"Không thể, anh nói là không thể sao.
Dịch Chí Hào, thằng bé nó còn rất là nhỏ lẽ nào anh thấy chết không cứu sao"
Dịch Chí Hào vẫn mang gương mặt và bộ dáng lạnh lùng hệt như cũ, thẳng thừng đáp "Phải, một kẻ giống như tôi và Huyết Vân Phượng thì lấy đâu ra tình thương cơ chứ.
Chúng tôi chẳng quan tâm đến cái gì, chẳng quan tâm đến điều gì cả.
Thứ chúng tôi quan tâm chỉ là tiền và địa vị mà thôi.
Cô đã vừa lòng chưa"
Tiết Lam Thư vốn còn tưởng Dịch Chí Hào sẽ khác với hắn, vì ít ra anh còn tận tình đưa mẹ con cô đến bệnh viện, tìm gặp bác sĩ trưởng khoa tốt nhất.
Lam Thư hít một hơi thật sâu như để bình ổn lại tâm trạng, ánh mắt ngập nước hướng về phía cửa sổ
"Suốt năm lăm ở Brunei mẹ con Nguyệt Ân không dưới ba lần bị ám sát, tôi không nghĩ là Huyết Vân Phượng bạn thân của anh lại tàn độc tới độ cho người giết chết con của mình"
Động tác ngả ngớn của Dịch Chí Hào có chút khựng lại, ánh mắt bén hơn cả lưỡi dao quay sang nhìn Lam Thư "Cô có biết là nếu dám xúc phạm đến Huyết gia thì cô phải chết không"
"Bởi vậy cho nên tôi mới không tin Huyết Vân Phượng lại tàn nhẫn với chính con trai của mình như vậy.
Nếu như bây giờ tôi nói tôi biết được kẻ đứng sau bắt cóc Dực Phong là ai thì anh có tin tôi không.
Nếu như tôi nói năm năm trước Huyết phu nhân đã dùng tính mạng của cả gia đình Nguyệt Ân, dùng cả tính mạng của tôi đẻ ép cô ấy phải đến một đất nước xa lạ một mình nuôi con anh có tin tôi không"
"Cô đang nói lảm nhảm cái gì vậy hả.
Ban ngày mà cô đã uống say rồi sao, mau biến đi"
"Nguyệt Ân phải dùng thân phận mạo danh để có thể sống qua ngày thoát khỏi sự truy đuổi và ám sát của Huyết phu nhân.
Dực Phong không có tuổi thơ, không được đến trường đàng hoàng.
Nó thậm chí còn nhận diện được cục diện trước mắt.
Tôi biết thế nào Nguyệt Ân cũng sẽ tìm đến bạn anh cầu sự giúp đỡ bởi vì dù sao đó cũng là cha của thằng bé, nhưng tôi cũng biết con bé sẽ không chịu nói những uất ức và cam chịu nó phải nhẫn nhịn vì mẹ vì em trai và vì cả tôi nữa"
Dịch Chí Hào càng nghe càng mờ mịt, anh vốn đã không thể chịu nổi liền gọi người tới lôi Lam Thư rời đi, nhưng tên vệ sĩ vẫn không thể khống chế được Lam Thư vì nàng vùng vẫy quá kịch liệt
"Những gì tôi nói đó là sự thật, Dịch Chí Hào tôi xin anh hãy giúp mẹ con Nguyệt Ân đi mà.
Nếu con bé tìm đến Huyết Vân Phượng chắc chắn sẽ không thể sống yên với Huyết phu nhân, xin anh hãy bảo vệ Nguyệt Ân và Dực Phong.
Dịch Chí Hào tôi xin anh đó.
Cuộc sống của con bé khi không có Huyết Vân Phượng đã khổ lắm rồi, đừng để con bé phải chịu khổ thêm nữa mà"
Tiếng nói càng lúc càng xa cho đến khi dừng hẳn, Dịch Chí Hào càng nghe lại càng mông lung, nhưng những gì Lam Thư nói cũng không hoàn toàn là không thể xảy ra với một gia tộc có bề dày lịch sử trăm năm như Huyết Gia, chắc chắn đứa cháu kia không được Huyết phu nhân thừa nhận là phải
"Gọi Báo Ca đến đây điều tra giúp tôi một việc"
"Dạ"
….
Mạc Hồng Ái lờ mờ mở mắt, trước mắt cô là nền đất lạnh lẽo, không gian trước mặt cô vô cùng tối tăm.
Lạnh tới mức cả đêm không thể ngủ, cổ họng đã khô khốc
Két - lúc này cửa sắt bên ngoài mở ra mang theo chút ánh sáng rọi vào khiến Mạc Hồng Ái có chút chói mắt, một lúc sau mắt cô đã thích ứng được liền mở ra nhìn người vừa bước vào bất giác cười lạnh một tiếng
Mạc Hồng Ái còn nhớ ngày hôm qua khi đang trên đường trở về thành phố Đại Châu, cô bất ngờ bị đánh ngất đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân bị bắt đến nơi này.
Vốn còn tưởng là những kẻ có thù oán với mình bắt đến đây nhưng khi nhìn thấy người bước vào chính là Huyết phu nhân Đàn Diên Châu thì không khỏi cười lạnh và khinh bỉ
Một tên đàn ông bặm trợn cầm dao phay đi đến trước mặt Hồng Ái đe dọa "Nhìn cũng xinh đẹp đó, quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ BarMout, nhưng mà xinh đẹp cách mấy cũng chỉ là một con điếm.
Cậu chủ nhất thời có hứng thú với mày thôi, vậy mà Diêu tiểu thư hôn phu của cậu ấy mày lại dám xem thường.
Huyết phu nhân bắt cái mạng chó của mày, xem ra có chết cũng không hết tội"
Mạc Hồng Ái quay mặt đi chỗ khác nhưng trên môi vẫn trưng ra bộ mặt khinh bỉ
"Đàn Diên Châu, bà khiến tôi thật cảm thấy khinh bỉ.
Bây giờ thì tôi hiểu tại sao bà lại không bao giờ có sự tôn trọng và yêu thương từ con trai mình.
Anh ấy còn trọng dụng và quan tâm tôi nhiều hơn cả bà nữa kìa.
Haha…"
Huyết phu nhân trợn trừng mắt, không một ai dám gọi thẳng tên bà ta như vậy, tên bặm trợn bên cạnh hiểu ý roi da trên tay vung lên rồi quất mạnh xuống tay của Mạc Hồng Ái.
Tiếp đó là từng roi không ngừng rơi xuống không chút lưu tình để lại vết máu trên da thịt nàng.
Gương mặt tinh tế xinh đẹp kia cũng bị đánh đến chảy máu
"Một con điếm lại dám xấc xược với tao như vậy.
Mạc Hồng Ái, chỉ có Diêu Tiểu Điệp mới xứng đáng làm Huyết thiếu phu nhân tương lai, mày suy cho cùng chỉ là kỹ nữ Vân Phượng có tìm đến mày tao không có ý kiến nhưng dám xúc phạm đến con dâu tương lai của tao, xúc phạm đến tao.
Tao có lấy mạng cả nhà mày cũng cảm thấy chưa hả dạ".