“Đùm!’ “Bùm!* “Bùm!” Mười mấy tiếng súng vang lên, tay phải của Ono và khoáng chục đàn em của gã ta run lấy bấy, súng trẽn tay chúng giờ đã nâm rái rác trẽn mặt đất, tay phái của một số tên như nở ra hoa.
Chí vãi giãy trước, ngay khi Ono chuấn bị bóp cò, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã rút súng ra, băn rơi khấu súng trong tay chúng trước.
Mặc dù chân trời còn chút khoảng trắng, nhưng bầu trời đêm lúc này đã hơi tối, có thể bắn chính xác mục tiêu trong hoàn cảnh như vậy, phải nói đây chính là thành quả của quá trình khổ luyện mấy năm nay của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính.
Tiêu Chấn Long mỉm cười, đi đến bên người Ono, CÚI xuống nhặt khẩu súng mà Ono đánh rơi trên mặt đất, nghịch nó trong tay.
Đột nhiên Tiêu Chấn Long ác ý nhám khẩu súng vào Ono, động tác đột ngột khiến đôi chân của Ono mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất, rất may là những người xung quanh kịp thời đỡ gâ ta.
“Bằng!” Tiêu Chấn Long dùng chính giọng nói của mình đế mô phỏng tiếng súng.
Sau đó anh nhìn vẻ mặt trắng bạch của Ono, nhếch mép cười, vì anh nhìn thấy từ trong quần của Ono chảy ra một thứ chất lỏng màu vàng.
Tiẻu Chấn Long nhìn Ono ngồi trên mặt đất bâng vởi vẻ mặt vô cùng chán ghét, nụ cười của anh dần trở nên rét lạnh, nghiêm giọng nói: ‘Tao ghét nhất là bị người khác chĩa súng vào đầu, cho nên những kẻ dám chĩa súng vào dâu tao, tao chầc chắn sẽ không nương tay, với mày cũng vậy!’ Tiêu Chấn Long không biết Ono có thế hiếu được lời nói của anh không nhưng từ vẻ mặt kinh hãi của gã ta, anh có thế đoán đại khái gã ta đang nghĩ gì.
Tiêu Chấn Long cất súng đi, quay người lại nói với mười tám Thiết vệ.
“Tiền chúng lên đường!’
“Dạ!” Sau đó, sau lưng Tiêu Chấn Long vang lẽn những âm thanh hổn loạn, xen lẫn có tiếng kêu rèn thám thiết, giống như tiếng kèu cuối cũng của một con vặt bị một con sói trong rừng nuốt chửng.
Vài phút sau, Ono vả mấy chục tên đàn em của gã ta đều ngã trong vũng máu, không một ai sống sót.
Tiêu Chấn Long dựa lưng vào một chiếc xe mõ tô, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhá khói ra.
Nhìn những vòng tròn bay lẽn trên không trung, Tiêu Chấn Long vần đang nghiền ngầm những gì tưởng chừng như là một chiến tháng trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Sau khi nhìn thấy Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú, Trương Bá Chính và một số người khác đi tới, Tiêu Chấn Long châm thuốc cho từng người một, tất cả đều dựa vào xe mô tô, không ai nói một lời.
Quân Cờ Đen đang nhanh chóng “thu dọn” hiện trường, đối với những ké địch còn sống sót thì tiến chúng đến đoạn đường cuối cùng, cũng không vì chúng không có vũ khí mà tha cho, cũng không vi chúng không cỏn năng lực phản kháng mã bỏ qua.
đối vởi Tiêu Chấn Long, cỏ một quy luật bất thành văn râng đế cho kẻ thù sống sốt, tương lai chúng có thê’ sẽ quay lại giết anh và anh em của mình.
Vì vậy tất cá bọn chúng đều phái chết.
Nhìn chiến trường đẳm máu, mùi thuốc lá như phảng phất đâu đây trong tâm trí Tiêu Chấn Long.
Những người sống sót sau cuộc chém giết không cân sức này phải nói là rất may mấn.
Trong trận chiến này, hai băng đảng lớn của Nhật Bản là Yamaguchi-gumi và lnagawa đã phải chịu một sự đả kích chưa từng có, tuy không diệt vong nhưng trận chiến đã làm tốn hại nghiêm trọng đến nguyên khi của hai băng đảng lởn.
Tiẽu Chấn Long tin rằng mấy năm nữa thế giới ngầm ở Nhật Bản sẽ không gây được sóng gió gì lớn nữa.
Tiêu Chấn Long lâc đầu cười khổ, chuyện này đều do một tay mình gây ra sao?
Tiêu Chấn Long tính toán sơ qua, phe mình thương vong gãn một nửa, cuối cùng có thể trờ về Đài Loan còn chưa tới một nửa, nhìn từ một khía cạnh khác mà nói, Tiêu Chấn Long cũng đã phải trả giá đắt cho trận chiến này.
Nhưng cái giá này có lẽ không đáng kế so với bang Yamaguchi-gumi và Inagavva, kế từ khi đội quân cúa Tiêu Chấn Long đặt chân đến Nhật Bán, hai băng nhóm lớn đã cử tống cộng không dưới bảy ngàn đàn em truy sát họ, tỉnh cả nhóm to lẫn nhóm nhỏ, số lần truy sát lên đến hàng chục lân, nhưng lần nào đội của Tiêu Chấn Long cũng chạy thoát, hơn nữa lần nào nhóm truy sát cũng bị tiêu diệt sạch, đến một người sống sót cũng không có.
So với tốn thất của hai báng nhóm lởn, phe Tiêu Chấn Long có đến hàng trăm người thương vong, nhưng theo tính toán của Tiêu Chấn Long, con số này phải phóng đại gấp mười lần, thậm chí mười lăm lần.
Bởi vì quân Cờ Đen của anh là một trăm chọn một, một ngàn chọn một.
Một người thương vong tương đương với mười, mười lăm người thương vong.
Dù sao thì Tiêu Chấn Long và các anh em đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đế bồi dưỡng đội quân sát Cờ Đen này.
Trong mười năm sau đó, hội Yamaguchi-gumi và Inagavva Nhật Bản bị tổn hại nghiêm trọng bời trận chiến với Tiêu Chấn Long, sức mạnh của hai băng nhóm suy yếu trầm trọng, tạo cơ hội cho sự phát triển của hội Sumiyoshi, hội đứng thứ ba ờ Nhật Bản.
Hội Sumiyoshi đã tận dụng cơ hội hai băng nhóm lớn bị tốn thương nguyên khí nặng nề, triến khai một cuộc tàn sát hai băng nhóm này, điều này không chỉ mớ rộng lợi ích cho hội, mã còn lãm danh tiếng của hội Sumlyoshi trong thế giới ngầm Nhật Bản tăng cao, khiến hội thực sự có đủ sức mạnh đê’ cạnh tranh với hai băng đảng xẩ hội đen hàng đầu.
Thủ lĩnh của hai băng đáng lớn của Nhật Bản rất căm tức trước trận chiến thế ký, không thế nuốt trôi cục tức.
Tuy nhiên, trước sức mạnh to lởn cúa đội quân Tiêu Chấn Long, chúng không dám trực tiếp đến Đài Loan tìm Tiẽu Chấn Long đế giải
quyết ân oán, vì vậy không thể làm gì khác hơn là liên tục cử sát thủ hàng đầu thế giới đến Đài Loan để ám sát Tiêu Chấn Long.
Do đó, Tiêu Chấn Long vừa về Đài Loan được hơn một năm, lúc nào cũng bị mắc kẹt trong bầu không khí căng tháng bị đuối giết.
Sau khi trốn thoát thành công khỏi một số vụ ám sát lởn, Tiêu Chấn Long cuối cùng đã điêu tra ra chỉnh hội Yamaguchi-gumi và Inagavva đã giở trò quỷ sau lưng anh.
Trong cơn thịnh nộ, Tiêu Chấn Long đã cử một nhóm sát thủ cao cấp của Nam Thiên, do Lão Băng dẫn đầu, với Phiêu Tuyết, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính là các thành viên trong nhóm, tiến hãnh một vụ ám sát lởn nhất trong lịch sử thành lập Nam Thiên chống lại hội Yamaguchi-gumi và Inagavva của Nhật Bản.
Trong vòng ba ngày, dưới sự tấn công của nhóm sát thủ do Hỏa Phượng tổ chức, ba mươi lăm đường chủ và phó đường chủ của hai băng đảng lớn Yamaguchi và lnagawa Nhật Bản đã bị gi ết chết.
Trong khoảng thời gian đó, thế giới ngầm à Nhật Bản đã hoàn toàn náo loạn.
Sau đó, Tiêu Chấn Long ngạo nghễ nói với thế giới ngầm Nhật Bán rang trong tương lai, nếu hai băng nhỏm này vẫn tiếp tục phái người đến Đài Loan “quấy rầy” anh, anh nhất định sẽ khiến hội Yamaguchi- gumi và Inagavva không được yên thân.
Ban đầu, những lời của Tiêu Chấn Long không đủ khiến những ké cầm đầu cứa hai băng nhóm lớn tâm phục khấu phục, nhưng sau đêm đó, hai thủ lĩnh của hai băng nhóm lần lượt gửi lời nhân đến Tiêu Chấn Long, bâng lòng bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, trút bỏ mọi ân oán.
Khi nhìn thấy mấy mảnh giấy này, Tiêu Chấn Long cười hỏi Hỏa Phượng rốt cuộc đă làm gì mà tự nhiên chúng lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Hỏa Phượng cười nói cũng không làm gì nhiều, chỉ lè đêm hôm đó lúc rời đi, đă đặt bên gối mỗi tên một cái đầu heo, dọa bọn chúng một chút.
Tiêu Chấn Long và các anh em nghe xong thì bật cười, âm thầm đe dọa kiếu này có lẽ có tác dụng răn đe hơn nhiều.
Nhóm sát thủ của Nam Thiên chỉnh là muốn đế kẻ thù biết rằng trên đời này không có ai mà họ không thể giết được, người của Nam Thiên đã muốn đâu của một người thì đó chỉ còn là vấn đề về thời gian và thời cơ.
Lúc Tiêu Chấn Long sắp hút xong điếu thuốc cũng lè lúc quân Cờ Đen đã thu dọn xong chiến trường.
“Đại ca, chiến trưởng đã được dọn dẹp sạch sẽ!” Đội trưởng Hác Long thành thật báo cáo.
“Được!” Tiêu Chấn Long ném điếu thuốc cho đội trưởng Hác Long, nói.
“Đại ca, giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” Trương Anh Tú hỏi.
“Đương nhiên là về nhà.” Tiêu Chấn Long vừa dứt lời thì lập tức thay đối suy nghĩ, sau khi gây thù lớn với hai băng đảng lớn cúa Nhặt Bán, làm sao chúng có thế dể dàng đế họ rời khói Nhật Bản dễ dâng được.
Họ đã gi ết chết rất nhiều người, cảnh sát Nhật Bản tìm ra chỉ còn là vấn đề thời gian, chỉ cần hai băng đảng kia tiết lộ một chút về tung tích của họ, e rằng toàn bộ sẽ bị tống vào nhà tù Nhật Bản trước khi đến được sân bay.
Chết tiệt, lần nào cũng có nguy cơ vào tù, có phái cá đời nảy anh phái gân liền với hai chữ nhã tù không vậy? Tiêu Chấn Long trong lòng thầm nguyền rủa.
Tiêu Chấn Long vừa búng tàn thuốc vừa định ra lệnh cho các anh em rời khỏi đây, thì cách đó không xa có một tiếng động lớn truyền đến, Tiêu Chấn Long nghe ra đó là tiếng máy bay trực thăng.
Một lúc sau, vài chùm sáng cực lớn gân trên máy
bay trực thăng le lói ở đâng xa.
hình như phải có đến mấy chiếc trực thăng đang lái về phía Tiêu Chấn Long.
“Đại ca, phải làm gì đây? Họ đang làm gì vậy?” Trương Bá Chính hỏi.
Tiêu Chấn Long nghiêm mặt, nói: ‘Bất kế họ tới đây làm gì, cũng có thế chắc chán một điều rằng họ không tới đây để mang bữa tối cho chúng ta, bảo các anh em nhanh chóng tránh vào nhà máy.”
Theo mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, tất cả các anh em khởi động lại xe mô tô, lao như bay về phía nhà máy Mitsubishi..