng tột cùng.

Đây là điểm kích thích nhất khi đến bệnh viện trực thuộc[1] thực tập, ba năm bước là có thể gặp được giáo sư trực tiếp, bạn chào hỏi anh ấy, anh ấy có thể cho bạn một bài kiểm tra cuối kỳ.

[1]


    Người khác không trả lời được, nhưng Trịnh Hàng Vũ có chuẩn bị mà đến, kiêu ngạo tự hào, giọng nói run rẩy giành trả lời đúng mấy câu hỏi.

    Lưu Tử Khâm nghe xong hơi kinh ngạc nhướng mày, khá là vui mừng. Khi kiểm tra phòng xong đi ngang qua người Trịnh Hàng Vũ, hắn vỗ vỗ bả vai cậu chàng như một trưởng bối và khẳng định: “Hôm nay Tiểu Trịnh biểu hiện tốt lắm, các cậu đều là sinh viên tài  năng, con đường học y còn dài. Hiếm khi có cơ hội thực tập nhất định phải học hỏi nhiều nhìn nhiều, nhân lúc thực tập thực hành kiến thức trong sách.”

    “Em hiểu rồi, bác sĩ Lưu!”

    Bác sĩ Lưu đang giảng giải cho sinh viên, bỗng nhiên có một y tá vội vã lao đến, không kịp đỡ khung cửa ổn định một lát đã thở không ra hơi nói, “Bác… bác sĩ Lưu, có… một bệnh nhân được đưa tới, ngất xỉu, toàn thân run rẩy…”

    Một đám thực tập sinh lính mới tò te, chưa chính thức gặp phải trường hợp này, không khỏi cũng thắt tim lại theo. Cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu đều muốn đến xem và giúp đỡ, nhưng không có cách nào.

    Lưu Tử Khâm bình tĩnh vừa đi nhanh về phía phòng cấp cứu, vừa vươn tay vẫy sinh viên anh dẫn dắt, “Cậu đi theo tôi.”

    Trịnh Hàng Vũ bị điểm danh, ngẩn ra một giây rồi bước nhanh đuổi theo. Tuy rằng Lưu Tử Khâm không nói nhiều với cậu một câu, nhưng cậu biết rõ bác sĩ Lưu đang cho mình một cơ hội hiếm có để quan sát và thực hành, nam thần tốn nhiều tâm tư như thế! Mình nhất định sẽ chăm chỉ học tập!

    Dù đã thấy nhiều hình ảnh khiêu chiến giới hạn sinh lý qua sách giáo khoa, nhưng không mãnh liệt bằng tác động trực quan đánh thẳng vào thị giác.

    Mặc dù bệnh nhân là một phụ nữ trung niên, nhưng làn da lộ ra ngoài có nhiều nếp nhăn như người già. Lúc này đang nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu toàn thân run rẩy kịch liệt, bên miệng là những thứ nôn ra bẩn thỉu, không khỏi khiến người ta lộn mửa. Y tá phải thường xuyên chú ý đầu bà nằm nghiêng trên gối, mới có thể đảm bảo bà không bị ngạt thở bởi những thứ mình nôn ra.

    Tình huống từ chân trở xuống càng thê thảm hơn, xương cốt dính máu thịt be bét, Trịnh Hàng Vũ chỉ nhìn một cái đã quay đầu đi ngay lập tức, hòa hoãn mất nửa phút, mới cưỡng ép bản thân chuyển ánh mắt lên cơ thể bệnh nhân.

    Mà Lưu Tử Khâm và những chuyên gia của các khoa khác ở bên cạnh đã tiến hành hội chẩn từng bước đâu ra đấy, nhưng giọng điệu vô cùng gấp rút. Chỉ chốc lát sau họ đã có được kết luận, tình huống bệnh nhân nguy cấp nhất định phải thông báo cho người nhà ngay lập tức, nhập viện ký tên lập tức phẫu thuật.

    Bên trong phòng cấp cứu liên tục có y tá và bác sĩ chạy ra chạy vào, mỗi người nói chuyện đều giành giật từng giây nói rõ bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật. Rõ ràng xung quanh đều là tiếng người ồn ào, nhưng không khí lại vô cùng nghiêm túc.

    Trong lúc đó Lưu Tử Khâm đích thân đi thông báo cho người nhà mau chóng đến bệnh viện ký tên, trước khi đi dặn dò Trịnh Hàng Vũ nhất định phải chú ý đến tình huống của bệnh nhân mọi lúc. Nếu bệnh nhân tỉnh lại phải kịp thời ổn định cảm xúc của bà, tốt nhất là trò chuyện nhiều với bà để bà duy trì tỉnh táo.

    Trên thực tế sau khi hắn rời đi không lâu, ý thức bệnh nhân dần dần quay về não, mắt từ từ mở ra và tỉnh lại.

    Sau khi bệnh nhân tỉnh lại không chỉ có ý thức quay về, đồng thời cảm giác đau đớn cũng bắt đầu lao đến từ bốn phương tám hướng, giống như bị sóng lớn cuốn lên cao ngất sau đó đập mạnh xuống nền xi măng, máu thịt be bét. Lúc này lại còn có chiếc xe lao nhanh ép qua, mỗi một tấc da thịt mỗi một khúc xương đang gào thét, sự đau đớn này thực sự còn tra tấn con người hơn cái chết.

    Nhưng bà không hét cũng không la, chỉ nghiêng đầu biên độ rất nhỏ về phía Trịnh Hàng Vũ, há môi ra hình như muốn lên tiếng.

    Trịnh Hàng Vũ ghi nhớ lời dạy bảo của bác sĩ Lưu, lập tức tiến lên dùng khăn ướt lau sạch chất bẩn ở miệng và mũi bệnh nhân. Lúc cậu muốn nói chuyện an ủi đối phương, người phụ nữ bỗng nhiên mở miệng nói câu đầu tiên, giọng của bà nhỏ như bụi mù, ánh mắt trống rỗng, bà nói: “Bác sĩ à, tôi muốn chết.”

    Khoảnh khắc đó, Trịnh Hàng Vũ như bị nghẹn ở cổ, dây thanh quản không phát ra âm thanh nào. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc tiếp xúc với chữ “chết”,  không phải ôm Ak bắn quân địch trong game, cũng không phải nhân vật trong tác phẩm điện ảnh truyền hình hy sinh vì việc nghĩa, mà là một sinh mệnh sống sờ sờ bằng xương bằng thịt có người thân trong cuộc sống hiện thực.

    Nhưng bà nói nhẹ như lông hồng.

    Nói xong lại ý thức tan rã và ngất đi.

    Người nhà chạy đến rất nhanh, thậm chí Lưu Tử Khâm vẫn chưa sắp xếp phẫu thuật xong, con trai con dâu còn có em gái em rể của người phụ nữ đã bước chân nhanh như bay lao vào phòng cấp cứu. Nhưng khi nhìn thấy bà, họ gần như đều kinh ngạc thốt lên, hai tay che miệng trợn to mắt khó mà tin nổi.

    Con dâu và em gái giống Trịnh Hàng Vũ, chỉ liếc mắt rồi không nhịn được quay đầu đi, ngay sau đó nước mắt nghẹn ngào rơi xuống đất, ngay cả em rể cũng dừng bước không đành lòng tiến lên. Ngược lại là con trai, vẫn có thể bình tĩnh dặn em rể dẫn hai cô gái ra khỏi phòng cấp cứu, đồng thời dặn dò anh ta an ủi cảm xúc của hai người.

    Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Hàng Vũ lập tức cho rằng người con trai thực sự quá lý trí và tỉnh táo, lý trí quá mức là máu lạnh. Rõ ràng người nằm trên giường là mẹ mình…

    Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng “bịch”, hai đầu gối của người đàn ông chạm đất, quỳ gối trước giường bệnh. Khuôn mặt anh ta vặn vẹo dường như muốn khóc rống, nhưng lại nghĩ đến người nhà bên ngoài phòng cấp cứu gần như chỉ cách nhau một bức tường, nên dùng nắm đấm che miệng kiềm chế âm lượng, tay còn lại liên tục đánh hai chân mình, nước mắt chảy dọc giày vò tâm can.

    “Mẹ ơi…!!!”

    Cho dù là bác sĩ già thâm niên, thân kinh bách chiến trong bệnh viện nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi quay đầu đi, thở dài một tiếng. Chưa kể Trịnh Hàng Vũ trẻ tuổi vẫn chưa vào nghề, hốc mắt cậu đã ướt từ lâu, giả vờ có bụi bay vào rồi cố sức dụi mắt, mới không để nước mắt rơi xuống.

    Sau khi hít mũi một cái, Trịnh Hàng Vũ vẫn nhớ bây giờ mình đang khoác áo blouse, chỉ đồng cảm với bệnh nhân không có tác dụng gì, bác sĩ Lưu đã dặn cậu, lúc cần chuyên nghiệp thì không thể qua loa dù chỉ một chút.

    Vậy nên cậu cúi người, muốn đỡ người đàn ông dậy.

    Nào ngờ người đàn ông thấy Trịnh Hàng Vũ mặc áo blouse, lập tức xoay đầu gối về phía cậu, không có tôn nghiêm ôm lấy bắp chân cậu như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, khóc lóc van xin, “Cầu xin bác sĩ, mau cứu mẹ tôi… Bác sĩ, xin cậu, xin cậu mau cứu mẹ tôi với… tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể cứu bà ấy…”

    Trịnh Hàng Vũ thực sự không đành lòng, ngồi xổm xuống làm yên lòng người đàn ông, “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn mẹ anh cho anh, chắc chắn sẽ cấp cứu thành công!”

    Khi Lưu Tử Khâm đi vào đúng lúc nghe được Trịnh Hàng Vũ buông lời thề son sắt hứa hẹn với người nhà bệnh nhân, hắn lập tức sầm mặt lại, nhưng chỉ mấy giây đã khôi phục như thường. Lúc này hắn đã thay quần áo phẫu thuật, nhanh nhẹn sắp xếp nhân viên y tế đẩy người bệnh vào phòng phẫu thuật để giải phẫu.

    Người đàn ông thấy bác sĩ mổ chính đã tới, dùng đầu gối tốn sức di chuyển về phía trước, “Bác sĩ…”

    Thời gian cấp bách, Lưu Tử Khâm đỡ người dậy, vội vàng nói một câu, “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”

    Bởi vì tình huống của bệnh nhân quá phức tạp, trước đó lại bị bệnh tim, ca mổ từ buổi sáng kéo dài đến buổi tối mới chính thức kết thúc, may mà phẫu thuật rất thành công, kết quả lạc quan hơn mong đợi.

    Ca phẫu thuật này là một thử thách lớn và lâu dài với các nhân viên y tế. Cho dù người trẻ tuổi hễ có thời gian là kiên trì luyện tập như Lưu Tử Khâm cũng không kham nổi cường độ này, mồ hôi đã khiến làn da sinh ra nếp nhăn, ngay cả hai chân cũng tê, không thể giơ lên cao quá. Hắn gần như dùng hết toàn lực mới chống đỡ được bản thân, không đến mức tê liệt ngã xuống đất.

    Người nhà ở bên ngoài đau khổ mười tiếng đồng hồ, không khí căng thẳng không dám nói với nhau câu nào. Sau khi nghe thấy phẫu thuật thành công, bốn người trưởng thành lập tức ôm nhau khóc hu hu.

    Con trai người bệnh chảy nước mắt nước mũi khóc không thành tiếng, liên tục muốn quỳ xuống dập đầu với Lưu Tử Khâm, nhưng đều được hắn đỡ kịp thời. Lưu Tử Khâm vỗ vỗ bả vai anh ta, “Anh đừng làm vậy, đây là công việc bổn phận của chúng tôi.”

    Người ta bảo bác sĩ luôn mong muốn phẫu thuật thành công hơn bất kỳ ai, bây giờ đoán chừng Trịnh Hàng Vũ còn kích động hơn cả người nhà của bệnh nhân, cực kỳ nịnh bợ đi theo sau Lưu Tử Khâm điên cuồng chém gió rắm cầu vồng, mặt mày hớn hở khỏi nói vui sướng cỡ nào, “Bác sĩ Lưu! Thầy không phải là bác sĩ mà là thần linh đúng không! Thầy đỉnh quá, ngay cả chủ nhiệm cũng nói hy vọng xa vời, thầy lại kéo người từ Quỷ Môn quan trở về! Thầy thực sự quá giỏi! Là tấm gương của tụi em!”

    Đúng lúc Lưu Tử Khâm muốn đi tìm Trịnh Hàng Vũ, không ngờ người tự nhảy đến trước mặt mình, hắn dừng bước lại, xách cổ Trịnh Hàng Vũ từ phía sau lên, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn cậu, “Cậu biết hôm nay mình phạm lỗi gì không!?”

    Trịnh Hàng Vũ lập tức như bị chậu mưa đá dội xuống, rụt cổ như gà con, hai tay chắp trước người, giọng điệu cũng không nâng cao, mà dè dặt ấp úng, “Thì là… em chỉ… không giúp bệnh nhân duy trì tỉnh táo…?”

    Dù Lưu Tử Khâm đã sức cùng lực kiệt, ước gì một giây sau có thể co quắp trên giường nghỉ ngơi, nhưng với tư cách là tiền bối, hắn nhất định phải nói rõ ràng chuyện này với Trịnh Hàng Vũ, “Chắc chắn sẽ cấp cứu thành công, có phải cậu nói vậy không?”

    “À! Vâng!” Trịnh Hàng Vũ lại đắc ý, lại muốn khen ngợi bác sĩ Lưu, kết quả người ta rất tức giận.

    “Còn vâng? Trịnh Hàng Vũ cậu đắc chí gớm nhỉ, ai nói cho cậu nhất định sẽ cấp cứu thành công!? Tôi từng nói vậy à? Giáo viên của các cậu từng dạy các cậu nói như vậy chưa? Hoa Đà tái thế cũng không dám cam đoan, Trịnh Hàng Vũ cậu lại rất dám!? Còn thực tập cái con khỉ gì nữa! Thế chẳng phải khiến cậu chịu thiệt à? Trực tiếp đi làm luôn đi, các ca phẫu thuật sau này để cậu mổ chính chắc chắn thành công.”

    Trịnh Hàng Vũ chưa từng thấy dáng vẻ Lưu Tử Khâm tức giận, đầu óc nhảy mấy số, bỗng nhiên hiểu được ý của bác sĩ Lưu, điên cuồng xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, là em không nghiêm ngặt là em sơ sẩy! Trong bệnh viện em không nên nói lời này với người nhà bệnh nhân! Bác sĩ Lưu thầy mắng em thêm hai câu đi, để trong lòng em dễ chịu hơn! Em thực sự xin lỗi, những lúc thế này còn tăng thêm gánh nặng cho thầy!”

    Thấy cậu chàng bị mình quát cho nghệt mặt, Lưu Tử Khâm thở dài, vừa chỉnh lại cổ áo giúp cậu vừa thấm thía dạy bảo: “Được rồi được rồi, thanh niên các cậu vừa tới bệnh viện có một bầu nhiệt huyết tôi có thể hiểu được, nhìn thấy sẽ không khỏi đồng cảm với bệnh nhân, bản thân tôi cũng như vậy khi tới đây. Nhưng cậu phải nhớ rằng, ở trong bệnh viện không có chuyện tuyệt đối, dù nhỏ hơn nữa như phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, bác sĩ cũng không thể nói với bệnh nhân nhất định sẽ thành công. Nếu như không thành công thì sao? Người nhà sẽ nghĩ như thế nào? Bệnh nhân khác sẽ nghĩ gì? Bệnh viện sẽ giải thích thế nào? Nói trắng ra là, đến lúc đó người ta muốn làm to chuyện này, cậu có trăm cái miệng cũng nói không rõ.”

    Hai tay Lưu Tử Khâm dùng lực, dựng thẳng hai bên cổ áo cậu lên, tạo áp lực cho Trịnh Hàng Vũ, “Nhớ chưa?”

    “Nhớ rồi nhớ rồi ạ!” Trịnh Hàng Vũ gật đầu như gà con mổ thóc.

    Bây giờ đã qua giờ tan làm bình thường rất lâu, ca mổ quá gấp, trước khi vào phòng phẫu thuật Lưu Tử Khâm chưa kịp nói với Trần Hoàn một tiếng. Lúc này thu dọn xong mở điện thoại ra, mới thấy cứ nửa tiếng anh lại gửi tin nhắn đến, đơn giản là nói cho hắn biết xe dừng ở đâu, hỏi hắn có muốn ăn khuya không, còn khoảng bao lâu nữa mới xong.

    Mặc dù đều là một vài chuyện vặt, nhưng Lưu Tử Khâm bỗng nhiên cảm thấy hình như đỡ mệt hơn một chút.

    Lưu Tử Khâm và Trịnh Hàng Vũ cùng đi ra ngoài, vừa thực tập chưa đến hai ngày đã gặp phải chuyện lớn như vậy, còn bị lãnh đạo cấp trên mắng, Lưu Tử Khâm rất thông cảm cho cậu chàng.

    Vì vậy hắn duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu Trịnh Hàng Vũ, “Được rồi bác sĩ Trịnh, trở về suy nghĩ lại những lời tôi nói. Ngày mai phá lệ cho cậu ngủ nướng, buổi chiều hãy đến bệnh viện.”

    Trịnh Hàng Vũ thực sự cảm động tới mức lệ nóng doanh tròng, hu hu nam thần của cậu! Tại sao lại hoàn hảo đến thế!

    Chỉ có điều cánh tay cậu ôm bác sĩ Lưu, vẫn chưa có cơ hội nước mắt nước mũi tiếp tục rắm cầu vồng, đã bị Trần Hoàn chờ ở cửa nhìn như hờ hững nhưng trên thực tế tràn ngập mùi thuốc súng liếc một cái.

    Lưu Tử Khâm ở bên Trần Hoàn đương nhiên khác với lúc ở trước mặt người khác. Thật ra hắn đã mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác khi vừa kết thúc ca mổ, nhưng vẫn gắng gượng nói lý lẽ cho Trịnh Hàng Vũ.

    Bây giờ nhìn thấy Trần Hoàn, bỗng nhiên theo thói quen cảm thấy tất cả gánh nặng đều chuyển lên vai anh, mình không cần nghĩ gì cả, vậy là mệt mỏi lập tức bao phủ đến từ bốn phương tám hướng.

    Lưu Tử Khâm mặc cho Trần Hoàn dẫn hắn lên xe, cúi người qua thắt dây an toàn giúp hắn. Ban đầu hắn co quắp trên ghế phụ lái không cử động, khi Trần Hoàn đến gần, hắn bỗng nhiên ôm lấy eo anh lẩm bẩm, “Ông đây mệt chết mất…”

    Trần Hoàn hạ eo xuống ôm lấy Lưu Tử Khâm, cười khẽ vùi vào trong hõm cổ hắn, dịu dàng nói: “Vậy ôm một lát.”

    Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

    Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play