Chiếc xe bus dừng lại trước điểm đến, từng hàng người lần lượt kéo xuống, đến khi hình ảnh một bé con đã lấm lem bùn đất, đầu tóc có chút rối thất thiểu bước xuống Dịch Chí Hào và Tiết Lam Thư mới biết cô không hề nhìn nhầm

"Tiểu Phong…."
"Mẹ…"

Dực Phong cách cô một đoạn, Nguyệt Ân không giấu nổi vui mừng muốn chạy đến ôm bé con vào lòng cho thỏa nỗi nhung nhớ, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể chạm được vào nhau thì sự cố lại ập đến

*kít…."

Tiếng xe phanh gấp vang lên ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh chói tai đến rợn người.

Dực Phong ngã xuống, máu chảy ra.

Đám người gây ra tai nạn ngay lập tức tháo chạy, cả khung trời đối với Nguyệt Ân lúc này như hoàn toàn sụp đổ, không dám tin và cũng không muốn tin

"Tiểu…Tiểu Phong"

"Tiểu Phongggg"

"Nguyệt Ân" Lam Thư và Dịch Chí Hào cũng vội vàng chạy xuống xe, nhìn hình ảnh một mẹ một con đang ôm nhau máu vẫn không ngừng chảy ra, khung cảnh này tang thương và chua xót đến nao nòng.

Dưới con mắt nhìn của một ông trùm xã hội đen như Dịch Chí Hào cũng không khỏi thương cảm và đau lòng

"Nguyệt Ân, chúng ta mau đưa thằng bé đến bệnh viện thôi.

Mau lên"

"Chí Hào anh lái xe được không" Lam Thư quay sang cầu cạnh anh.

Vốn dĩ cứ tưởng chẳng muốn liên quan đến những đám người này, Huyết Vân Phượng đã vô cùng tàn nhẫn, dù biết nhưng hắn thậm chí còn không muốn nhận lại đứa con này, còn tuyên bố Dịch Chí Hào nếu nhúng tay vào hắn sẽ không khách sao.

Nhưng chứng kiến nữ nhân bảy năm cạnh hắn đau khổ, sinh ra đích tử của Huyết gia lại vật lộn với đời bên ngoài lại dấy lên sự thương cảm

"Được, chúng ta đến bệnh viện.

Tôi có quen trưởng khoa giỏi nhất tại thành Cát An, con trai của cô chắc chắn sẽ không sao đâu"
"Cảm ơn anh"
….
"Diêu tiểu thư, cô không vào được đâu.

Tôi xin cô đó, a…." còn chưa kịp ngăn cản bộ dáng tiểu thư hống hách của Diêu Tiểu Điệp đã đứng ngay trước cửa phòng vip của hắn

Mạc Hồng Ái đưa mắt nhìn sang vệ sĩ, giờ này là giờ nghỉ ngơi của Huyết Vân Phượng, hắn cực kỳ ghét người khác làm phiền.

Cô gái này lại cả gan xông vào, ngay cả vệ sĩ cũng không thể cản chứng tỏ thân phận cũng không hề tầm thường

"Cô Mạc, Diêu tiểu thư muốn gặp Huyết tổng"

Mạc Hồng Ái cười nhẹ, nụ cười rạng rỡ để lộ ra má lúm "Được rồi, A Diên anh ra ngoài đi.

Để tôi tiếp đãi cô Diêu là được rồi"

Mạc Hồng Ái còn chưa kịp lên tiếng, Diêu Tiểu Điệp đã nhanh chóng vào vấn đề, ánh mắt khinh thường và bộ dáng hống hách nhìn chằm chặp về phía Hồng Ái cay nghiệt nói "Tôi còn tưởng anh Phượng tránh mặt tôi là bởi vì bị con hồ ly tinh nhà nào quyến rũ.

Xem ra là tôi đã quá lo xa, hồ ly tinh đâu không thấy chỉ thấy một con điếm từ trong vũ trường thôi sao"

Mạc Hồng Ái nghe tới đây, khóe môi hơi cong lên.

Ánh mắt nhìn về phía nhà tắm, cũng không vội lên tiếng mà với tay nhấp một ngụm trà

"Con chó, tao đang nói mày đó.

Biết điều thì mau cút đi chỗ khác, đừng để tao chướng mắt mà trừ khử mày.

Tao ở đây rồi thì anh Phượng không cần đến mày nữa"

Với những con người miệng lưỡi đanh đá, tiểu thư được nuông chiều này Mạc Hồng Ái cũng chẳng cần phải kiêng dè, nàng đứng lên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Điệp đối chất "Con điếm trong vũ trường mà cô nói ít ra còn được anh ấy trọng dụng để phục vụ anh ấy nghỉ ngơi.

Còn hơn là tiểu thư đài các nhưng lại không khác gì đứa vô học cầu xin hèn mọn chút tình yêu của anh ấy.

Mà cố mãi cũng không được"

"Mày…" Diêu Tiểu Điệp như bị chọc đúng chỗ đau, bàn tay trắng trẻo dơ lên không trung muốn tát Hồng Ái nhưng nàng nhanh hơn né kịp đồng thời cũng đẩy Tiểu Điệp ra một khoảng khiến nàng ta chới với.

Mạc Hồng Ái nở nụ cười nửa đùa nửa thật, tiến đến gần Tiểu Điệp

"Chỉ việc sử dụng nước hoa thôi là tôi đã biết anh ấy sẽ không bao giờ thích cô rồi.

Cô Diêu à, nước hoa trên người tuy đắt tiền nhưng ám mùi quá lâu dẫn đến việc người đối diện sẽ bị nồng.

Điều này anh Vân Phượng cực kỳ không thích"

Diêu Tiểu Điệp nghiến răng ken két, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa một ai dám sỉ nhục cô ta như vậy, thù này không trả cô ta đâu thể mang họ Diêu

"Aaaa….aaaa, mày chờ đó cho tao.

Con điếm, tao sẽ không tha cho mày đâu.

Người đâu, người đâu.

Mau đuổi con điếm này ra ngoài"

Mạc Hồng Ái vẫn vô cùng bình thản đối diện với mọi chuyện, được Huyết Vân Phượng trọng dụng thì không chỉ biết điều mà còn giỏi kiềm chế, gương mặt xinh đẹp kia vẫn không biến sắc cho đến khi Huyết Vân Phượng từ trong nhà tắm bước ra, hai đầu mày hắn liền nhíu chặt khi nhìn thấy Tiểu Điệp

"Anh Phượng, anh đây rồi.

Anh mau đuổi con điếm này ra ngoài.

Sao nó dám ở đây chứ"

Mạc Hồng Ái khẽ cúi đầu quay sang nhìn hắn "Vân Phượng, nếu đây là người quen của anh thì em ra ngoài một chút.

Hai người từ từ nói chuyện"

"Khoan đã, em không cần phải đi.

Người đi là cô ta"
Dứt lời đám người từ bên ngoài xông vào dứt khoát lôi Diêu Tiểu Điệp ném ra ngoài, không cần biết đến thân phận của ả

"Còn nữa, bàn tay nào của tên vệ sĩ không giữ được cô ta để cô ta tùy tiện xông vào đây thì tốt nhất phế chúng rồi mang vào đáy cho tôi"
Lời nói đầy sự lạnh lùng và chết chóc này của Huyết Vân Phượng khiến đám người bên ngoài rét run chỉ có Mạc Hồng Ái là mặt không biết sắc, năm năm rồi hắn chỉ chạm vào một mình nàng.

Diêu Tiểu Điệp không phải là tiểu thư đầu tiên tìm đến nhưng lần nào hắn cũng xuất hiện bảo vệ Hồng Ái, nàng từng thề độc sẽ không rung động trước bất kì một tên đàn ông nào khác, bọn chúng chỉ là thú vui phục vụ cho nhu cầu vật chất của cô.

Nhưng Huyết Vân Phượng này dường như đã là một ngoại lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play