Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Chương cuối: Có chàng Ngự sử thời Trần.
***
Ngày lên đường hồi kinh, trời giăng cơn mưa bụi.
Nhưng khung cảnh ảm đạm ấy cũng chẳng làm giảm đi ngọn lửa phấn khởi đang hừng hực trong lòng mỗi người con Đại Việt.
Chiều tà đổ xuống những ngôi nhà tranh nơi sơn dã. Đâu đó các căn bếp bắt đầu đượm mùi khói củi.
Thuấn Thần ngửi ngửi, trong lòng bất giác xuất hiện tư vị chẳng nói nên lời. Bao nhiêu lâu rồi nàng mới được hít thở không khí này? Ở chốn Hoàng cung lạnh lẽo, chỉ một bước sẩy chân cũng đủ khiến người ta chẳng còn đường lui. Tuy là ăn ngon mặc đẹp, nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Khoảng thời gian đi sứ Chiêm Thành lại càng không phải nói - đã như thể bước trên mặt băng mỏng, tinh thần luôn phải kéo căng thì chớ, ăn uống ngủ nghỉ còn chẳng ra đâu vào với đâu. Cho nên, mùi khói bếp lâu lắm mới gặp lại này đối với nàng chính là mùi của tự do, mùi của yên bình.
Nghĩ xem, sau này nàng và Bệ hạ già rồi, nếu có thể cùng nhau trải qua ngày tháng êm đềm như vậy, sáng sáng trồng cây, trưa trưa thu quả, nuôi thêm một đàn gà và mấy con bò, chiều đến ngồi đọc sách, tối ôm nhau ngủ. Được thế thì tốt biết mấy?
Tất nhiên, nàng cũng tự biết vọng tưởng của mình là viển vông hão huyền tới nhường nào.
Trần Thuyên là Hoàng đế. Chàng sinh ra ở Hoàng cung, chết đi cũng sẽ ở Hoàng cung. Nàng đã lựa chọn ở bên chàng cả đời, vậy thì cả đời này của nàng cũng sẽ gắn chặt với nơi ngói ngọc tường vàng kia.
Hối hận ư? Sao mà hối hận được cơ chứ?
Chỉ cần có chàng, địa ngục cũng biến thành thiên đường.
Không có chàng, vạn vật trên nhân gian này đẹp đến nhường nào cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Nàng ngắm ánh sáng yếu ớt nhảy nhót trên vai áo chàng, khẽ gọi một tiếng: "Trần Thuyên."
Trần Thuyên còn đang nghiêng đầu đọc sách, nghe tiếng nàng gọi, nhướn đôi mày thanh tú, vừa bất ngờ vừa thích thú hỏi lại: "Hửm?"
Trước nay dù nàng phóng túng tới đâu, cũng vẫn rất để ý xưng hô. Lần này lại gọi thẳng tên của chàng, ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc.
"Đời này được gặp chàng, là phúc ba đời của Thuấn Thần."
Trần Thuyên thở dài một tiếng, xoa xoa đầu nàng: "Phải làm sao đây Thuấn Thần? Trước đây trẫm vẫn luôn nghĩ, gặp được nàng là điều may mắn nhất đời trẫm."
Có lẽ là do sự sắp đặt của ông trời. Gặp được người, là tam sinh hữu hạnh.
Con thuyền rẽ sóng lướt đi, bỏ lại những làng xóm xa xa, đâu đó có tiếng ca lững lờ bay trên vùng sông nước.
Ca rằng, có chàng Ngự sử thời Trần...
- Hết chính truyện -
Lời tác giả: Phần truyện chính đến đây là kết thúc. Ngoại truyện khi nào rảnh mình sẽ viết. Ngoại truyện cũng không có gì quá quan trọng, chỉ là để có cái kết đẹp và viên mãn hơn cho mọi người thôi ^^