Hôm nay là chủ nhật. Là ngày nghỉ của tất cả mọi người. Hạnh San cũng đã xin nghỉ phép hôm nay để có thể ở nhà và dành thời gian cho Thiên Di nhiều hơn.
Bây giờ hai người đang ngồi dùng bữa sáng mà Hạnh San nấu. Chợt Thiên Di lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng
-San à. Em có chuyện muốn nói! Thiên Di bỏ cái nĩa xuống rồi nàng hơi rụt rè nói nhưng nét mặt lại cực kì nghiêm túc.
-Hửm?! Em nói đi. Hạnh San ngay sau đó cũng bỏ cái nĩa trong tay xuống rồi chống cằm nhìn về phía người đối diện mình, môi nở nụ cười nhẹ.
-Trưa nay San đến nhà em dùng cơm nha. Thiên Di lấy hết can đảm để nói vì nàng sợ Hạnh San sẽ từ chối.
-Có được không?! San sợ mẹ em sẽ không chấp nhận đâu.
Đây chính là nỗi lo sợ và cũng là rào cản lớn nhất của cô và Thiên Di. Xét về tiền bạc, địa vị xã hội, gia thế,....thì cô thua Thiên Di về mọi mặt. Nhiều lúc cô cứ phân vân là quyết định của mình có đúng hay không nữa. Khi cô và Thiên Di bắt đầu mối quan hệ này thì cô đã nghe không ít những lời nói móc méo, đâm chọt của người khác về mình. Nhưng vì tình yêu này nên cô nhắm mắt cho qua chuyện. Họ muốn nói gì họ nói, cô không thể ngăn cái miệng của họ lại, nhưng những lời lẽ nặng nề đó của bọn họ cô không bao giờ quên được, nó cứ hiện diện trong đầu của cô. Đã có lúc cô tự nhốt mình trong nhà cả ngày trời chỉ để suy nghĩ đến những lời nói đó.
-Không có đâu mà. Mẹ em nhất định sẽ hiểu cho San. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa thì em cũng vẫn sẽ bên cạnh San. Vậy nên San đồng ý nha.
Thiên Di đương nhiên biết Hạnh San là đang lo lắng về chuyện gì chứ. Nhưng, không sao vì nàng biết Hạnh San không phải là người như vậy, sớm muộn gì thì mẹ nàng cũng sẽ chấp nhận Hạnh San thôi. Nàng hy vọng là vậy.
-Ừm, được rồi. San sẽ về nhà cùng em. Hạnh San nở một nụ cười nhẹ để trấn an bản thân mình cũng như trấn an cô gái nhỏ đối diện.
-Vậy bây giờ chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi đi, rồi một lát chúng ta sẽ cùng nhau về nhà em, được không?
-Đều nghe theo em.
Bấy giờ Hạnh San cùng Thiên Di đã đứng trước cổng căn biệt thự của Triệu gia. Sắc mặt của Hạnh San lúc này trông rất lo lắng, bàn tay cứ nắm chặt lấy tay của Thiên Di mãi. Cô gái nhỏ bên cạnh cũng hiểu áp lực mà Hạnh San đang mang trong người nên nhẹ nhàng mỉm cười, dùng bàn tay còn lại ôn nhu xoa xoa lên mu bàn tay của Hạnh San để thay cho lời nói "Không sao đâu, có em đây rồi" . Rồi nàng trực tiếp nắm tay Hạnh San bước vào trong biệt thự.
-Tiểu thư đã về ạ. Bà chủ đang đợi tiểu thư ở bên trong. Một vị quản gia đã có tuổi thấp thoáng thấy dáng người quen thuộc đang từ từ tiến vào trong biệt thự liền nhận biết đó là ai nên bà vội vàng đi đến chào hỏi.
-Cháu biết rồi. Bác có thể đi làm việc khác rồi ạ. Thiên Di nở nụ cười niềm nở với vị quản gia đã chăm cô từ lúc bé.
-Vâng, chào tiểu thư. Vị quản gia giữ phép tắc hơi cuối đầu chào tạm biệt với cô chủ nhỏ rồi cũng đi mất.
-Chúng ta vào nhé. Thiên Di quay sang hỏi Hạnh San một lần nữa.
-Ừm. Hạnh San lúc này cũng đã toát không ít mồ hôi hột vì lo lắng. Nhưng rồi tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên để sau này có thể chở che, bảo vệ cho Thiên Di.
Bên trong ngôi biệt thự này trang trí nội thất rất sang trọng nha, cầu thang hình chữ T cổ điển nhưng không làm mất đi nét hiện đại của nó. Tất cả đồ vật trong đây đều là đồ quý, đắt tiền. Hạnh San nhìn mà há hốc mồm.
Trong phòng khách sang trọng có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên bộ ghế sofa đắt tiền, nhâm nhi tách trà nghi ngút khói trên tay. Từ trên xuống dưới người bà toàn là hàng hiệu. Cả người bà ấy toả ra luồng khí bức người. Đây chắc chắn là mẹ của Thiên Di rồi.
Nhưng, ngồi đối diện bà ấy còn có một người con trai anh tuấn khác nữa. Ehh, đây không phải là cái tên đáng ghét Minh Lâm hay sao?! Sao hắn lại ở đây ?! Trong nhà của Thiên Di chứ?!
-Con về rồi à. Còn không mau vào đây. Giọng nói đầy uy nghiêm vang lên. Bà ấy đặt tách trà xuống bàn rồi quay sang nói với cô và nàng.
-Con chào mẹ. Thiên Di bực bội vì sự xuất hiện của Minh Lâm. Không có mặt của mẹ nàng ở đây thì chắc chắn một điều là hắn đã bị nàng đuổi ra khỏi nhà rồi.
-Cháu chào bác. Hạnh San cuối người chào bà ấy.
-Cháu là...?
-Cô ta là bạn học của Thiên Di đấy bác. Minh Lâm chen ngang.
-Ồ, vậy cháu hãy vào đây cùng dùng cơm trưa với gia đình ta.
-Sao anh lại có mặt ở đây? Lại còn ngang nhiên cướp lời của tôi? Thiên Di giận đến gân xanh nổi lên khắp tay. Nhìn hắn ta với ánh mắt rực lửa.
-Di, không được nói với Minh Lâm như vậy. Dù sao thì Minh Lâm cũng là hôn phu của con. Mẹ Thiên Di gằn giọng, nhắc nhở con gái mình.
-Mẹ nói anh ta là hôn phu của con sao?! Thiên Di khó tin hỏi lại
-Đúng vậy, hai gia đình cũng đã bàn bạc về chuyện đính hôn của hai đứa rồi.
-Con không thích anh ta thì làm sao có thể đính hôn được?! Hôm nay con về đây không phải là vì hôn ước với anh ta mà là vì con muốn ra mắt người yêu với mẹ. Đây là Hạnh San, người yêu của con.
Thiên Di giận đến tím mặt. Hôn ước với hắn ta ư!! Nực cười, có chết nàng cũng sẽ không đồng ý đâu nhé.
Hạnh San nãy giờ cứ đứng yên một chỗ lắng nghe cuộc đối thoại của ba người kia thì trong lòng cô dâng lên nỗi chua xót, không tả được. Hai chữ "hôn phu" cứ lảng vảng trong đầu cô từ nãy đến giờ.
-Con nghĩ ta sẽ chấp nhận cho hai đứa con gái đến với nhau hay sao? Mẹ Thiên Di lạnh giọng.
-Đúng thưa bác. Con nghĩ một người con gái yếu đuối, không tiền không phận như cô ta thì làm sao có thể chăm sóc cho Thiên Di được chứ. Hắn ta buông lời xỉ nhục Hạnh San.
-Anh im ngay. Loại công tử nhà anh suốt ngày chỉ biết xoè tay xin tiền của ba mẹ thì không có tư cách gì để buông lời nặng nhẹ với cô ấy hết. Còn mẹ nữa, mẹ lúc nào cũng ép buộc con phải làm theo lời của mẹ. Từ bé đến lớn mẹ có bao giờ ở nhà với con quá 8 tiếng hay không?! Con có phải con ruột của mẹ không vậy?! Mẹ chẳng bao giờ nghe những lời con nói. Mẹ tự ý quyết định tất cả. Con... Thiên Di nói đến đây thì bị Hạnh San cắt ngang lời.
-Con sẽ chứng minh cho bác thấy. Con đủ khả năng chăm sóc Thiên Di. Hạnh San không thể nào đứng yên để cho hắn ta sỉ vả mình nữa.
Đã đến lúc cô phải trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết để bảo vệ cho cô gái nhỏ của mình.
-San à... Thiên Di nhìn Hạnh San bằng đôi mắt trần ngập nước mắt.
-Được, nếu cô mạnh miệng như vậy thì trong sáu tháng cô phải làm cách nào đó để có thể đem về đây 20.000USD , đến lúc đó thì tôi sẽ tự nguyện rút lui.
-Nam nhi nói lời phải giữ lấy lời. Hạnh San suy nghĩ một hồi lâu rồi sau đó gật đầu đồng ý với thử thách của hắn ta.
-Đây là 100 USD cho cô làm vốn. Nếu làm không được thì cô biết phải làm gì rồi chứ. Bác thấy sao ạ?! Minh Lâm nở nụ cười đểu cáng nhìn Hạnh San. Trong lòng hắn nghĩ làm sao cô ấy có thể nhân 100 USD thành 20.000USD được chứ.
-Cứ nghe theo cháu đi.
-Hẹn 6 tháng sau gặp lại. Di à, đợi San nhé. Hạnh San tiến tới lấy 100 USD đặt trên bàn rồi quay sang nói với Thiên Di một câu sau đó rời đi, mặc cho cô gái nhỏ ra sức níu kéo.
-San đừng đi, ở lại với em. Thiên Di bất lực nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Hạnh San từ từ khuất khỏi tầm mắt.
-Xin lỗi bác, nhưng cháu đã hết thấy ngon miệng rồi ạ. Hẹn bác và em vào lần sau vậy. Minh Lâm nở nụ cười đắc ý rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
-Con mau đứng lên đi. Khóc cũng chẳng giúp gì được đâu. Mẹ Thiên Di nhìn con gái mình khóc đã đau lòng không ít nhưng vẫn muốn thử thách cô gái tên Hạnh San kia
-Con ghét mẹ.
Thiên Di gần như hét lên trước mặt mẹ mình rồi sau đó ôm khuôn mặt đầy nước mắt chạy về phòng, đóng cửa rầm một cái rồi cô ngồi sụp xuống nền nhà khóc nức nở.
-Mẹ vì muốn tốt cho con thôi.
Mẹ Thiên Di tay ôm ngực trái của mình, bà thở một cách nặng nhọc. Tay vơ lấy lọ thuốc trên bàn uống hết mấy viên trong đó, sau đó bà ấy lấy lại nhịp thở bình thường.