Vì Thy Ngọc không biết nhà của Bích Trâm nên cô ấy đã đưa Bích Trâm về nhà của mình.

Chiếc xe Audi sang trọng vừa dừng trước cổng thì hai cánh cổng lớn từ từ mở ra nhường đường cho chiếc xe đắt tiền ấy tiến vào trong. Thy Ngọc một tay đỡ Bích Trâm ra xe, dìu cô ấy vào nhà.

-Cô chủ sao vậy?!Còn đây là ai?! Bác giúp việc nhìn thấy Thy Ngọc đang khệ nệ cái gì đó liền chạy lại giúp đỡ, khi bà đến gần thì thấy cô chủ đang dìu một cô gái, bà cả kinh vội vàng muốn giúp cô ấy nhưng nhận lại là sự từ chối của cô ấy.

-Dạ cháu không sao. Đây là bạn cháu.

-Được rồi. Để bác giúp cháu một tay.

-Dạ thôi, cháu có thể làm được ạ. Cũng khuya rồi bác cũng nên đi ngủ đi ạ. Thy Ngọc cố gắng đứng vững rồi nở nụ cười với bà giúp việc.

-Ừm, có gì cháu cứ gọi bác nhé. Bác giúp việc gật đầu chào rồi bước về phòng của bà ấy.

Mở cửa phòng rồi nhẹ nhàng đặt Bích Trâm nằm ngay ngắn trên giường. Thy Ngọc không khỏi lo lắng khi người Bích Trâm càng ngày càng nóng lên. Chắc là bị sốt rồi. Thy Ngọc vội vàng chạy xuống nhà bếp lấy một thao nước ấm và một cái khăn nhỏ đem lên để chườm trán và lau người cho Bích Trâm.

-Hừ, đã bệnh còn uống rượu, đã yếu còn ra gió. Thy Ngọc tự lẩm bẩm một mình trong khi đang vắt khô cái khăn và đắp lại vào trán Bích Trâm.

-Đáng ghét, hai tuần nay dám lạnh lùng với mình. Thy Ngọc nhéo nhẹ lên cái mũi cao cao của Bích Trâm một cái rồi khẽ cười.

-Dám gần gũi với người khác này, cậu là đồ thất hứa. Thy Ngọc uỷ khuất khi nhớ lại những hình ảnh thân mật của Bích Trâm với cô gái khác khi ở buổi tiệc sinh nhật của Thiên Di.

Thy Ngọc cứ ngồi đó nói chuyện một mình, cũng như đợi đến khi người Bích Trâm hạ nhiệt thì cô mở tủ chọn một bộ ngủ thoải mái rồi vào tắm cho sạch sẽ. Mùi mồ hôi và bia rượu thật khó chịu.

Bích Trâm vẫn còn ngủ mê man, giá như lúc này cô ấy còn tỉnh táo để biết Thy Ngọc cô ấy đã quan tâm cô đến nhường nào.
Sau khi tắm xong bước ra ngoài thì thấy Bích Trâm vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ. Chợt nghĩ lúc Bích Trâm ngủ thật đáng yêu.

Thy Ngọc nhìn Bích Trâm đang nằm trên giường lần nữa. Thiết nghĩ nàng cũng nên lau người và thay đồ cho cô ấy chứ để cô ấy cứ ngủ trong bộ dạng này thì có hơi khó chịu.

Khẽ ngồi xuống mép giường, Thy Ngọc nuốt nước bọt. Tay run run mở từng cúc áo sơmi của Bích Trâm ra, mỗi cúc áo được mở ra là mỗi centimet da thịt trắng nõn, mịn màng như da em bé của Bích Trâm hiện ra trước mắt cô.

Bộ quần áo của Bích Trâm đã được cởi ra hết, bây giờ trên người cô ấy chỉ còn lại độc nhất bộ đồ lót màu đen quyến rũ. Thy Ngọc lấy khăn nhúng nước rồi vắt thật khô, sau đó nhẹ nhàng, ôn nhu dùng khăn lau người cho Bích Trâm. Tuy vẫn còn cách một lớp vải nhưng tay Thy Ngọc có thể cảm nhận được làn da mịn màng của Bích Trâm.

Thy Ngọc không thể nào rời mắt khỏi thân thể như một kiệt tác tuyệt đẹp của tạo hoá. Sau đó đi lấy một bộ đồ ngủ khác mặc vào cho cô ấy. Thy Ngọc yên tâm phần nào khi Bích Trâm có lẽ đã hạ sốt rồi.

Thy Ngọc định đi xuống bếp để rót một ít nước uống vì giai đoạn thay quần áo cho Bích Trâm đã khiến cổ họng cô khô ran. Nhưng mới vừa định xoay nắm cửa bước ra ngoài thì Bích Trâm ở trên giường khẽ rên vài tiếng làm cho Thy Ngọc bỏ đi ý định uống nước của mình mà chạy đến bên giường kiểm tra Bích Trâm.

Thy Ngọc ngồi trên giường nhìn Bích Trâm nằm yên ngoan ngoãn thì cô mới yên tâm tắt đèn rồi nằm bên cạnh Bích Trâm.

Thy Ngọc ngắm nhìn gương mặt Bích Trâm, khuôn mặt hoàn hảo này. Làm sao đây ? Cô chỉ muốn nó là của riêng cô thôi. Cô không muốn ai chạm vào Bích Trâm, không thích Bích Trâm có chử chỉ thân mật với ai khác ngoài cô. Nhưng biết sao được vì Bích Trâm không hề biết được tình cảm của cô. Làm sao để Bích Trâm hiểu cô yêu cô ấy đến nhường nào ?

-Trâm ngủ đi. Thy Ngọc vỗ vỗ vai Bích Trâm

-Ngọc....Ngọc à...

-Hửm?! Tớ đây. Thy Ngọc giật mình vì Bích Trâm gọi tên mình nhưng khi cô hỏi lại thì tên ngốc ấy im re. Hoá ra cô ấy nói mớ.

-Ngọc ơi..

-Tớ đây. Dù biết Bích Trâm nói mớ nhưng cô vẫn muốn trả lời.

-Tớ thích cậu. Thích cậu rất nhiều... Bích Trâm giọng lè nhè chỉ đủ để Thy Ngọc nghe thấy.

Thy Ngọc tròn mắt ngạc nhiên. Bích Trâm vừa nói gì?! Cô ấy thích cô sao?! Là thật hay mơ?!

-Thy Ngọc đáng...ghét...Cậu...hức...cậu thích...thích người khác...hức...mà vẫn...dành những cử chỉ...thân mật cho tớ...hức...tớ phải làm sao...hức.

Lúc này Thy Ngọc đang cười rất tươi. Người ta thường nói những gì người say rượu nói đều là sự thật. Bích Trâm thích nàng.

-Vậy tại sao cậu lại từ chối cho Thy Ngọc ngồi chung?!

-Tại...tớ sợ...sợ tình cảm mà...tớ dành cho cậu ấy...một lúc một nhiều...

-Vậy cậu có thích Thy Ngọc không?! Thy Ngọc nín thở chờ câu trả lời từ Bích Trâm. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến lạ.

-Có...Tớ yêu...yêu Thy Ngọc. Bích Trâm lè nhè nói sau đó lăn ra ngủ tiếp.

Hạnh phúc như đang vỡ oà trong lòng Thy Ngọc. Cô vui mừng muốn khóc vì cô biết mình không đơn phương bấy lâu nay.

-Đồ ngốc, sao lại không nói sớm. Tớ cũng yêu cậu, yêu rất nhiều. Thy Ngọc mỉm cười đặt nhẹ lên môi Bích Trâm một nụ hôn rồi rúc sâu vào lòng của Bích Trâm.

Vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Bích Trâm, siết thật chặt cái ôm. Bích Trâm cũng vòng tay ôm lấy người Thy Ngọc, ôm thật chặt như muốn khảm cô ấy vào người.

Cả hai chìm vào giấc ngủ, trên môi là nụ cười hạnh phúc. Mọi hiểu lần đều đã được giải đáp. Không còn vướng bận gì nữa.

Tại nhà khu nhà trọ của Hạnh San

-San à, San nghĩ hai cậu ấy bây giờ đang làm gì?! Thiên Di nằm trong lòng Hạnh San tinh nghịch hỏi.

-Ừm, thì ngủ.

-Em không nghĩ vậy đâu.

-Nè..nè...Em nghĩ cái gì đó. Hạnh San búng trên trán Thiên Di một cái rõ đau.

-Em có nghĩ gì đâu. Hì hì, mình cũng "ngủ" nha. Mặt Thiên Di vô cùng gian khi nàng kéo dài chữ "ngủ" ra cả thước.

-You look so dangerous!!

-Có đâu mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play