Tiêu Chấn Long vần đứng đó nhìn chiếc trực thăng đang bay tới, giờ đây anh đã nhìn rõ hình dáng của chiếc trực thăng, hóa ra đó là trực thăng vũ trang Apache.
Đó là trang bị chỉ có quân đội mới có, trời đất, đừng nói là quân đội Nhật Bản đến chứ.
Nhờ vào chùm sáng trên trực thăng, Tiêu Chấn Long có thế nhìn thấy những khấu súng máy sáng bóng trên thản máy bay.
“Đại ca, di thôi!” Trương Anh Tú cũng đã nhìn ra hình dáng của trực thăng, vội vàng giục Tiêu Chấn Long lên xe mô tô, mau chóng trờ về nhà máy Mitsubishi.
Tiêu Chấn Long ngồi ở ghế sau nhìn lại mấy chiếc trực thăng vũ trang, cho dù nghĩ nát óc, Tiêu Chấn Long cũng khống nghĩ ra được tại sao quân đội Nhặt Bán lại có mặt vào lúc này.
Nhưng bây giờ Tiêu Chấn Long không có cơ hội đế suy nghĩ nữa, hàng trăm chiếc xe mô tô đã lao thắng về phía nhà máy Mitsubishi, rất nhanh đã đến gần cổng.
Súng máy của mấy chiếc trực thăng vũ trang phát hỏa dữ dội, làn lửa tạo thành từ nhiều viên đạn nhầm thầng về phía sau Tiêu Chấn Long, bắt đầu truy đuối, điên cuồng tạo ra những vệt kéo dài trên mặt đất.
Không từ nào cỏ thế diễn tả hết được nồi kinh hoàng khi ngồi ờ hàng ghê’ sau xe mô tỏ lúc nãy, Tiêu Chấn Long đã trái qua
rất nhiều trận chiến đầm máu, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị truy đuối, bấn giết bời trực thăng vũ trang, cảnh tượng này chỉ có thế xuất hiện trẽn chiến trường.
Rõ ràng những chiếc trực thăng vũ trang này xuất hiện không phải là không có mục đích, mục đích của chúng chỉnh là Tiêu Chấn Long.
Đoàn mô tô sầp tiến vào nhà máy Mitsubishi nhưng vài chiếc mô tô bị hỏa lực điên cuồng của trực thăng Apache bán phía sau, một số quân Cờ Đen trên xe mô tô lập tức bị bân chết, một số bị thương, vẫn kiên trì chạy về đích.
Hai mât Tiêu Chấn Long rực lứa, anh tức giận rút khấu súng trong ngực ra, điên cuồng nã đạn về phía trực tháng bất kế có bân trúng hay không.
“Đại ca, cấn thận đấy!” Trương Anh Tú lái xe mô tỏ, điên cuồng lao về phía khu nhà xướng, tạm thời né tránh sự truy đuối cúa trực thăng.
Bốn chiếc trực thăng lướt qua nhả máy Mitsubishi, bay đi bay lạiớđâng xa.
Khi chiếc mô tô cuối cùng vọt vào khu nhà xưởng, lập tức có người đóng chặt cửa lại…
Tè ra quần, chạy vất giò lên cố, chạy trối chết… Một loạt những từ ngữ xấu xí mà trước kia Tiêu Chấn Long chưa bao giờ nghĩ tới vậy mà hôm nay lại đều dùng hết ớ trên người mình.
Trong khoánh khâc cửa lởn của nhà xưởng Mitsubishi đóng lại kia, Tiêu Chấn Long ngã vật xuống từ trên xe máy, nửa quỳ trên mặt đất lạnh như băng, thở hổn hến từng hơi một, trong lòng giống như vần còn đang chìm trong tình cảnh bị súng máy đuổi theo vừa rồi, cảm giác hoảng loạn chấn động ấy dường như vần còn quanh quẩn mãi ờ trong lòng Tiêu Chấn Long như cũ.
Không chỉ riêng Tiêu Chấn Long, mà bất kỳ ai có thế sống sót trốn vào trong căn nhà xưởng này thì giống như đêu đang ăn mừng bản thân vần còn sống.
Tiêu Chấn Long ngẩng đâu nhìn lại, tất cả quân Cờ Đen đều đang ngồi chật vật ở các góc, có người thì thỉnh thoảng trên trán lại có mồ hôi lạnh túa ra, có người thì tựa vào tường mà hai mát lại nhìn trừng trừng về phía trước.
Tiêu Chấn Long cười khổ khẽ lắc đầu, trong lòng thãm nghĩ ngay cả anh cũng còn bị biến thành chật vật như vậy, thì nói gì đến bọn họ chứ.
Thật ra, lúc bị súng máy của máy bay trực thăng kia bán quét, Tiêu Chấn Long lại chẳng sợ hãi mấy, nhưng mà khi đã được trớ lại an toàn, thì cám giác nghĩ lại mà sợ mới dâng lên trong lòng Tiêu Chấn Long.
Nhất là khi Tiêu Chấn Long nghĩ tới vừa rồi suýt nữa thi mỉnh đã bị hơn trăm viên thậm chí hơn một ngàn viên đạn bán trúng kia, cảm giác bị hàng loạt viên đạn bắn quét vần còn chấn động lòng anh thật mạnh.
Tiêu Chấn Long loạng choạng đứng lẽn, thấy Lý Thế Vinh đang đi về phía minh.
Mặc dù sâc mặt của chiến thần Lý Thế Vinh có hai tái nhợt, nhưng mà bước chân vẫn vững vàng như cũ, không hề rối loạn.
Khỏng hổ lã xuất thán từ quán nhàn, trong
lòng Tiêu Chấn Long tán thưởng một câu.
Lý Thế Vinh đi tới bên cạnh Tiêu Chấn Long, vổ lên vai Tiêu Chấn Long một cái, ý nói không sao chứ, có bị thương không.
Mặt Tiêu Chấn Long hơi đó lẽn, khẽ lâc đầu với Lý Thế Vinh.
Tiêu Chấn Long để cho Trương Anh Tú đi kiểm kê lại nhân số, đồng thời báo cáo lại tình hình thương vong.
Một lát sau, Trương Anh Tú quay lại báo cáo với Tiêu Chấn Long, kết quả này không khỏi khiến cho trong lòng Tiêu Chấn Long xót xa.
Hiện tại quân Cờ Đen chỉ còn lại hai trăm báy mươi ba người, trong đó có ba mươi hai người thương nặng, hơn trăm người bị thương nhẹ, chỉ còn khoáng hai trâm người lả vẩn còn sức chiến đấu nguyên vẹn, từ lúc quản Cờ Đen được thành lập cho đến nay thì binh đoàn của Tiêu Chấn Long ở Nhật Bản chưa từng bị tốn thất nặng nề như vậy.
Nhìn vé ám đạm trên mặt Trương Anh Tú, tay phái của Tiêu Chấn Long đặt lẻn vai Trương Anh Tú, giọng điệu nặng nề nói: “Tuy có nhiều anh em rời bỏ chúng ta như vậy, nhưng bọn họ không hề khiến cho người Nam Thiên mất mặt.
Dưới chân bọn họ luôn có rất nhiều thi thê’ của kẻ địch, bất cứ kẻ nào khiến cho bọn họ ngã xuống đều phải trả nợ máu!”
Nghe thấy lời cúa Tiêu Chấn Long, Trương Anh Tú nặng nề khẽ gật đầu.
Tiẽu Chấn Long không hề chú ý, khi anh xúc động mà nói ra những lời này, tất cả quân Cở Đen trong nhà xưởng đều nghe thấy, bâu không khí vốn đang u sầu uất hận lúc này đẫ biến mất sạch, thay vào đó chính là ý chí chiến đấu bừng bừng dâng lên, đó chính là ý chí chiến đấu cháy bỏng chỉ thuộc về binh đoàn Nam Thiên.
“Phượng Nhi.
thu xếp cho Lệ Ngọc ốn thỏa chưa?” Tiêu Chấn Long có vẻ lo lâng hỏi.
‘Anh Chấn Long, anh yên tâm đi, đã thu xếp ổn, bây giờ cô ấy
đang ngủ say rồi!’
“Chăm sóc con bẻ cho thật tốt, cho dù tất cả chúng ta đều ngã xuống ở chỗ này, cô cũng phải phụ trách đưa Lệ Ngọc đi ra ngoài khu vực an toàn cho tôi, tôi tin kể cả bên ngoài có hàng ngàn hàng vạn quân đội cũng không ngăn được cô!” Tiêu Chấn Long dặn dò Hỏa Phượng giống như đang nói đến chuyện hậu sự.
Bởi vì trước mắt Tiêu Chấn Long thật sự cảm thấy lần chém giết này không hề giống với trong quá khứ, mặc dù người bên ngoài không phái quản đội, nhưng hán là có đội ngũ cánh sát hóa lực cực mạnh.
Dựa vào lực lượng trong tay anh lúc nãy cùng với hơn hai mươi khấu súng lục mang theo thì cũng sẽ chẳng địch lại được nối lực lượng quốc gia ở bên ngoài được bao lâu, nhưng mà người vô tội duy nhất trong những người này phải kể đến Lệ Ngọc, thế nên giờ phút này Tiêu Chấn Long cực kỳ trịnh trọng mà dặn dò Hỏa Phượng chăm lo cho Lệ Ngọc, cũng hạ lệnh nhất định phải đưa Lệ Ngọc an toàn mà rời khỏi đây.
“Anh Chấn Long, dù anh có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không rời khỏi anh và các anh em đâu, muốn chết thì cùng chết chung!” Hỏa Phượng chân thành trả lời.
Nghe thấy lởi nói từ đáy lòng cúa Hóa Phượng, trong lòng Tiêu Chấn Long chảy qua một dòng nước ấm, Tiêu Chấn Long biết Hỏa Phượng vẫn luôn kiêu ngạo rất ít khi biếu hiện chân thành như thế.
Nghe Hóa Phượng nói xong, Tiẻu Chấn Long nhướng mày kiên định nói: “Không tồi, là anh em muốn chết thì phái chết cùng nhau.
Có điều, tôi cũng đã nói rồi, bất kỳ kẻ nào muốn tỉnh mạng của chúng ta, tôi sẽ đều khiến cho kẻ đó trá một cái giá cực đầt, bất kế kẻ đó là ai, dù là một bang hội hay là một đất nước đi nữa!”
Tất cả quân Cờ Đen ở trong nhà xưởng cùng đỡ nhau đứng dậy, dân dần tụ lại ở gân đám người Tiêu Chấn Long, một lần nữa tụ thành một mạch nước ngâm màu đen, mà ờ giữa mạch nước ngâm này chính là Tiêu Chấn Long.
“Muốn mạng cúa ngưòỉ Nam Thiên, ké đó phái lấy ra hết bản lĩnh!” Tiêu Thỉèn nhìn cửa lởn của nhã xưởng mã nói ra tùng câu từng chữ: “Đi, cùng tôi đi gặp những vị khách của chúng ta nào!”
Nói xong, Tiêu Chấn Long dẫn theo Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh cùng đi về phía cứa lớn cúa nhà xướng..