Chương 14: Trẫm không thích nam giới!

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Nhân lúc đám người Mạc Đĩnh Chi nghỉ ngơi trong gác Triều Thiên, Thuấn Thần lén đi tìm Trần Thuyên khi ấy còn đang đứng bên hồ sen ngắm trời ngắm đất.

Thấy nàng, chẳng hiểu sao chàng quay ngoắt đầu, miệng ngâm nga mấy câu thơ:

" Vọng kiến uy nhuy cử thúy hoa,
Thí khai kim ốc tảo đình hoa.
Tu du cung nữ truyền lai tín,
Ngôn hạnh Bình Dương công chủ gia. (*) Người xưa có những bài thơ thật thâm thúy. Đoàn ái khanh thấy phải không?"

(*) Bài thơ A Kiều oán (Nỗi oán hận của nàng A Kiều), viết bởi Lưu Vũ Tích. Dịch nghĩa: "Xa trông cờ thúy đến rợp trời, Nhà vàng thử mở, quét hoa rơi. Chốc sau cung nữ đưa tin đến, Ân sủng dành cho kẻ khác rồi." Bài thơ than trách người kia đã có tình nhân mới.

"..." Cái gì thế? Quả nhiên là ý trời khó đoán, ý của con trời còn khó đoán hơn.

Nàng quyết định lờ tịt, hỏi han:

"Sao bệ hạ lại đứng một mình? Người đâu hết rồi?" Xung quanh trống trơn thế này, mặc dù biết là khó có thích khách nào lẻn được vào Phượng Thành, nhưng an toàn vẫn hơn chứ?

"Trẫm đã cho lui." Ngứa mắt đuổi đi. Mùi ghen tuông nồng nặc quá sợ bị người ta ngửi thấy.

"Bệ hạ, còn tấu chương ở điện Diên Hiền..." Thuấn Thần muốn nhân tiện nhắc nhở.

"Trẫm sẽ xử lý sau."

Nhận được câu trả lời cụt lủn, Thuấn Thần hoang mang, to gan dò hỏi: "Bệ hạ có tâm sự gì sao?"

Trần Thuyên liếc nàng, há há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không biết nói thế nào mới phải.

Đúng lúc đó một giọng nói xa lạ vang lên: "Bệ hạ không vui xin hãy cho chúng thần biết, chúng thần nguyện cùng Người phân ưu."

Ánh mắt Trần Thuyên xẹt một cái bắn về phía kẻ mới tới. Dáng người dong dỏng thư sinh, khuôn mặt đẹp bị vết sẹo dài mảnh mờ mờ bên má trái xóa đi mấy phần mỹ sắc, nhưng lại làm tăng thêm vài nét nam tính góc cạnh. Người này không phải tân Trạng Nguyên - lí do khiến chàng muốn bùng nổ mấy ngày nay sao?

"Tại ngươi..." Câu này gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, miệng nhanh hơn não, may mà còn lí trí kìm lại được: "...quá xấu!"

"..." Hai người đối diện đồng thời câm nín.

Thuấn Thần: Bệ hạ, ngài nghiêm túc đó hả?

Ông trời có vẻ không thích không khí khó xử này, bất ngờ "ào" một tiếng đổ mưa.

Ba người bị nước dội ướt đầu: "..."

Mẹ kiếp, cái gì thế này? Đã thấy đuổi hết cung nữ thái giám đi là ngu xuẩn thế nào chưa? Bây giờ ai mang dù ra che cho hả hả hả???

Thuấn Thần oán thầm trong lòng, tất nhiên chân thì vẫn không chậm nhịp nào vọt theo hai người kia tìm chỗ trú.

Chạy được vài bước, Trần Thuyên dẫn đầu bất chợt quẹo xuống hồ.

Thuấn Thần: "..."

Mạc Đĩnh Chi: "..."

Nhảy luôn xuống hồ cho ướt một thể, khỏi bị nước mưa dội ướt. Thật không hổ là quân chủ một nước, thông minh ghê!

Thực ra Trần Thuyên cũng không phải đột nhiên phát bệnh, chàng chỉ nhảy xuống hồ sen ngắt hai cái lá. Chính mình lấy một cái, rồi đẩy cái kia cho người sau lưng mà không thèm quay lại.

Mạc Đĩnh Chi nhìn chiếc lá trước mặt, vô cùng bối rối. Quan gia đang vừa đấm vừa xoa ư?

Rốt cuộc sau vài giây đấu tranh, hắn vẫn đưa tay nhận lấy: "Tạ ơn bệ hạ."

Trần Thuyên đang chạy chợt khựng lại, quay ngoắt ra sau, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú kia.

Trần Thuyên: "..." Cái này không phải cho ngươi!!!

Chàng quay đầu đưa lá còn lại trên tay mình ra, hét: "Này Thuấn Thần, đội lên đi."

Thuấn Thần suýt sặc. Chiếm đồ của Hoàng đế? Còn muốn sống nữa không?

Nàng khoát tay cố chạy theo sau: "Thần không cần đâu bệ hạ. Sắp tới nơi rồi." Đằng nào thì cũng ướt bét rồi.

Hai phút sau...

Giữa màn mưa dày đặc, Thuấn Thần ướt nhẹp, mắt không mở ra nổi, đau khổ lao xuống hồ sen ngắt lá. Ướt người không sao, nhìn thấy đường là tốt rồi.

Tiếp tục chạy.

Ba mươi giây sau...

Trời ngừng mưa.

Thuấn Thần: "..." Ông trời, hành hạ tôi vui không?

Ông trời mỉm cười nhân hậu: "Đấy là cái giá phải trả cho sự lười biếng."

***

Ba người ướt như chuột lột, chui vào trong một mái đình nhỏ gần đó, đề phòng trời lại bất ngờ đổ mưa.

Mạc Đĩnh Chi - người khô nhất, nhìn Thuấn Thần đầy lo lắng. Nước mưa thấm vào áo, nhỡ bị lộ ra thứ gì không nên lộ...

Mặc dù hắn biết Thuấn Thần chắc chắn có quấn băng vải, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Mạc Đĩnh Chi cởi áo ngoài may mắn chưa ướt mấy, liếc qua Trần Thuyên, rụt rè đưa tới: "Bệ hạ... trời lạnh dễ cảm, người nên khoác thêm áo thì hơn..."

Trần Thuyên biểu cảm như ăn phải ruồi:

"Biến ngay!" Muốn sống lâu thêm chút thì tránh xa trẫm ra.

Mạc Đĩnh Chi đạt được mục đích, nhanh chóng chuyển qua Thuấn Thần: "Đoàn Tham tri, ngươi mau khoác vào."

Thuấn Thần mừng rỡ nhận lấy: "Bạn tốt, cảm ơn ngươi."

Trần Thuyên nhìn cảnh kẻ tung người hứng trước mặt, tâm trạng tối sầm, mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, trong lòng muôn sóng cuộn trào, hũ ớt trộn vôi (*) sắp trở thành đại hồng thủy tới nơi.

(*) Dựa theo câu ca dao "Ớt nào là ớt chẳng cay, Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng. Vôi nào là vôi chẳng nồng, Gái nào là gái có chồng chẳng ghen." Ý chỉ sự ghen tuông.

Chàng lườm Mạc Đĩnh Chi, đáy mắt lóe ra tia u ám: Tên này, rốt cuộc là gì của Thuấn Thần?

"Hai ngươi quen nhau khi nào? Sao trẫm không biết?"

"Chúng thần từ nhỏ đã thân thiết rồi." Thuấn Thần vô tư trả lời.

Mạc Đĩnh Chi nghe vậy than thầm trong lòng, nhanh chóng bổ sung:

"Chúng thần là bạn tốt. Lâu rồi không gặp. Thần ghét hắn lắm. Ha ha..." Rõ ràng thi không đậu Thái học sinh, nhớ ngày đó còn bị mình cười nhạo. Ai ngờ thời thế đổi thay, Thuấn Thần được làm quan trước, lại chơi trò mập mờ với ông tổ Hoàng đế này. Tỏ ra thân thiết mà làm gì, gây phiền phức lớn cho mình rồi! Đáng ghét, quá đáng ghét!!!

"Ồ, ra vậy." Trần Thuyên nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mạc Đĩnh Chi, bình tĩnh nói. Đại hồng thủy trong lòng vèo một tiếng rút xuống.

"Bệ hạ, người không thể trông mặt bắt hình dong, Tiết Phu trước đây rất ưa nhìn." Lại có kẻ ngứa đòn lên tiếng.

"Ừ." Ai đó còn chẳng buồn quay sang.

"Bệ hạ, nhìn mặt thần này. Thần không cười."

"Ừ. Ngươi bị rút gân hả?"

"... Không, thần đang nghiêm túc."

Vị Hoàng đế nọ trầm mặc hồi lâu: "... Ngươi chán dở điên dở dại rồi à?"

"..."

Trần Thuyên quay đi, mặc kệ Thuấn Thần giận tới độ muốn cào đầu bứt tóc. Khóe môi chàng hơi cong cong, dường như tâm trạng rất tốt, nhả lời vàng ngọc: "Mạc Đĩnh Chi, muốn trẫm không trông mặt bắt hình dong, vậy chứng minh đi."

Mạc Đĩnh Chi cảm giác được sóng gió đã qua, thở phào một hơi. Im lặng phút chốc, hắn nhìn lá sen mình đang cầm, đầu lóe lên ánh sáng.

Hai ngày sau đó, "Ngọc liên tỉnh phú" ra đời, làm chấn động cả Kinh thành, trở thành một trong những truyền kỳ của Lưỡng quốc Trạng Nguyên. (*)

(*) Tương truyền Mạc Đĩnh Chi thông minh hơn người, nổi tiếng thần đồng. Vì nhà nghèo, không thể đến lớp cùng bè bạn mà chỉ đứng ngoài nghe lỏm thầy giảng bài.

Sau, ông lên kinh thành làm học trò Quốc Tử Giám, thi đỗ Thái học sinh, rồi năm 1304 đỗ Trạng Nguyên.

Do tướng mạo xấu xí, nên khi mới đỗ vua chê ông xấu. Mạc Đĩnh Chi bèn làm bài phú Ngọc tỉnh liên (Sen trong giếng ngọc) để tự ví mình với sen.

(Đọc Theo dòng lịch sử phần 5 để biết thêm chi tiết).

***

Tạ Văn là lính mới nhậm chức, được phân vào đội ngũ đứng canh cổng phía Nam Hoàng thành. Hắn xuất thân thôn quê, dáng người cao lớn đồ sộ, tính tình chất phác thật thà, rất được mọi người xung quanh quý mến.

Tạ Văn đã lập gia đình và có hai đứa con, vẫn luôn ôm giấc mộng lớn xây được một căn nhà khang trang ở Kinh thành. Hắn bấm ngón tay tính toán, ít nhất cũng phải mười lăm năm nữa giấc mộng mới thành hiện thực, cho nên cần cố gắng nỗ lực ngay từ bây giờ.

Hôm nay, Tạ Văn đang nghiêm chỉnh đứng canh thì trông thấy một người từ xa tiến tới, trang phục giản dị nhưng sạch sẽ. Trên tay hắn cầm một túi giấy nhỏ, có vẻ là đồ ăn vặt. Tạ Văn cẩn thận nhìn lại, phát hiện người này trông rất quen mắt. Hắn nghĩ hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh.

Vừa hay người này đi đến, Tạ Văn liền giơ tay túm lấy áo hắn kêu lên: "Đoàn Nhữ Hài?"

Người bị túm áo nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Tạ Văn hỏi lại một lần: "Ngươi có phải là Đoàn Nhữ Hài người làng Hội Xuyên không?"

Đối phương gạt tay hắn ra, im lặng hồi lâu, rốt cuộc nhàn nhạt mở lời: "Không, Đoàn Nhữ Hài là ai vậy, chưa nghe thấy bao giờ."

***

Thuấn Thần lách vai tránh khỏi tay Tạ Văn, nói xong liền đi thẳng một đường không quay đầu lại.

Trên lưng nàng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Mẹ ơi, nhìn tên lính này đô con thế, ai mà dám gật đầu nhận bừa chứ? Mắt thì trợn trừng lên, như kiểu một lời không vừa ý liền lập tức rút đao chém người vậy!... Đợi chút, trông mặt hắn quen quen, chẳng lẽ là người nhà của Lại bộ thị lang mấy ngày trước bị nàng mắng trên triều tìm đến báo thù?

Thuấn Thần nghĩ xong, chỉ hận không thể gắn tên lửa sau mông, lập tức phóng thẳng về phủ.

Mà một màn này, chẳng may bị Trần Thuyên nghe thấy từ đầu đến cuối.

Chàng vốn đang đứng trên tường thành nói chuyện cùng vị quan chủ quản, đột nhiên lại nghe được ba chữ "Đoàn Nhữ Hài".

Trần Thuyên gần đây rất nhạy cảm với ba chữ này, càng khó chịu hơn khi nó phát ra từ miệng một người đàn ông không quen biết. Chàng mang tâm tình "trẫm không vui, trẫm khó chịu, trẫm bực mình" hầm hừ đi xuống, vỗ vai tên lính canh cổng kia.

Tạ Văn nhận được cái vỗ vai nồng nặc mùi sát khí, giật bắn mình quay lại, thấy người trước mặt thì càng kinh sợ hơn, vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ vạn tuế..."

Còn chưa kịp nói hết câu, vị được gọi là Bệ hạ kia đã gằn giọng: "Ngươi gọi Đoàn Nhữ Hài làm gì?"

Tạ Văn thành thật đáp lời: "Bệ hạ, Đoàn Nhữ Hài là tên người bạn thời thơ ấu của thảo dân. Năm xưa thảo dân với nàng bởi tranh giành chức đại ca trong thôn mà đánh nhau mấy bận. Vị thư sinh ban nãy có điểm giống, khiến thần giật mình một chút, mà chắc không phải. Vì dù chẳng ai muốn công nhận điều này, nhưng Đoàn Nhữ Hài chính xác là nữ giới."

Trần Thuyên giật mình, hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"

"Thảo dân là người làng Hội Xuyên, huyện Gia Phúc."

Chính là nơi chàng gặp Thuấn Thần!

Trần Thuyên trở nên gấp gáp: "Làng ngươi có còn ai tên Đoàn Nhữ Hài không?"

Tạ Văn nhíu mày: "Không thể nào! Họ Đoàn trong làng tuy nhiều, nhưng chỉ có nhà đó là dòng dõi thư hương, đặt tên con vừa hay vừa độc. Làng chúng thảo dân toàn người làm nông, đều mù chữ, muốn đặt tên như vậy cũng không biết viết. Trẻ con trong làng chỉ có vài đứa, mọi người đều quen gọi nàng ta là nhóc Đoàn, chỉ mình thần nhớ được cái tên Nhữ Hài. Vì ngày đó đánh nhau thua, thần bị Đoàn Nhữ Hài ép viết tên nàng ta một trăm lần, viết đến mức in sâu vào đầu luôn."

Mấy ngày hôm sau, Tạ Văn không rõ đã phạm phải tội gì, bị luân chuyển xuống phía Nam, ở nơi cách xa kinh thành nhất.

Phạt xong, người bên trên lại hạ lệnh ban thưởng, xây cho gia đình hắn một căn nhà lớn nhất vùng.

Viên quan coi thành khó hiểu gãi cằm, cảm thấy rất ư là kì quái.

***

Trần Thuyên đứng trước cửa phòng Thuấn Thần, tôi tớ trong phủ của nàng đều đã bị Sĩ Cố và Chu Bộ đuổi ra một cách yên lặng, ngay cả bọn họ cũng chỉ đứng canh ngoài cổng không vào.

Tay Trần Thuyên bất giác run lên. Chàng nắm chặt lại, nhắm mắt đưa chân đạp mạnh, cánh cửa trước mặt nặng nề rơi xuống.

Có tiếng Thuấn Thần hốt hoảng vang ra từ trong buồng: "Bản quan không gọi, kẻ nào dám vào?! Hỗn xược, cút ra ngoài!!!"

Trần Thuyên lao đến nơi phát ra tiếng nói, đúng lúc Thuấn Thần vội vã khoác áo lên.

Thế nhưng, chàng đã kịp nhìn thấy.

Tay Trần Thuyên run rẩy dữ dội, ngay cả chân cũng đứng không vững nữa. Chàng nắm chặt thành ghế, ngồi xuống: "Thuấn Thần, cuốn băng trắng trước ngực làm gì? Bị thương sao?"

Thuấn Thần kinh hãi, vừa tắm xong đã xảy ra đại biến gì thế này?

Nàng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, vừa mặc thêm áo ngoài vừa nói: "Bệ hạ, là thói quen từ nhỏ. Phổi thần yếu, cuốn băng để giữ ấm."

Trần Thuyên đột nhiên bật cười, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Cởi áo ra."

Thuấn Thần sửng sốt trợn mắt: "Bệ hạ, người thích nam giới sao?"

Trần Thuyên không có tâm tư để đùa: "Cởi áo, hoặc trẫm lập tức chém đầu ngươi."

Đối với Thuấn Thần, cởi áo đồng nghĩa bị chém đầu, vốn không cần phải chia ra làm hai vế.

Cho nên, nàng chọn cách chết trong sạch hơn một chút.

"Bệ hạ, thần sẽ không cởi."

Việc Thuấn Thần là nữ, cứ thế bị bại lộ. Thuấn Thần cứ nghĩ bản thân sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng không, nàng còn thấy vài phần nhẹ nhõm.

Trần Thuyên nghe nàng nói, gân xanh trên trán nổi lên rõ mồn một. Chàng gật đầu: "Được, ngươi giỏi. Lừa gạt trẫm nhiều năm như vậy, ngươi hả hê lắm phải không?"

Thuấn Thần lại bộc lộ tính xấu của mình, cứng đầu mím môi, im lặng không nói. Có ai mà vui nổi khi người mình thích dùng ngữ khí đó nói chuyện với mình chứ?

Cùng lắm là chết chứ gì?

Trần Thuyên đột nhiên đứng dậy. Thuấn Thần theo bản năng co rúm người lại, chỉ nghe thấy tiếng chàng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Trẫm không thích nam giới."

Sau đó, tiếng bước chân xa dần.

Trần Thuyên rời khỏi phủ Tham tri mới bắt đầu nhận ra một điều.

Tay chàng đang run lên.

Không phải do tức giận, mà là vì mừng rỡ như điên.

Thuấn Thần, trẫm không thích nam giới. Thuấn Thần, trẫm chỉ thích ngươi.

- Hết chương 14 -

MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) BỌN MÌNH ĐỂ NHẬN ĐƯỢC THÔNG BÁO NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^

TianDiLingLing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play