"Người nhà của bệnh nhân Nguyệt Dực Phong"

Dịch Chí Hào cùng Tiết Lam Thư và Nguyệt Ân đều đồng loạt đứng lên tiến về phía bác sĩ.

Người này chính là Giang Thiên một bác sĩ trẻ có tiếng ở thành Cát An.

Bộ dáng nho nhã thư sinh toát ra từ người anh là một vị lương y như từ mẫu

"Bác sĩ, tôi chính là mẹ của nó.

Con trai của tôi không sao đúng không.

Thằng bé, thằng bé vẫn ổn đúng không bác sĩ"
Giang Thiên không vội trả lời câu hỏi của Nguyệt Ân, ánh mắt hướng đến Dịch Chí Hào vẫn đứng một góc quan sát hết thảy mọi chuyện

"Anh là ba đứa bé phải không.

Chúng ta nói chuyện một chút được không"
Dịch Chí Hào bị gọi tên, cả người nhất thời ngơ ra mấy giây, cười đùa vội vàng xua tay "Ôi không không, bác sĩ anh đùa kiểu gì vậy.

Tôi..tôi chỉ là bạn của mẹ đứa bé thôi.

Thằng bé chắc hồi nãy do hoảng sợ quá nên mới ngất đi thôi.

Không có gì đáng lo ngại đúng không bác sĩ"

Tiết Lam Thư nhìn ra sự hồi hộp và mong chờ của Nguyệt Ân, cũng không chờ được liền lên tiếng

"Thật ngại quá bác sĩ Giang, hiện tại bây giờ đại diện Dực Phong chỉ có mẹ thôi.

Ba của bé hiện tại đang đi làm ăn xa, chuyện xảy ra đường đột nên không thể về kịp.

Có chuyện gì xin bác sĩ cứ nói thẳng"

Giang Thiên đẩy gọng kính, lật xem từng trang giấy hồ sơ, giọng nói có chút lắng xuống "Dực Phong chỉ bị thương ngoài da không có gì đáng nghiêm trọng hết.

Nhưng mà… để chắc chắn hơn tôi đã chụp chiếu và xét nghiệm máu cho bé thì phát hiện bé bị đa a u tủy xương"
Câu nói của bác sĩ như đánh thẳng vào đại não của Nguyệt Ân, khiến cô nhất thời bất động trong vài giây, mặt mũi có chút sa sầm như không dám tin vào tai mình nghe thấy

"Đa…u tủy xương sao"
Giang Thiên liền trấn an "Nhưng mà may phát hiện kịp nên vẫn có thể chữa được dứt điểm, chỉ cần ba của bé ghép tủy cho bé thì sẽ không sao hết.

Đó là lý do tôi muốn nói chuyện với ba của bé cho người nhà đỡ lo lắng.

Nhưng nếu mọi người đã biết rồi thì… nên liên lạc lại với ba của bé thu xếp công việc rồi về một chuyến.

Chúng ta làm phẫu thuật trong thời gian sớm nhất thì chỉ chưa đầy một tháng nữa là em bé sẽ không"

Cả bầu trời trong Nguyệt Ân như sụp đổ, nàng đã không thể đứng vững liền ngã vào lòng Lam Thư "Vậy…nếu như mẹ của bé thì sao.

Mẹ không thể ghép được sao"
"Chỉ có ba của bé mới ghép được mà thôi.

Mọi người hãy liên lạc lại nhanh nha, nếu kéo dài thêm tình trạng này để nó phát triển thành giai đoạn ung thư thì lúc đó e là khó chữa trị đó"
Nguyệt Ân ngồi sụp xuống nền bệnh viện, gương mặt nàng xanh xao đến không còn một giọt máu, từng hàng nước mắt cứ thế lăn dài.

Cả bầu trời trước mắt như sụp đổ, tín ngưỡng duy nhất trong lòng cô cũng sắp sửa không còn nữa rồi

"Chị Thư, tại sao lại như vậy.

Con của em….

Con của em nó vẫn bình thường mà, tại sao lại bị như vậy.

Hức hức….huhu.

Con ơi"
"Được rồi, bình tĩnh lại đi.

Rồi sẽ tìm được tủy phù hợp thôi mà.

Đừng quá lo lắng, em phải lấy lại tinh thần còn chăm sóc cho Tiểu Phong nữa chứ, thằng bé thấy em gầy đi như vậy nó sẽ không vui cho mà xem" Tiết Lam Thư luôn cứng rắn trong mọi chuyện nhưng đến bây giờ nàng cũng không kiềm được nước mắt, chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại ngày càng tồi tệ

Dịch Chí Hào cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, anh cũng không thể giúp được.

Ngay đến cả Huyết Vân Phượng đã tuyên bố thẳng thừng không thèm nhận đứa con này, còn cấm anh không được giúp đỡ mẹ con cô.

Sống chết của hai người cũng không liên quan đến hắn nữa, Dịch Chí Hào cũng muốn giúp nhưng anh thật sự không biết mở lời ra sao


Tại căn hộ cao cấp thuộc quyền sở hữu của Dịch Gia
"Dịch tổng, bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp ngài"

Dịch Chí Hào rót một ly vang đỏ sóng sánh, thời gian nghỉ ngơi quý báu này thật không muốn bị ai quấy rầy liền phất tay

"Không gặp không gặp, lại người trong vũ trường gặp chứ gì.

Tôi đau đầu lắm rồi"
"Dạ, nhưng gái đó nói có chuyện muốn cầu cạnh ngài nếu ngài không gặp thì sẽ không đi đâu.

Cô ta nói tên là Tiết Lam Thư"
Tiết Lam Thư? Nàng với Dịch Chí Hào cũng không hề thân thiết, có chuyện gì mà tìm đến tận nhà hắn cầu cạnh cơ chứ

"Cho vào"
"Dạ"

..
Tiết Lam Thư bước vào, căn phòng sang trọng với tông chủ đạo trắng kem hiện đại đến bắt mắt.

Vừa bước vào không gian rộng rãi đã thể hiện được độ chịu chơi và sự sa hoa của chủ nhân

"Cô Tiết, có chuyện gì mà cô phải đến tận đây cầu cạnh tôi vậy.

Nào, ngồi đi có muốn uống chút rượu không hả"
Dịch Chí Hào đến quầy bar, tiện tay rót cho một ly vang, chất lỏng màu đỏ theo đó chảy xuống, động tác có chút tùy hứng nhưng lại tăng thêm cho người đàn ông sức hấp dẫn mê người.

Khóe môi nhếch lên nửa cười nửa không

"Lần đầu tiên tôi cầu xin một người.

Anh Dịch, anh giúp mẹ con Nguyệt Ân đến bệnh viện, tôi biết là anh không tàn nhẫn mà đúng không.

Anh có thể…,"
"Không thể" còn chưa kịp để Tiết Lam Thư nói hết câu, Dịch Chí Hào đã thẳng thừng từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play