Trời còn khá sáng, mặt trời vẫn lười biếng chưa chịu thức giấc. Những giọt sương cùng khí trời lạnh lẽo sắp sang đông chỉ làm cho con người ta muốn đắm mình vào trong chăn ấm áp mãi thôi.
Bích Trâm cựa mình thức giấc, đầu óc cứ ong ong cả lên. Chợt, Bích Trâm cảm thấy mình giống như bị kìm hãm bởi một thứ gì đó liền cố gắng mở thật to mắt ra nhìn, Bích Trâm khá bất ngờ vì khuôn mặt phóng đại của người đang rúc sâu vào lòng ngực của mình.
Bích Trâm nhìn Thy Ngọc thì chỉ nhớ đến cái người trong mộng mà Thy Ngọc lúc trước nhắc đến thôi. Nghĩ đến đây, một trận lạnh lẽo kéo về xâm chiếm lấy Bích Trâm. Cô đang muốn thoát ra khỏi vòng tay của Thy Ngọc thì bất chợt Thy Ngọc siết chặt lại cái ôm hơn.
-Cậu định đi đâu?! Thy Ngọc mở đôi mắt to tròn của mình lên nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
-Ừm, tớ muốn về nhà. Cảm ơn cậu vì tối qua đã chăm sóc cho tớ. Bích Trâm khẽ xoay người, quay mặt sang hướng khác, cố né tránh ánh mắt của Thy Ngọc.
-Hôm qua cậu say và tớ đã thay quần áo cho cậu. Thy Ngọc cười cợt
-WHAT ?! Are you kidding me?! Bích Trâm bất giác đỏ mặt.
-No, it's true. Thy Ngọc cười tít mắt vì khuôn mặt đang dần đỏ lên của Bích Trâm.
-Đêm qua cậu nói rất nhiều...
-Ừm, thật xấu h... Bích Trâm toát mồ hôi vì sợ khi say cô không biết cô sẽ nói ra những gì!
-Và cậu đã nói cậu thích mình!
-Cậu...đừng...đừng để ý...những...lời mà mình nói...chỉ là khi say tớ nói lung tung thôi.... Bích Trâm xoay lưng lại với Thy Ngọc
Chợt cô cảm nhận được vòng tay của Thy Ngọc quàng quanh eo mình.
-Chỉ là say thôi sao?! Giọng Thy Ngọc có chút thất vọng
-Đúng vậy. Bích Trâm lạnh lùng trả lời.
-Cậu định lạnh lùng với tớ đến bao giờ?! Cậu đã lạnh lùng với tớ trong suốt 2 tuần nay rồi!!
-...........
-Sao lại như thế? Thy Ngọc buồn bã nói
-Không vì sao hết. Chẳng lẽ cô nói tất cả những gì đêm qua lúc cô say nói đều là sự thật huh?! Quên đi, cô không đủ can đảm để thổ lộ với một người đã có người trong mộng như vậy đâu.
-Đồ ngốc, nhưng mình cũng thích cậu... Thy Ngọc sụt sùi vì thái độ lạnh nhạt của Bích Trâm
-Cậu...cậu nói thật...chứ?! Bích Trâm nghe vậy lập tức xoay người lại nằm đối diện với Thy Ngọc, cô khó tin hỏi lại một lần nữa để xác nhận là mình có nghe lầm hay không.
-Là thật. Tớ thích cậu. Người tớ thích cũng là cậu. Sao cậu ngốc vậy?! Thy Ngọc giận dỗi cắn thật mạnh vào bả vai của Bích Trâm làm cô ấy phải hét lên vì đau.
-Aaaa, đau như vậy chắc là thật rồi. Ahaha, tớ cũng thích cậu nữa à không là tớ yêu cậu mới đúng. Bích Trâm tâm trạng đang rất vui, vui không thể tả. Vì tình cảm của cô đã được đáp lại. Ngày hôm nay là ngày mà cô sẽ chấm dứt cái thứ tình cảm đơn phương chết tiệt này.
Bích Trâm tâm tình vui vẻ, nhào đến ôm chặt lấy người Thy Ngọc. Miệng cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Thy Ngọc không biết phải làm gì nên cũng đành nằm ngoan ngoãn trong lòng của con người đang vui mừng quá mức kia.
-Tớ cứ tưởng cậu đã có người trong mộng rồi chứ.
-Ừm, tớ có rồi. Người đó là cậu đó ngốc ạ. Tớ đã thích cậu ngay từ lúc gặp mặt rồi! Tớ cũng đã nhiều lần bật đèn xanh cho cậu mà cậu ngốc đến mức không nhận ra.
-Tớ xin lỗi, sau này sẽ bù đắp cho cậu. Bây giờ thì ngủ thêm chút nữa, lát dậy đi học. Bích Trâm thích thú hôn chụt lên môi Thy Ngọc một cái rõ kêu rồi ngồi dậy kéo chăn lên đắp cho cả hai.
-Đáng ghét. Chưa gì đã hôn người ta... Thy Ngọc đỏ mặt khi bị Bích Trâm cướp mất nụ hôn đầu mà cô đã gìn giữ bấy lâu nay.
Dù ngoài miệng mắng Bích Trâm như vậy chứ hai tay đang bật auto đáp trả cái ôm của người kia. Trên môi là nụ cười hạnh phúc.