Sau trận phong ba về Kamila, tình cảm giữa Menfuisu và Asisu ngày càng gắn kết hơn. Asisu cũng bắt đầu thu liễm, biết tin tưởng vào Menfuisu, không còn quá ghen tuông như trước nữa.
Nhìn thấy những thay đổi của nàng, Menfuisu gật đầu cảm thán. Những bất an của Asisu trước đây còn không phải do ‘Menfuisu’ quá lạnh lùng mà ra sao. Nếu đối xử, yêu thương nàng thật tốt thì nàng cũng thiện lương, dịu dàng đâu kém gì Carol a.
Cuộc sống hạnh phúc của họ cứ tiếp tục, ngày qua ngày, tháng qua tháng. Và Menfuisu tin tưởng, hắn sẽ có thể khiến họ sống bên nhau hạnh phúc hơn, hơn nữa.
Trong thư phòng của Menfuisu, hắn đang ngồi, cầm một bản vẽ công trình thật lớn. Hắn đã nghĩ rất lâu về chuyện này. Bản thiết kế về nông nghiệp thời hiện đại sẽ khiến kinh tế Ai Cập đi đến một tầm ới. Dù sao nữ thần Haby cũng nói hắn có thể làm theo ý mình. Vậy liền khiến Ai Cập trở thành một đế quốc hùng mạnh nhất lịch sử đi.
Hắn nhìn qua, liếc lại, chỉnh sửa đôi chút, liền cất tiếng:
- Minue, khanh vào đi. Ta biết khanh đang ở ngoài đó. _ Linh đan của Câu Hồn La Sát không chỉ ban cho hắn năng lực đặc biệt, mà còn cải thiện ngũ giác của hắn đến cực điểm. Khi Minue vừa bước đến thì hắn đã nhận ra rồi.
- Võ công của điện hạ ngày càng tiến bộ. _ Minue tiến vào, cúi mình khâm phục khen ngợi.
- ... _ Cười khan. Hắn học là kiếm thuật bình thường, cao lắm tinh xảo hơn kiếm thuật thời cổ đại một chút thôi. Hắn không có học tiên thuật của Trung Quốc, võ công tiến bộ cũng đâu thể giống động vật nào đó khiến ngũ giác linh mẫn hơn được a.
- Điện hạ, bản vẽ này... _ Lúc cúi người, tầm mắt Minue vừa vặn rơi vào bản vẽ trên bàn Menfuisu. Hắn liền cất tiếng hỏi.
- À, đây là bản vẽ công trình nông nghiệp ta vừa nghĩ ra. Hẳn có thể cải thiện một chút kinh tế Ai Cập. _ Vô cùng tự nhiên, không có chút xấu hổ nào về việc bản thân ăn cắp đứa con tinh thần của người khác.
- Thật sao? _ Nghe Menfuisu nói, Minue kinh hỉ, vội vàng tiếp nhận bản vẽ trong tay Menfuisu. Trong lòng hắn thầm than, điện hạ ngày càng tài giỏi. Lần trước là thanh lọc nước bẩn, đúc rèn kiếm sắt và giờ là công trình nông nghiệp.
- Được rồi. Cứ vậy đi. Ngươi đem bản vẽ này đưa cho Imhotep, bảo hắn tới gặp ta. _ Menfuisu phẩy tay cho hắn lui ra.
Minue thi lễ, lui ra ngoài. Vừa ra tới cửa phòng, hắn liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Asisu. Hắn liền chắp tay:
- Điện hạ Asisu. _ Cố gắng cúi đầu, che lấy ánh mắt nồng cháy của mình. Người con gái trước mặt, hắn đã tương tư hơn mười năm. Ngần ấy năm, khuyên mình không nên tự đại. Nàng là nữ thần xinh đẹp nhất của Ai Cập, còn hắn chỉ là một tướng quân hèn mọn. Nhưng dẫu sao vẫn không kiềm chế được trái tim mình.
Hôm nay, Asisu có một buổi cầu nguyện ùa màng tiếp theo của Ai Cập. Vừa cầu nguyện xong, nàng liền tiến ra bờ sông Nile, nhìn ngắm cảnh người dân làm việc. Nhận lấy một bó hoa sen do những người dân lương thiện trao tặng, nàng vô cùng vui vẻ đi tìm Menfuisu.
Khi bước đến nơi, tại cửa thư phòng Menfuisu, nàng liền nhìn thấy một nam nhân tuấn vĩ, dáng người cao lớn, mái tóc nâu xoăn truyền thống của người Ai Cập. Vừa thấy nàng, hắn liền chắp tay, cúi đầu chào. Asisu liền tiến lại, nâng tay miễn lễ:
- Tướng quân Minue, ngươi đến cùng Menfuisu bàn việc sao?
Minue dằn lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên, vô cùng đúng mực đáp lời:
- Vâng, thưa điện hạ Asisu. Thần đang chuẩn bị gặp tể tướng để báo lại về công việc này. Điện hạ Menfuisu vẫn ở trong phòng, có lẽ vẫn chưa xong việc đâu ạ.
- Vậy sao? _ Asisu nghe hắn nói liền cúi đầu nhìn hoa sen trong tay. Có lẽ không thể vào quấy rầy Menfuisu rồi.
Nàng vừa định rời đi thì trong phòng có tiếng vọng ra:
- Vương tỷ, tỷ mau tiến vào đi. _ Là Menfuisu. Hắn đã nhận ra ngay từ lúc Minue lên tiếng. Chỉ là vẫn im lặng nghe xem họ nói gì thôi.
- Được. _ Asisu vui vẻ cười, gật đầu với Minue, dịu dàng cất bước vào thư phòng.
Minue tha thiết nhìn theo bóng dáng nàng. Khi nhìn vào phòng, lập tức liền đón nhận ánh mắt sắc bén như chim ưng của Menfuisu. Hắn ngẩn người, cúi đầu cười khổ, xem ra điện hạ đã nhận ra tình cảm của ta rồi. Hắn biết ánh mắt đó của Menfuisu chính là cảnh cáo hắn. Vừa rồi, không phải hắn cố ý ngăn điện hạ Asisu tiến vào, nhưng cũng có một chút tư tâm trong đó. Lắc đầu thở dài. Minue nhẹ thi lễ, liền rời đi.
Thu hồi ánh mắt, Menfuisu nhìn nhìn tỷ tỷ đang cắm hoa sen vào bình. Đứng lên, ôm lấy nàng từ sau lưng. Asisu cảm nhận được cái ôm của hắn, liền cười cười, tiếp tục sửa sang bình hoa:
- Menfuisu, sao vậy?
- Tỷ tỷ thật đào hoa. _ Bĩu môi nói. Từ khi trở thành ‘Menfuisu’, hắn ngày càng trẻ con, cả làm nũng cũng làm được a.
- Thật là. _ Thu tay khỏi bình hoa, Asisu quay người lại, điểm lên mũi hắn.
Nàng ôn nhu, pha chút sủng nịch nói:
- Ngươi còn nói sao? Có ai lại chấp nhất thuộc hạ của mình cơ chứ? _ Không phải nàng không nhận ra tình cảm của Minue. Chỉ là, nàng cũng không có khả năng bắt hắn từ bỏ a. Hơn nữa, trong thâm tâm nàng, được người khác yêu mến là một điều đáng kiêu ngạo, cho dù mình không yêu họ đi chăng nữa.
Ôm nàng càng chặt hơn. Menfuisu bá đạo nói:
- Không cần biết. Người tỷ yêu là ta, người tương lai tỷ gả cũng là ta. Vậy chỉ có ta được quyền nhìn tỷ như vậy. _ Nói về chiếm hữu, thì tính chiếm hữu của Menfuisu còn cao hơn, độc đoán hơn Asisu rất nhiều. Đây cũng là một trong những lý do mà hắn không ghét nàng khi nghe những việc ác nàng làm.
- Được, được. Người ta yêu là ngươi. Người ta muốn gả cho cũng là ngươi. Menfuisu, đừng tức giận nữa. _ Cười tươi đáp lời. Nàng rất vui khi Menfuisu phản ứng như vậy. Điều đó cho thấy hắn yêu nàng.
Nhìn nàng cười, Menfuisu cúi đầu hôn mạnh một cái vào môi nàng. Có gì để cười chứ? Nàng cười một cái hắn liền hôn nàng một cái. Dù sao cũng là vợ tương lai của hắn, không có gì để ngại.
Nhận nụ hôn của hắn, trong lòng Asisu càng thấy vui vẻ hơn. Menfuisu đã thay đổi rất nhiều. Và nàng vô cùng cảm tạ thần linh về sự thay đổi đó. Từ nhỏ nàng đã yêu hắn, luôn muốn gả cho hắn, nhưng nàng cũng không muốn mỗi ngày đối diện với một người mặt lạnh như băng.
Xả xong bực tức, Menfuisu ôm nàng ngồi xuống ghế đệm, vuốt tóc nàng hỏi:
- Tỷ tỷ vừa ra ngoài gặp người dân sao? _ Việc gặp gỡ muôn dân vốn là chuyện hoàng thất thường làm, chỉ là trước đây cả hắn và Asisu đều không thích làm chuyện này. Sao hôm nay nàng lại thay đổi?
- Phải. Ta nhận được thần dụ, phải biết yêu thương dân chúng nhiều hơn. Dù sao họ cũng xem chúng ta như thần linh của mình, ta cũng không nên quá phụ lòng họ. Gặp qua một lần, ta cảm thấy những người dân Ai Cập ta thật hiền lành, thiện lương biết bao. Ta sẽ tiếp tục làm vậy. _ Tựa vào người hắn, Asisu nhẹ nhàng xoa lên bàn tay đang ôm mình của Menfuisu, nhẹ giọng đáp. Trước giờ nàng cũng thường nhận được thần dụ, nhưng thần dụ thường chỉ nói về việc lớn của Ai Cập. Không hiểu sao lần này lại về bản thân nàng.
- Tỷ cứ làm theo ý mình. Ta sẽ không cản trở. _ Trước đây, Asisu vì sợ Menfuisu nghi ngờ nên hoàn toàn không can thiệp vào chuyện triều chính. Hắn lại không có nghi ngờ đó, nói lời này là để xóa bỏ lo âu trong lòng nàng. Lâu nay hắn vẫn lo, Asisu không thích giao thiệp với người dân, khi Carol xuất hiện, nàng sẽ là phe yếu. Nếu nàng đã chịu làm, thì cứ phóng tay mà làm, có hắn đằng sau hậu thuẫn. Còn về chuyện thần dụ, xem ra là nữ thần Haby giở trò rồi.
- Được. _ Nở nụ cười tươi gật đầu. Lòng Asisu thầm thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thất phân tranh từ xưa vẫn là mối lo trong lòng nàng. Nếu Menfuisu đã nói vậy thì nàng cũng không cần rào trước đón sau nữa. Lòng nàng cũng có chút tâm tư, Menfuisu trị quốc an bang, ngoại giao với các nước; còn nàng lo việc cúng bái thần thánh, giao thiệp với nhân dân. Phu thê cùng trị nước sẽ khiến tình cảm bền chặt hơn.
Khi hai người đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên có một thị nữ tiến vào:
- Điện hạ Menfuisu, điện hạ Asisu. _ Vừa nói vừa thi lễ.
Menfuisu phất tay miễn lễ, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thưa, bệ hạ truyền hai vị điện hạ sang chính điện ạ. _ Thị nữ kia vừa đứng lên vừa nói.
Menfuisu và Asisu nhìn nhau.
Asisu thầm nghĩ: Phụ vương rất hay cho gọi hai người họ tới trò chuyện, nhưng lần này lại là tới chính điện, xem ra có chuyện quan trọng rồi.
Menfuisu lại nghĩ khác. Tính thời gian, hắn đến Ai Cập cũng gần nửa năm rồi. Có lẽ có liên quan đến việc Hitari tới Ai Cập làm hoàng phi. Vừa suy nghĩ vừa tính toán cách đối phó.
Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng họ vẫn đứng lên, cùng tiến đến chính điện.
Ở chính điện, Nefenmat vương cùng các vị đại thần đều đang ngồi bàn luận. Đúng như Menfuisu nghĩ, việc truyền họ tới có liên quan đến Hitari.
Sự tình là Nefenmat sang Nubia thăm viếng một lần, trong lễ đăng ngôi của Hitari, liền gặp được nữ vương vừa lên ngôi của đất nước xinh đẹp này. Hitari là một cô gái thông minh và đầy lòng tham vọng. Lúc gặp được Nefenmat, nàng thấy vị vua của đất nước Ai Cập vĩ đại này tuổi độ trung niên lại vẫn anh tuấn nho nhã, lòng tham liền nổi dậy. Một hoàng phi của đất nước Ai Cập to lớn nói sao cũng cao quý hơn nữ vương của vùng đất Nubia nhỏ bé.
Hitari liền ra vẻ mê đắm Nefenmat, dụ dỗ ông. Nefenmat mất vợ đã lâu, lại gặp người con gái xinh đẹp như Hitari, thấy nàng hiền dịu lại yêu thương ông, liền muốn cưới về làm vợ. Ông nghĩ Hitari sẽ đối xử tốt với hai người con của mình, lại nhận được đất nước của bà làm của hồi môn, không gì tốt bằng.
Chính vì vậy, hai người liền không mưu mà hợp, mới xảy ra việc hội triều thần ngày hôm nay.
Imhotep sau khi nghe đức vua nói, nhiều lần đắn đo liền nghĩ nên gặp mặt Menfuisu hỏi ý. Bởi ông không tin nữ vương Nubia, một cô gái tuổi độ xuân thì, lại mê đắm hoàng đế Nefenmat. Lỡ trong đầu nàng có suy nghĩ gì xấu đối với đất nước Ai Cập thì sao?
Triều thần cũng có nhiều người cùng suy nghĩ với ông.
Mọi người bàn cãi qua lại liền quyết định mời hai vị điện hạ đến cùng hội ý.
Vậy là cả đại điện chìm trong yên lặng đợi chờ hai người thừa kế của đất nước.