nhân vật chỉnh cúa buổi tối hỏm nay chính lã chiến đội mô tô.
Mồi chiếc mô tô, hai chồ hoặc ba chỗ, có màu đen giống như một con chiến mã trong chiến trường cố, mỗi quân Cờ Đen chính là một binh sĩxông pha trận mạc, vũ khí trong tay là dao găm ba cạnh và chiến đao.
Ono có vé đã mệt mỏi, nhìn thấy Tiêu Chấn Long thấy vỏ cùng chưởng mẳt.
Gã ta dường như cám nhận được Tiêu Chấn Long sẽ ngoan cố không đầu hàng nộp khỉ giởi ngay tại chồ.
Ono trở nên tuyệt vọng, gã ta vẫn còn đang đâm chìm trong kh0ái cảm đánh đuối đội quân của Tiêu Chấn Long, chiến tháng nhất thời khiến Ono cảm thấy gì đó không đúng, giờ phút này mong muốn duy nhất của gã ta là tiêu diệt kẻ địch trước mặt ờ nơi hoang vu này.
“Giết hết bọn chúng cho tao!’ Ono điên cuồng gào lên.
Đám người phía sau vung vũ khí hạng nặng xông thắng vê phía quân của Tiêu Chấn Long, chẳng mấy chốc, tiếng vung tay và tiếng bước chân hồn loạn vang lên trên vùng đất hoang vu, khí thế của hàng nghìn người đang chạy cùng lúc quả thực rất đáng kinh ngạc.
Nhưng phía Tiêu Chấn Long lại yên tĩnh một cách lạ thường, dường như hàng nghìn người của Ono không phải đang tấn công con người mà là một khu rừng yên tĩnh lạ thường nào đó.
Ono mơ hồ cảm thấy có gì không ổn, gã ta không lao lên mà nhìn người mình phóng qua trước mặt, sác mặt gã ta cũng bát đầu trởnẽn u ám.
Tiêu Chấn Long từ từ đeo mặt nạ ác linh lên, ý cười giều cợt cuối cùng cũng dẫn dần biến mất dưới lớp mặt nạ, “Xoẹt!’ một tiếng, Tiêu Chấn Long từ sau lưng rút ra chiến đao Hồng Nhật, chiến đao đã rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo chiếu ra tứ phía, mũi kiếm hướng tháng vào bầu trời đêm đen kịt.
Cùng lúc đó, đèn pha của một trăm chiếc mô tô cùng lúc bật sáng, ngay lập tức bức tường màu trâng rộng một trảm mét sừng sững trước mặt bọn côn đồ Nhật Bản đang lao tới, ánh sáng đột ngột làm chúng lổa mât trong một khoảng thời gian ngân, gần như ai nấy đều dùng tay để che đi ánh sáng đó.
Ngay cả Ono cũng sững sờ trước cảnh tượng này, bấu trời đêm tự nhiên được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng như ban ngày, khiến Ono và người của gã ta không có thời gian để phản ứng, cũng không thế nhìn rõ rốt cuộc thứ gì có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy.
Khi mũi đao Hồng Nhật của Tiêu Chấn Long vạch ra một vòng cung sáng chói trên không trung, mũi đao chĩa thẳng vào bọn côn đồ dưới sự chỉ huy của Ono.
Lúc này một trăm chiếc mô tô chiến xa xuất phát gần như cùng một lúc, động cơ gầm rú chói tai, khói từ ống xả bốc lên tạo thành một đám sương mù ớ giữa đội quán cúa Tièu Chấn Long, khiến cho đội ngũ trăm người giống như những chiến binh từ trên trời giáng xuống.
Tiêu Chấn Long xoay người nhảy lên chiếc xe mô tô phía trước, giơ chiến đao, hét lên: “Tất cả theo tôi!”
Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, một trăm chiếc mô tô g’âm rú chạy thắng về phía đám người của Ono.
Toàn bộ người của Ono trước tiên đều bị ánh sáng mạnh chiếu vào khiến tầm mât trà nên mờ mịt, sau đó chúng nghe thấy một tiếng gầm chói tai lao thảng về phía mình, đội ngũ tiên phong đều vô thức lùi về phía sau.
Tiẻu Chấn Long tay trái đặt lên vai quân Cờ Đen trước mặt, tay phải vung kiếm, lao thẳng vào đám người.
Cú va chạm cực mạnh của chiếc mô tô chiến xa đẩ lập tức hất văng đội ngũ tiên phong của Ono, gân như toàn bộ kính chắn gió của mô tô đêu bị máu bắn tung tóe.
Chiếc chiến xa Tiêu Chấn Long đang ngồi chạy thầng đến chố người đàn ông cầm cây gậy sắt à giữa.
Đế chăm chút cho về ngoài của những chiếc xe,
mặt trước của mổi chiếc mô tô được thiết kế tinh giản hình tam giác, không chi giúp táng tốc độ mà còn mang đến lực va chạm cực lớn, không gi có thế sánh được.
Trước khi đối phương kịp phản ứng, thiết kế hình tam giác ở phần đầu của xe mô tô lớn đời 05 đá húc thắng vào bụng tèn kia, khiến gâ ta đau đớn hét lên, phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.
Tiêu Chấn Long không có thời gian đế thưởng thức cảnh tượng đặc sâc này, anh cầm chiến đao Hồng Nhật, mượn đà phi nước đại cúa chiếc mô tô đế giết sạch những kẻ dưới xe.
Do lực va chạm của xe mô tò quá lớn, mọi người trên xe cảm thấy họ không cần dùng lực quá nhiều, chỉ cần mượn lực của xe là đã có thế nghiền nát cơ thế của kẻ thừ.
Đội trưởng Hâc Long và Quý Tân sát cánh cùng nhau, ngồi sau một chiếc chiến xa, cả hai cùng vung đao chém chết bọn côn đồ của Ono.
Những chiếc chiến xa không ngừng tiến về phía trước trong tiếng gầm rú cùng làn khói dày đặc, đội trưởng Hắc Long liếc thấy một người không sợ chết đang lao về phía họ, Hẫc Long chi huy quân Cờ Đen đang lái chiếc mô tô đi về phía người kia.
Hắc Long vung chiến đao trong tay lên, đánh vê phía thanh đao người đàn ông kia cầm, người kia cầm chiến đao nghênh chiến với lưỡi đao lạnh lẽo của Hâc Long.
Chiến đao của Hác Long vô cùng sẳc bén, không phải con đao nào cũng có thể trờ thành địch thủ của nó.
Chiến đao của người kia va chạm với chiến đao của Hắc Long ngay giữa không trung, chỉ nghe “binh” một tiếng giòn giã, chiến đao của Hắc Long chặt đứt đao trong tay cứa người kia, Hắc Long mượn lực của xe mô tô, vung một đường chém bay đầu ké thù.
Đầu của tên kia giống như diều đứt dãy, bay thắng ra ngoài, đãp xuống mặt tuyết.
Khi quân của Ono còn đang chìm đám trong k1ch thích của ánh sáng mạnh vừa rồi, đã bị những chiếc mô tô chiến xa của Tiêu Chấn Long tấn công, hoặc là bị xe đảm hoặc là bị chiến đao của mười tám Thiết vệ chém chết.
Có lẽ cho đến khi chết đi, chúng cũng không biết tiếng gầm rú sau luồng sáng mạnh
lúc nãy lã gi và thứ gi đã khiến họ chết không minh bạch như vậy.
Bởi vì những người phía sau Ono đứng tương đối xa, chỉ có những người đứng đâu mới phản ứng lại trước làn ánh sáng mạnh, khi Tiêu Chấn Long mang theo chiến đội xe mô tô xông tới chổ họ, một tia tuyệt vọng lóe lên trong mát Ono.
Có chết gã ta cũng không ngờ được Tiêu Chấn Long lại bá đạo đến mức mang cả xe mô tô đến đây.
Dưới sự che chở của đàn em, Ono liều lĩnh đưa khoáng trăm người thoát vòng vây chạy ra ngoài.
Khoảng cách giữa các chiến đội mô tô của Tiêu Chấn Long là hơn ba mét, chiến đội một trăm xe mô tô được Tiêu Chấn Long chia thành hai hàng, sao cho chiều rộng của mỗi hàng là hơn hai trăm mét.
Nếu người của Ono thoát khỏi vòng đầu tiên, Tiêu Chấn Long đám báo gã ta sẽ không thoát khỏi sự va chạm và tàn sát của vòng thứ hai.
Ngay cả khi may man sống sót, Tiẻu Chấn Long tin rang gã ta châc chán sẽ mất đi khả năng phản kháng.
Đoàn xe trăm chiếc của Tiêu Chấn Long chia làm hai hàng tàn nhẫn nghiền ép đội quản của Ono, giống như xe lu trên công trường.
Vòng đầu tỉèn là những đòn đánh võ tinh nhất, cũng là vòng có lực sát thương nhất, người cúa Ono hoàn toàn không có sự chuấn bị trước, sau khi hai hàng mô tô bât đầu tấn công, mấy ngàn người cứ thế ngã nằm xuống đất.
Mỗi chiếc chiến xa như được tâm máu, mọi người trên xe đều bê bết máu, dưới bánh của nhiều chiếc mô tô vẫn còn nguyên những mảnh thịt nát bấy và nội tạng của người chết.
Do khối lượng lớn và lực va chạm mạnh của xe mà mối khi chạy qua các xác chết trên mặt đất, bánh xe lại mang theo một số “Vật phấm bố sung” cho xe.
Tiêu Chấn Long nhảy xuống khỏi chiến xa, cởi bỏ mặt nạ ác linh, giống như Tu La lạnh lùng nhìn cánh tượng trước mặt.
Mùi máu tanh nồng nặc thỉnh thoảng lại xộc thầng vào mặt nhưng Tiêu Chấn Long dường như chầng nhìn thấy cũng không ngửi thấy mùi gì.
Trước đây, Tiêu Chấn Long đã chứng
kiến quá nhiều cảnh tượng tàn khốc, nên không cỏn thương cảm trưởc những cảnh tượng như vậy nữa, sinh mạng sớm hay muộn rồi cũng kết thúc, sự khác biệt nằm ở chất lượng và thời gian tồn tại của sinh mạng đó.
Có lẽ không ai có thế nắm giữ được chiều dài cúa sinh mạng nhưng có thế nâm được chiều rộng cúa sinh mạng, chiều rộng này chính là chất lượng của sinh mạng.
Nhưng hôm nay Tiêu Chấn Long đã hoàn toàn nắm được chiều dài sinh mạng của đối phương, tất cả sinh mạng đêu nằm trong tay anh.
Tiêu Chấn Long nhìn mấy chục người cách đó không xa, đó là Ono và đàn em của gã ta, những người may mán duy nhất thoát khỏi trận chiến này.
Ono không hiểu tại sao hàng trăm người quanh mình giờ chỉ còn lại mấy chực người.
Mười phút trước còn hai nghìn người sau lưng, tại sao mười phút sau tất cá đều biến thành xác chết ngay trước mặt gã ta.
những người may mần sống sót đều đang ở lại chiến trường nơi mâu và tuyết hòa lần vào nhau, cố gáng kéo dài chút hơi tàn.
Tiêu Chấn Long cười chế nhạo, mang chiến đội mô tô của mình đi về phía Ono…
“Mày muốn làm gì?” (Tiếng Nhật) Ono thấy Tiêu Chấn Long đang đi về phía mình với vẻ mặt đầy vẻ chế giễu, tim gã ta chợt thât lại.
Không hiểu tại sao nhưng mấy chục người phe Ono không phải là đối thủ của Tiêu Chấn Long, vì vậy gã ta sợ tới mức phản xạ có điêu kiện, mò tay vào trong ngực, rút ra một khẩu súng lục, nhám về phía Tiêu Chấn Long.
Mấy chục đàn em của Ono cũng rút súng lục ra chĩa vào Tiêu Chấn Long, những tên không có vũ súng thì căng thẳng siết chặt vũ khí, nhìn Tiêu Chấn Long đang từng bước đi về phía chúng.
Sự thay đối đột ngột không làm bước chân cúa Tiêu Chấn Long chậm lại, ngược lại nụ cười trẽn môi Tiêu Chấn Long ngày càng đậm hơn.
Sắc mặt Ono thay đối liên tục, trong lòng khủng hoảng tột độ.
Ono, người đã lăn lộn trong thế giới ngầm Nhật Bản nhiều năm, hiểu sâu sắc ý nghĩa đằng sau nụ cười chế giều của Tiêu Chấn Long, bời vì gã ta cũng từng giống như Tiêu Chấn Long, từng bước đi tới chỗ kẻ địch đă không còn sức phản kháng, sau đó tự tay gi ết chết chúng.
Khoảnh khấc này diễn ra trước mặt Ono giống như tái hiện lại lịch sử, Ono không tránh khỏi hét lớn một tiếng, khấu súng trong tay dưới sự chi phối của cám xúc, không ngừng run rấy.
“Đừng đến đây, nếu bước tiếp tao sẽ bán! (tiếng Nhật)!’ Ono hét lên.
Tiêu Chấn Long vần tiếp tục bước từng bước về phía trước..