Chuyện bà Lý đã quyết định thì tám ông Lưu cũng kéo không lại, vì vậy khi xuất viện trong xe Trần Hoàn đã có năm người ngồi.
Theo lý thuyết cả gia đình đã vội vàng gặp nhau trong năm mới, bây giờ giao lưu tình cảm đáng ra rất gần gũi, nhưng bầu không khí trong xe hoàn toàn không phải vậy.
Từ khi lên xe bà Lý đã bắt đầu tẩy não cho Lưu Tử Khâm, phân tích cho hắn một cách toàn diện và chủ quan, tính khả thi và tất yếu của việc hẹn hò ở độ tuổi của hắn, “Không phải mẹ lo lắng con không tìm được người yêu mới sắp xếp cho con xem mắt, vả lại, đây không phải chuyện gì mất mặt. Điều kiện con trai mẹ ưu tú, biết bao cô gái theo đuổi. Cô gái Trương Dao này cũng được, giáo viên ngữ văn công việc ổn định, tiếp xúc với những người đơn thuần, điềm đạm nho nhã, tốt quá còn gì.”
Lưu Tử Khâm ủ rũ nằm ở ghế phụ lái, mặc dù nhìn nhắm mắt như đang ngủ bù, trên thực tế đang cau mày, thiếu kiên nhẫn kéo dài âm cuối nói, “Mẹ à… Tha cho con đi.”
“Ô hay, cái thằng này nói chuyện kiểu gì thế!” Bà Lý tức giận, “Mẹ chỉ muốn tốt cho anh! Anh bận rộn công việc không lo được chuyện trong cuộc sống, dù sao cũng phải có người chăm sóc anh chứ! Mẹ mặc kệ, ngày mai anh phải đi.”
“Không đi, không rảnh.”
Những gì nên nói, Lưu Tử Khâm đã nói rõ ràng với bà Lý trong bữa cơm tất niên rồi, nhưng bà hoàn toàn không nghe, hắn có thể làm gì khác. Bà Lý có suy nghĩ của mình, hắn cũng có nguyên tắc và kế hoạch của mình, về điểm này hai mẹ con lại kế thừa nhau.
“Không được, mẹ đã nói với cô gái kia rồi.” Thái độ bà Lý vô cùng kiên quyết, “Phải đi.”
Lưu Tử Khâm mở mắt ra, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cử động khóe miệng im lặng cười một cái, “Được thôi, đưa thông tin liên lạc cho con, là đàn ông nên chủ động hơn đúng không.”
Ngay cả Trần Hoàn cũng nghe ra lời nói này của hắn không mấy chân thành.
Mặc dù bà Lý bán tín bán nghi, nhưng Lưu Tử Khâm có thể đồng ý, tức là đã tiến một bước dài đến thành công rồi, bà vui mừng nói, “Vậy mới đúng chứ, lát nữa con nhất định phải chủ động liên lạc với Tiểu Trương.”
Vì bà Lâm đi đứng vẫn chưa nhanh nhẹn, mọi người thương lượng đưa bà về nhà Trần Hoàn trước. Ai ngờ vừa mới thu xếp cho bà xong, điện thoại đường dây nóng của bác sĩ Lưu lại vang lên. Lưu Tử Khâm liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, làm động tác xin lỗi với mọi người rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Không lâu sau hắn lại quay về, vẻ mặt nghiêm túc, “Bố mẹ, cô, có bệnh nhân nặng xảy ra chút chuyện, con phải về bệnh viện ngay lập tức.”
Hắn nói hết lời bằng tốc độ rất nhanh, có lẽ tình huống quá nguy cấp, không đợi bà Lý trả lời, Lưu Tử Khâm đã hai bước gộp làm ba chạy vội xuống tầng.
Trần Hoàn thấy vậy cầm chìa khóa trên bàn lên, chạy theo hắn ra ngoài, “Tôi đưa cậu đi.”
Động tác hai người nhanh nhẹn lên xe, thắt dây an toàn.
Xe dừng ngay dưới nhà, nhưng Trần Hoàn sống trong căn phòng trọ, ngõ rất nhỏ, quay xe cần có kỹ thuật. Trần Hoàn khởi động xe lùi lại đến đầu ngõ, đánh tay lái sang phải, kéo thẳng đầu xe, lại giẫm chân ga sau đó lao ra ngoài, tăng tốc nhanh quá khiến động cơ xe phát ra âm thanh nổ rất to.
Người xảy ra chuyện chính là bà cụ mới chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường hai ngày trước theo yêu cầu của người nhà. Lúc ký vào giấy thông báo bệnh tình, Lưu Tử Khâm đã ngờ được ngày hôm nay sớm muộn gì cũng đến. Mặc dù ngày đầu tiên bà cụ chuyển đến phòng bệnh bình thường nhìn có tinh khí thần hơn trước kia, nhưng các mục chỉ tiêu gần như là tụt dần so với với lúc nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn với suy nghĩ tiêu cực nhất, đây có thể là dấu hiệu của hồi quang phản chiếu.
Lưu Tử Khâm nóng lòng như lửa đốt, cứ nửa phút lại mở khóa màn hình nhìn thời gian. Hôm nay trước khi tan làm hắn còn cố ý đến thăm bà cụ, tình huống rất tệ, đến cả động tác giơ tay đơn giản bà cũng không làm được, chỉ có ngón cái thỉnh thoảng run run như rút gân.
Trần Hoàn nhìn giờ trước khi lên xe, đã là giờ cao điểm buổi tối, trên đường chính chắc chắn là đèn đỏ khắp đường, anh chỉ có thể giành giật từng giây mang theo Lưu Tử Khâm lao như bão táp trong hẻm nhỏ.
Lại có cuộc gọi đến.
Chuông vẫn chưa vang hết một tiếng, Lưu Tử Khâm đã nhanh chóng nghe máy.
Trong bệnh viện đã trở nên bận rộn, tiếng bước chân vội vội vàng vàng, còn có tiếng nói chuyện ồn ào của nhiều người, hình như đã xảy ra tranh chấp gì đó. Ngược lại, giọng của Hà Vân Xuyên rất nhỏ, Lưu Tử Khâm mở âm lượng to nhất mới nghe rõ anh ta đang nói gì, “Tử Khâm! Lúc cậu đến bệnh viện hãy cẩn thận! Tên khốn kia dẫn theo một đám người đến gây sự.”
Lưu Tử Khâm chưa kịp nói gì thì nghe thấy bên kia có y tá gọi “Bác sĩ Hà”, sau đó điện thoại bị cúp máy.
May mà nhà Trần Hoàn gần bệnh viện, lại thêm tốc độ lái của anh rất nhanh, lúc này chỉ còn hai con đường nữa là đến bệnh viện. Trần Hoàn không đi theo đường cũ mà đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ khác, “Cậu vào từ cửa sau đi.”
Năm nay Lưu Tử Khâm vừa bắt đầu làm việc chính thức, đã trải qua mấy lần cấp cứu bệnh tình nguy kịch, nhưng hắn chỉ được gọi đến giúp đỡ tạm thời. Ban đầu không quen biết bệnh nhân, sau đó cũng không rõ tình hình thế nào, có thể nói hoàn toàn là người xa lạ.
Nhưng lần này thì khác, Lưu Tử Khâm là bác sĩ chính của bà cụ, tất nhiên cả quá trình đã theo dõi từng bước điều trị từ lớn đến nhỏ, lại thêm tình huống gia đình của bà cụ đặc biệt, Lưu Tử Khâm thật sự đối xử với bà như trưởng bối của mình.
Khi Lưu Tử Khâm mới vào bệnh viện thực tập, môn đầu tiên thầy Dư dạy cho hắn đó là bác sĩ phải đối xử nhân đạo với bệnh nhân, cũng cần duy trì khoảng cách thích hợp, đừng để mình bị cuốn vào đó. Bởi một khi bỏ ra tình cảm chân thật thì không ai có thể đảm bảo rằng ở thời điểm này, họ có thể bình tĩnh và khách quan làm những việc bác sĩ nên làm.
Rõ ràng, cho dù là lý lẽ hay đích thân dạy dỗ cũng không sâu sắc bằng kinh nghiệm của bản thân.
Lưu Tử Khâm ngồi ở ghế phó lái cạy móng tay, trong đầu trống rỗng, chỉ có bản năng của bác sĩ đang liên tục nhắc nhở hắn những điều cần chú ý trong quá trình cấp cứu, nên sử dụng loại thuốc nào, liều lượng bao nhiêu.
Trần Hoàn hiểu Lưu Tử Khâm rất đau khổ, anh có thể cảm nhận được điều đó hơn bất cứ ai. Bây giờ thật khó cho Lưu Tử Khâm để xử lý nó như một trường hợp cấp cứu y tế như một người ngoài cuộc.
Nhưng Lưu Tử Khâm là bác sĩ.
Trần Hoàn biết nếu như bây giờ không làm hắn bình tĩnh lại, không chỉ tính mạng của bà cụ gặp nguy hiểm, mà Lưu Tử Khâm cũng sẽ rơi vào tự trách và phủ định bản thân một cách điên cuồng, vì thế anh hạ giọng nhắc nhở hắn, “Tử Khâm!”
Lưu Tử Khâm nghe thấy có người gọi tên mình, sợi dây kéo căng trong đầu đứt phựt, hắn cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Trần Hoàn.
Trần Hoàn dừng xe ở ven đường, cúi người tháo dây an toàn giúp hắn, “Đừng hoảng hốt, cậu là bác sĩ, cứ yên tâm dũng cảm mà làm, chắc chắn sẽ không sao.” Giọng anh trầm thấp êm tai, giọng điệu không nhanh không chậm, mỗi câu mỗi chữ đều kiên định và tự tin, giống như tiêm một liều thuốc trợ tim cho người khác, khiến người ta tin phục không giải thích được.
Sau khi bị Trần Hoàn kéo về hiện thực, Lưu Tử Khâm nhanh chóng dựa vào sự chuyên nghiệp của bác sĩ khôi phục lại bình tĩnh từ sự hoảng loạn và mê man, ánh mắt cũng dần có tiêu điểm. Hắn không có thời gian bận tâm đến khoảng cách nguy hiểm hiện giờ của hai người, cơ thể hơi ngả ra sau, mở cửa bước xuống xe rồi chạy vội đến phòng cấp cứu.
Khi Lưu Tử Khâm chạy đến phòng cấp cứu, đã có một nhóm người vây quanh ở cửa, ngoại trừ một vài bác sĩ và y tá, còn lại đều là người mặc quần áo màu đen. Có người ngậm thuốc lá trong miệng, có người dưới chân xỏ dép lê, đang hét lớn, thậm chí còn có người ra tay xô đẩy bác sĩ, trông dáng vẻ rất không dễ chọc.
Lưu Tử Khâm đã từng gặp người dẫn đầu, là con trai của bà cụ.
Bây giờ hắn chỉ một lòng muốn cứu người, vì để tránh xung đột chính diện với người đàn ông, làm chậm trễ thời gian cấp cứu, Lưu Tử Khâm dứt khoát cúi đầu bước nhanh chui qua khe hở giữa tường và họ. Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là bây giờ hắn không mặc áo blouse, không đến mức dễ dàng lộ ra thân phận bác sĩ của mình.
Nhưng hắn cao, thành ra rất dễ thấy trong đám đông, người đàn ông đã nhận ra hắn ngay lập tức.
“Ô! Đây chẳng phải bác sĩ Lưu à!”
Khi sắp đi đến phòng cấp cứu, người đàn ông chặn đường đi của hắn lại.
Lưu Tử Khâm không ngẩng đầu nhìn gã, tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.
Ai ngờ, một câu của người đàn ông đã khiến tất cả ánh mắt tập trung lên người hắn, một đám người lập tức vây quanh chặn đường đi của hắn.
Người đàn ông thấy nhiều người, bỗng nhiên cất cao giọng, như thể chịu oan ức ghê lắm, khóc lóc kể lể với đám đông xem náo nhiệt, tốc độ trở mặt quả thực khiến người ta tắc lưỡi, “Ôi chao! Trước khi mẹ tôi nằm viện chỉ là không thể làm việc nặng, chớp mắt mới hai tuần mà người đã nằm trong phòng cấp cứu rồi! Ôi mẹ đáng thương của con! Mẹ vẫn chưa kịp nhìn cháu gái của mẹ một cái, sao lại đi rồi! Chính bác sĩ Lưu hại chết mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ! Tiếc là mẹ không nhìn thấy! Ôi mẹ ơi!”
Đùa giả làm thật còn mang theo giọng nức nở chuyên nghiệp như thế, nếu không phải Lưu Tử Khâm biết chân tướng sự việc, không biết chừng thật sự bị đánh lừa bởi kỹ năng diễn xuất của gã.
Nhưng rõ ràng những người vây xem không biết, phần lớn họ là người nhà của bệnh nhân, về mặt tình cảm tự nhiên nghiêng về phía người bệnh vô điều kiện. Người đàn ông khóc lóc kể lể như thế đã khơi dậy sự đồng cảm của họ ở một mức độ lớn. Có người bắt đầu chỉ trích Lưu Tử Khâm, không hề khách sáo công kích hắn bằng tiếng địa phương.
Lúc này Lưu Tử Khâm chỉ muốn xông lên đè gã đàn ông xuống mặt đất, bây giờ bà cụ vẫn đang cấp cứu, gã lại mở miệng là chết với chết. Nếu ý thức của bà cụ hoàn toàn tỉnh táo, nghe được những lời này, sợ rằng sẽ tắt thở trước khi Lưu Tử Khâm chạy đến bệnh viện.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian quan tâm những trò mèo này. Lưu Tử Khâm đi đến trước mặt người đàn ông, một tay nắm chặt cổ áo đối phương, kéo mạnh một cái rút ngắn khoảng cách của hai người. Trước đó là Lưu Tử Khâm không muốn ra tay, nếu hắn làm thật thì đối phương thậm chí không có cơ hội đánh trả. Người đàn ông như bị gà con bị chim ưng bắt, cho dù gã phản kháng thế nào, mặt cũng đỏ lên, vẫn không tránh thoát được.
Sắc mặt Lưu Tử Khâm xám xịt, gần như nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ, “Cút, mau!”
Thấy người đàn ông bị dọa nghệt mặt ra, hắn cũng không lãng phí thời gian nữa, dùng sức ném người xuống đất giống như ném thuốc cao trên da chó, sau đó đi vào phòng cấp cứu.
Mặc dù người đàn ông bị thua thiệt bởi Lưu Tử Khâm, nhưng một mặt khác, điều này càng kiểm chứng lời giải thích trước đó của gã, vì vậy những người xung quanh nhao nhao dấy lên lòng cảm thông.
Có người tiến lên đỡ gã dậy, ngày càng có nhiều người lòng đầy căm phẫn gia nhập đội ngũ lên án Lưu Tử Khâm. Còn có càng nhiều người lần theo tiếng cãi vã sang đây hóng chuyện, nhao nhao hỏi thăm người bên cạnh xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ buổi tối trong bệnh viện không nhiều nhân viên y tế bằng ban ngày, chứ nói gì là bác sĩ chạy đến phòng cấp cứu, hơi sức đâu mà đối phó với chuyện gây rối y tế này, họ đều có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trong đám người có người đàn ông trung niên nhiệt tình, thậm chí đứng lên khống chế cục diện, bênh vực kẻ yếu cho người đàn ông, “Mọi người trật tự nghe tôi nói, chuyện là thế này, mẹ của anh này ban đầu không có vấn đề gì lớn, chỉ là không làm được việc nặng, nhưng sau hai tuần tiếp nhận điều trị của bác sĩ Lưu, bây giờ bỗng nhiên lại nguy kịch! Vừa rồi mọi người cũng nhìn rõ thái độ của bác sĩ Lưu rồi, không coi ai ra gì ra tay đánh người thân của bệnh nhân! Chẳng những không có y thuật mà còn không có y đức! Ai có thể yên tâm để loại người này khám bệnh cho mình? Cậu ta không xứng làm bác sĩ!”
Trần Hoàn sợ tên khốn kia sẽ đến tìm Lưu Tử Khâm gây phiền, cứ lo lắng suốt, vì vậy vừa đỗ xe xong anh đã vội vàng chạy về phía này. Không ngờ đến cửa phòng cấp cứu thì vừa hay gặp được màn diễn thuyết dõng dạc như đã ăn cứt chó.
Mẹ kiếp không bị bệnh thì đến bệnh viện làm gì? Còn có thể vào phòng chăm sóc đặc biệt?
Trần Hoàn chỉ nghe nửa đoạn sau cũng đau lòng cho Lưu Tử Khâm, hắn tận chức tận trách như vậy, xem công việc như sinh mạng của mình, đối xử với bệnh nhân như người nhà của mình. Cũng vì mấy câu ngậm máu phun người của gã đàn ông này mà mọi người đã bắt đầu bảo sao hay vậy chửi bới hắn, thậm chí nói ra những lời buồn cười như thế.
Miệng người đáng sợ là gì, hôm nay anh đã được mở mang kiến thức.
Bước chân vững vàng của Trần Hoàn tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với đám người bạo động xung quanh, ánh mắt anh nhìn họ giống như đang xem một trò cười khó tin.
Những người khác không biết người đột nhiên đến tham gia náo nhiệt là ai, nhưng người đàn ông đó lại quá quen.
Gã thấy ánh mắt Trần Hoàn nhìn mình chằm chằm, toàn thân tản ra sát khí muốn đập nát gã. Khi Trần Hoàn đi từng bước về phía mình, gã lập tức hoảng hồn, chỉ muốn lao ra khỏi đám đông, thoát khỏi nơi này. Khổ nỗi gã là tiêu điểm của sự việc, không đẩy được bức tường hình người ba tầng trong ba tầng ngoài.
Trần Hoàn đi đến trước mặt người đàn ông, chặn đường đi của gã như vừa nãy gã làm với Lưu Tử Khâm, không nén giận được, giọng lạnh lùng đe dọa, “Ban đầu tôi không muốn xen vào việc của người khác, nhưng anh cứ phải ăn nói xằng xiên, chửi bới thanh danh của bác sĩ Lưu. Vậy thì đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh, muốn mượn mẹ anh dọa dẫm tống tiền bệnh viện đúng không, anh phải cẩn thận đấy, đừng để cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo, dẫn đến cả người cả của đều không còn.”
“Này này này, cậu là ai?” Người đàn ông trung niên vừa rồi phát hiện ra Trần Hoàn, hung hăng đẩy anh một cái, ra hiệu cho anh xéo đi.
Người đàn ông thấy thái độ của Trần Hoàn không giống đang phô trương thanh thế, ngược lại như đang cảnh cáo gã, nếu gã không ngoan ngoãn nghe lời, anh có thể khiến gã táng gia bại sản lưu lạc đầu đường ngay lập tức.
Ban đầu gã sắp bị dọa nhũn nhão cả chân, lúc này bỗng nhiên có người đến làm chỗ dựa cho mình, phút chốc lại có tự tin, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, hoàn thành nốt vở kịch với kỹ năng diễn xuất khập khiễng của mình, “Trời ơi! Sao cả nhà tôi số khổ vậy! Gặp phải lang băm thì chớ, còn có người ban ngày ban mặt dùng tính mạng của mẹ tôi để đe dọa tôi! Trời ơi!”
Trần Hoàn vẫn nhớ lần trước Lưu Tử Khâm đã cảnh cáo anh không được văng tục hoặc ra tay đánh người ở bệnh viện, cho nên khi người đàn ông trung niên đẩy mình, anh không đẩy lại. Ban đầu Trần Hoàn nghĩ rằng một người mặt dày đến đâu đi nữa thì cũng chỉ đến thế là cùng, không ngờ người đàn ông này cũng có bản lĩnh, nhiều lần đổi mới giới hạn của anh.
Trần Hoàn không để ý hai người họ nữa, cười khẩy lấy điện thoại ra, bấm mở màn hình ghi âm trước đó, duỗi thẳng cánh tay để sát bên tai người đàn ông, đồng thời tăng âm lượng lên to nhất. Lần trước, khi anh chạy đến vừa hay nghe thấy người đàn ông bất hiếu gọi mẹ gã là bà già đáng chết, còn đe dọa Lưu Tử Khâm thức thời ngoan ngoãn lấy tiền làm việc.
Lúc ấy Trần Hoàn chỉ nghe vài câu tranh chấp đã có thể đoán sơ sơ người đàn ông vì tiền mới đến gây sự, loại người trong mắt chỉ có tiền như gã, nếu không hút khô máu của bà cụ, sao có thể từ bỏ ý đồ. Đã vậy, sau đó chắc chắn gã sẽ mượn lý do này tiếp tục gây sự với Lưu Tử Khâm.
Thật ra lúc đó Trần Hoàn giận lắm rồi, nhưng dựa vào chút lý trí còn sót lại, lại thêm thói quen công việc của anh, cho nên mới có bản ghi âm này.
Đám đông nghe tiếng chửi rửa chối tai của người đàn ông trong ghi âm, vẻ mặt thay đổi cứ phải gọi là đặc sắc. Bản thân người đàn ông chỉ lấn yếu sợ mạnh, bây giờ lại bị vạch trần khuyết điểm, cúi thấp đầu, mặt xám như tro dựa vào tường.
Còn Trần Hoàn như một người bàng quan, toàn bộ quá trình mang theo nụ cười khẩy khinh thường, xem hết trò khôi hài.
Rõ ràng điện thoại không áp vào làn da người đàn ông, Trần Hoàn vẫn lấy khăn giấy ra lau nó nhiều lần, mỉa mai bằng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được, “Đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bệnh viện còn có camera, cần bản hoàn chỉnh không? Tôi nhớ lần trước đã cảnh cáo anh, đừng, đụng, vào, cậu ấy!”
Nói đến đây, Trần Hoàn cười mỉa một tiếng, “Hy vọng nửa đời sau, dù ngồi xổm trong tù, hay lưu lạc đầu đường, đều nhớ rõ cho tôi, hễ anh còn dám xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
Anh bỗng nhiên thờ ơ nhún vai một cái, lạnh nhạt nói, “Hầy, vậy tôi cũng không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.”
Toàn thân người đàn ông run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Nếu như đối tượng người đàn ông phỉ báng không phải Lưu Tử Khâm, cuối cùng có kết cục như thế nào, hoàn toàn là gã gieo gió gặt bão. Nhưng đen đủi thay, gã cứ muốn dí vào họng súng, nhiều lần nể mặt mà không cần.
Vậy Trần Hoàn tất nhiên phải nói được làm được, ép bản thân gã đi đến đường cùng, hoàn toàn khiến gã mất cả người lẫn của mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT