Hôm nay, sau khi dùng bữa với Asisu xong, Menfuisu quay về phòng, phác thảo lại các ý tưởng cải tiến cho Ai Cập thì bỗng nhiên, có một thị nữ tiến vào:
- Điện hạ, mời dùng trà. _ Là Kamila, một thị nữ do Asisu tuyển chọn cho hắn.
- Để đó đi. _ Hắn lạnh lùng nói. Nhìn nàng một thân y phục bằng lụa trắng mỏng, nhìn như trong suốt. Còn cố ý để lộ ra phần ngực. Hắn cười lạnh. Một tiểu thị nữ thôi, lại không an phận như vậy.
Kamila thấy hắn không để ý, lại vẫn quấn lấy không buông:
- Điện hạ, để tiểu nữ xoa vai cho người. Người không nên mệt mỏi quá mức. _ Vừa nói, vừa rất tự nhiên tiến đến. Đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ân, lực đạo cũng không tệ lắm! Nhắm mắt, để mặc nàng hầu hạ. Kamila thấy hắn không từ chối, càng lớn gan hơn. Ấn cả người lên tấm lưng rộng của hắn. Tay vốn đang xoa bóp bả vai bắt đầu vươn xuống cánh tay, xương quai xanh, lồng ngực, vô cùng không an phận.
Cảm nhận nàng càng ngày càng quá quắt. Menfuisu đẩy nàng ra, mặt lạnh nói:
- Lui xuống! _ Không lớn tiếng lắm. Hắn không có hứng thú để bụng nữ nhân này. Sẽ cho người trừng phạt nàng sau vậy.
Kamila thấy hắn như vậy, vội vàng cúi mặt, cắn môi thầm đáng tiếc. Sau đó đứng lên, chạy ra khỏi phòng.
Vừa liếc mắt qua cửa thì Menfuisu liền thấy bóng người lóe lên. Hắn nhếch mắt, bất đắc dĩ cười cười. Tỷ tỷ quản hắn cũng quá chặt đi?
Chỉ là... vừa rồi, chắc nàng sẽ biết. Tròng mắt lóe lên một tia sáng lạ thường.
Ngồi ở tẩm điện chờ đến giữa trưa. Lúc hắn vừa ngủ dậy, một Ưng vệ tiến vào:
- Điện hạ, Asisu điện hạ đã bắt Kamila xuống tầng ngục. _ Giọng nói bình thản.
Menfuisu nghe hắn nói, liền phẩy tay. Đứng dậy cho thị nữ tiến vào giúp hắn thay quần áo.
Sau đó liền bước ra khỏi tẩm điện. Đi xem thôi, xem tỷ tỷ xử lý nàng ta thế nào.
Nhẹ nhàng bước xuống mật thất. Giữa mật thất, đã có ba người con gái đang đứng đó. Hắn nép vào một bóng tối nghe họ đàm thoại.
Nghe những lời nhục mạ Asisu của Kamila, hắn nhíu mày. Từ khi nào một thị nữ nho nhỏ được quyền quản việc làm của chủ nhân? Hắn không thích lắm.
Còn về việc tỷ tỷ xử phạt những người kia. Cứ kệ nàng. Dù sao cũng không phải việc quá lớn. Hắn kiếp trước kiếp này đều không phải người nhân từ. Chỉ cần người khác động vào vật của hắn thì người đó sẽ bị phán tử hình. Lên được tới chức tổng giám đốc tập đoàn Dominic, lại phát triển nó lớn như vậy, tay hắn dính máu tanh chắc chắn không ít hơn Asisu.
Giống như câu nói vừa rồi của Kamila, hắn đã có thể giết nàng một vạn lần vì câu nói đó.
Thản nhiên nghe bọn họ gây cãi giây lát, liền thấy Kamila cầm mảnh thủy tinh đâm về phía Asisu. Mắt hắn lóe hàn quang. Xem ra giết cô ta là hình phạt quá nhẹ rồi.
Nhanh tiến đến, dùng luôn cả năng lực đặc biệt của mình, bay về phía Asisu. Ôm lấy nàng, chân đá Kamila ra khỏi nàng. Liền thấy nàng quay lại nhìn mình bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Hắn giả mặt lạnh xem phản ứng nàng ra sao.
Asisu trưng trưng nhìn vào Menfuisu. Trong lòng nàng vô cùng hoảng sợ. Sao Menfuisu lại ở đây? Hắn nghe được đến đâu rồi? Lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh của hắn. Mặt nàng tái nhợt, nghe được hết rồi sao? Hắn sẽ chán ghét ta sao?
Nhìn khuôn mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt của Asisu, Menfuisu vẫn làm mặt lạnh, nhưng trong mắt đã tràn đầy ý cười.
Ari nhìn Asisu, lại nhìn Menfuisu. Nàng không biết cách nào để thanh minh cho chủ tử. Lúng túng đứng đó không biết làm sao.
Sự im lặng giữa ba người khiến xung quanh trở nên càng thêm lạnh lùng và trầm lắng.
Cuối cùng, vẫn là Menfuisu phá vỡ khoảng lắng này:
- Lên chính điện trước. _ Giọng nói vẫn lạnh.
- Menfuisu, ta... _ Asisu nghe hắn nói vậy. Đáy lòng run lên, muốn thanh minh đôi chút.
Menfuisu cắt ngang nàng:
- Lên chính điện trước. _ Vừa nói, vừa quay lưng bước đi. Khi hắn đi ra ngoài, đánh mắt ột Ưng vệ giải quyết Kamila.
Asisu ngoan ngoãn bước theo. Nàng không biết trong lòng Menfuisu nghĩ gì. Vô cùng lo sợ. Nàng thật sự rất sợ, sợ sẽ đánh mất những ôn nhu từ trước đến giờ của Menfuisu. Vô cùng sợ hãi. Thì ra, khi sắp đánh mất thứ gì đó, người ta lại sợ hãi đến vậy.
Tiến vào tẩm điện của Asisu, Menfuisu phất tay cho Ari lui xuống.
Ari lại không muốn lui. Nàng lo sợ cho chủ tử. Nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của Menfuisu, nàng run người, thi lễ rồi lui ra. Những thị nữ khác cũng theo nàng lui xuống.
Giữa tẩm điện chỉ còn lại mình Menfuisu và Asisu. Menfuisu nhìn nàng, thấy nàng vẫn cúi đầu:
- Ngẩng mặt lên. _ Không nghe. Thái dương Menfuisu giật giật. Hắn tiến tới, giữ lấy khuôn mặt nàng, kéo lên.
- Tỷ tỷ? _ Kinh hoảng thốt lên. Trên mặt Asisu đầy những giọt nước mắt. Nàng vô cùng sợ hãi. Trải qua những ôn nhu dịu dàng của Menfuisu dành cho thời gian này, nàng rất sợ phải thấy lại ánh nhìn lạnh băng của hắn. Nàng trở nên yếu đuối vậy từ khi nào?
Cười khổ nhìn nàng khóc, Menfuisu ôm lấy nàng, ngồi xuống đệm.
- Tỷ tỷ, đừng khóc. _ Lòng ta đau.
- Menfuisu, ta... _ Muốn nói, muốn giải thích, nhưng không thốt ra lời. Nàng biết, nàng đương nhiên biết những việc nàng làm vô cùng sai. Nhưng khi thấy người khác chạm vào Menfuisu, đứng gần hắn, có dụng tâm với hắn, trong lòng nàng luôn dấy lên ngọn lửa không biết tên. Nàng không ngăn được cảm xúc muốn giết những người đó. Asisu tuyệt không phải là người tự ình là hoàng thất liền nắm quyền sinh sát trong tay. Bằng chứng là khi những thị nữ, cận vệ bên người phạm lỗi, nàng không bao giờ chỉ trích hay trách phạt gì quá nặng. Dù thế họ vẫn vô cùng khuôn phép và trung can, chính do sự tao nhã và khí chất hoàng gia trên người nàng đã chinh phục họ. Sở dĩ nàng hành động quá đáng như vậy, chẳng qua là do tình yêu quá lớn dành cho Menfuisu mà thôi.
- Thế nào? _ Thấy nàng lắp bắp không thốt nên lời, Menfuisu giành nói trước. Dịu dàng vuốt lấy những giọt nước mắt trên mặt nàng.
- ... _ Vẫn không nói. Lúc này, nàng không dám khẩn cầu gì, chỉ mong, chỉ mong hắn sẽ không quá thất vọng về người tỷ tỷ này. Nàng biết, Menfuisu sẽ không làm gì nàng, nàng dù sao cũng là đại tư tế Ai Cập. Chỉ là, những ôn nhu trước đây... Nghĩ tới đây, lòng nàng càng chua xót, nhưng kiêu ngạo của hoàng gia không cho phép nàng hạ mình cầu khẩn. Asisu nhắm mắt lại, ngừng khóc, để mặc cho số phận.
- Rất lo sợ? _ Hôn lên mái tóc nàng, tiếp tục hỏi.
- ... _ Im lặng.
- Cảm thấy có lỗi? _ Trong giọng nói đã mang chút ý cười.
- ... _ Vẫn im lặng.
- Hối hận vì đã làm vậy sao? _ Trêu đùa nàng rất vui. Menfuisu vừa nhận ra một sở thích mới.
- ... _ Tiếp tục im lặng.
Cười cười nhìn nàng giả câm. Hắn siết chặt lấy nàng, phà hơi vào tai nàng:
- Có phải ta rất đáng chán ghét? Chán ghét tới mức tỷ không muốn nhìn ta?
- Không phải. _ Nàng cả kinh quay đầu. Nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của hắn. Nàng đỏ mặt, nàng biết nàng đã bị trêu.
Vui cười nhìn nàng. Khi yêu, chỉ số thông minh của người ta tụt về mức không. Bây giờ hắn mới thắm thía câu nói này. Thì ra, tình yêu có thể khiến một con người sắc xảo thông minh như Asisu trở nên ngốc ngốc đáng yêu như vậy.
- Tỷ tỷ. Dù tỷ có làm gì, ta vẫn không bao giờ chán ghét tỷ. Tin tưởng ta. _ Hắn thâm tình nhìn nàng nói. Hắn đương nhiên hiểu, hiểu ý muốn độc chiếm của Asisu. Hắn chắc chắn sẽ không ghét nàng vì điều đó.
- Menfuisu. _ Nhìn hắn. Nàng vui sướng cười.
- Nhưng mà, tỷ tỷ... _ Tiếp lời, nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của nàng.
- Ta không thích tỷ làm những việc này. Những việc này, ta sẽ thay tỷ làm. Đừng làm bẩn đôi tay của mình vì chém giết. _ Hắn không thích, cũng không muốn Asisu trở thành con người đáng sợ như vậy. Hắn tin tưởng bản thân có thể bảo vệ được nàng mà không cần nàng động tay.
Rung động nhìn hắn. Asisu nhận ra, người em trai bé bỏng lâu nay nàng muốn bảo hộ, che chở, không còn như xưa nữa. Menfuisu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không cần nàng tới xen vào những việc hắn thích.
Cảm giác buồn vui đan xen, nhưng vẫn không lấn át nổi cảm giác xúc động khi nghe những lời bảo bọc yêu thương mà hắn nói.
- Ân. _ Nở nụ cười thật tươi, gật đầu với hắn.
Hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng. Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, ôn nhu, chứa đầy tình cảm tha thiết Menfuisu dành cho nàng. Nụ hôn bắt đầu sâu hơn, lưỡi Menfuisu vươn vào khoang miệng Asisu, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, bắt đầu trêu đùa. Asisu vô cùng phối hợp, đáp trả những yêu thương của hắn.
Đến khi cả hai dần ngạt khí, mới chịu tách nhau ra. Asisu ngả vào người Menfuisu, yêu kiều thở dốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi đỏ tươi, lấp lánh ánh bạc, từng hơi liên hương thở ra khiến người say lòng.
Menfuisu ôm lấy nàng, ngả xuống đệm. Hai người nằm cạnh nhau, ôm lấy nhau, tay hắn nắm lấy tay Asisu, mười ngón tay đan xen thể hiện sự gắn kết của hai người.
Nằm một lát, Menfuisu ngồi dậy, hôn lên trán nàng:
- Tỷ tỷ, ta phải về điện. Đã trễ rồi. _ Yêu thì yêu, thương thì thương. Vẫn phải làm theo chuẩn mực. Hắn mà ở lại đây, ngày mai, Imhotep sẽ là người đầu tiên khởi binh vấn tội. Lúc đó, sẽ rất phiền.
- Ân, Menfuisu, chúc ngươi ngủ ngon. _ Asisu cười nhìn hắn. Nàng hiểu lý do hắn rời đi. Điều này bắt đầu từ năm Menfuisu mười tuổi. Lúc nhỏ hắn rất hay ở lại tẩm điện của nàng nghỉ ngơi. Chỉ là lớn rồi thì phải làm theo nguyên tắc. Nàng không muốn nghe Imhotep lải nhải. Rất nhức đầu.
- Ân, tỷ tỷ. Chúc ngươi ngủ ngon. Mơ giấc mơ đẹp. _ Hắn lại hôn lên trán nàng một cái nữa.
Cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng:
- Đương nhiên, trong giấc mơ đó có ta.
Dứt lời, liền lui ra. Nhìn nụ cười vui thích của nàng, tim hắn cũng loạn nhịp, trong người tràn đầy một thứ tình cảm gọi là hạnh phúc. Thì ra, yêu lại có thể khiến ta vui vẻ như vậy. Kiếp trước, xem ra hắn đã để lỡ một niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc sống rồi.
Gật đầu chào nàng một cái, liền rời khỏi phòng, để nàng nghỉ ngơi.
Sau khi hắn rời đi, Asisu liền để Ari giúp nàng thay đồ, rồi tiến vào giấc ngủ.