Chiêu Hoàng Thần Thoại Ký

Chương 2: Trần Cảnh tiến cung


2 năm


“Vậy, Chiêu Thánh của ta hiện tại như thế nào rồi?”



Thái y cung kính cúi mình:



"Chiêu Thánh điện hạ chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày liền tốt, không còn gì trở ngại."



Hoàng hậu Trần Thị Dung [Kiến Gia Hoàng hậu Trần thị] ngồi bên cạnh gật đầu, phất tay: 



"Ban thưởng!"



Thái y khom lưng: "Tạ hoàng hậu!"



Lý Thiên Hinh ngẩn người ăn nho do cung nữ lột vỏ, trong đầu vẫn còn đang lộn xộn.



[Hướng đi tương lai nằm hết trong đầu, nhưng cần phải biết lợi dụng thật tốt.]



[Nếu không cho dù có biết trước tương lai cũng chỉ là một con rối bị người tùy ý đùa bỡn.]



Thiên Hinh mỉm cười: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng như thế!"



Trần thị gõ nhẹ lên đầu nàng.



"Nha đầu ngốc." Bà cười như khóc. "Suýt chút nữa ta tưởng đã mất đi con."



Thiên Hinh ngại ngùng cười.



[Giúp nàng thức tỉnh ra những ký ức quý giá - Một trận bệnh nặng này của nàng - đáng giá!]



"Hoàng thượng càng lúc càng phát bệnh nặng, ngày hôm qua phát bệnh nửa canh giờ đã không còn nhận ra ta là ai!"



Trần thị lại bắt đầu chấm chấm nước mắt.



Lý Huệ Tông thân mắc tuyệt chứng, hoang dâm vô độ nhưng chỉ có hai công chúa dưới gối do Trần thị sinh ra là Lý Thiên Oánh và Lý Thiên Hinh.



Lý Thiên Oánh vài năm trước đã được gả ra ngoài cho Trần Liễu, trưởng nam nhà Phụ quốc Thái úy Trần Thừa.



Chỉ còn lại Lý Thiên Hinh được phong Chiêu Thánh công chúa lại được ở Đông Cung điện Chiêu Thánh, xem ý Huệ Tông là muốn nàng trở thành thái tử!



Cũng đích thực sau này Huệ Tông nhường ngôi hoàng đế cho nàng, Chiêu Thánh lên ngôi tự Chiêu Hoàng nữ đế, lại chỉ tại vị hai năm liền bị chỉ huy sứ Trần Thủ Độ ép nhường ngôi cho Trần Cảnh, mang danh mất nước diệt triều muôn đời muôn cổ!



Thiên Hinh nghĩ tới những ký ức nhục nhã liền muốn khóc, nước mắt lại rơi xuống như hạt châu.



"Ôi công chúa của ta, sao lại dễ khóc như vậy!"



Trần thị ôn hòa ôm lấy Thiên Hinh vỗ về. 



Đã rất lâu rất lâu Thiên Hinh mới có thể ở trong ngực nàng mà khóc như một đứa trẻ.



Thế nhưng ánh mắt của Thiên Hinh lại rất lạnh lùng.



Bởi vì Trần thị là mẫu thân của nàng, nhưng rốt cuộc nàng ta là họ Trần.



Họ Trần, sinh ra là họ Trần, chính là đã mang lòng dạ muốn soán ngôi hoáin vị!



Năm đó Trần thị thật sự đã diễn một vở kịch thật hay!

...



Trần Cảnh dạo bước đi theo sau lưng Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Độ, đôi mắt liếc nhìn xung quanh.



“Tại sao người muốn con tới gặp Chiêu Thánh công chúa?”



Trần Thủ Độ liếc nhìn khuôn mặt ngây ngô của Trần Cảnh.



“Cháu ta, Chiêu Thánh là công chúa, cũng là hoàng thái tử. Trở thành bạn của hoàng thái tử đâu có tệ đến thế?” 



[Huống chi không chỉ là bạn, còn có thể là phu quân của hoàng đế? Hoàng phu tế, đã thật gần với hai chữ “hoàng đế” rồi, phải không?]



Trần Thủ Độ nghĩ thầm trong lòng.



“Nhưng Chiêu Thánh là nữ nhân, làm sao ta có thể làm bạn của nàng?”



Trần Cảnh chưa từng nhìn thấy Chiêu Thánh công chúa, nhưng nghe nói nàng rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả Thuận Thiên công chúa - là vợ của anh trai hắn Trần Liễu.



[Không thể tưởng tượng được nữ tử xinh đẹp hơn chị Thiên Oánh … là nữ nhân hay là yêu nữ đây?]



...



“Lát nữa Chỉ huy sứ sẽ giới thiệu cho công chúa một người bạn nhỏ.” 



Kiến Gia hoàng hậu mỉm cười.



“Trần Cảnh là con trai thứ hai của Thái úy phụ chính - ca ca của ta Trần Thừa. Đứa trẻ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chắc chắn công chúa sẽ rất yêu thích!”



[Hóa ra là ngày hôm nay, ngày Trần Cảnh vào cung trở thành Ứng cục hầu hạ ta.]



Thiên Hinh mỉm cười, đôi mắt lại lơ đãng nhìn về phía xa xa.



[Mẫu thân…  ngay từ lúc này đã bắt đầu giăng lưới xung quanh ta rồi sao.]



[Mẫu thân của ta, dòng máu Trần thị trong người ngài đậm đến mức ngôi vị hoàng hậu cũng không thỏa mãn nổi ngài.]



[Tộc họ Trần, đều là… rốt cuộc đều giống nhau!]



“Tham kiến Kiến Gia hoàng hậu, Chiêu Thánh công chúa.”



Trần Thủ Độ hành lễ, Trần Cảnh cũng vội vã cúi đầu, không dám nhìn dung nhan của công chúa xinh đẹp trong lời đồn.



“Đó là Trần Cảnh sao? Còn không mau ngẩng đầu lên để ta nhìn mặt!”



[Giọng nói của công chúa thật dễ nghe.] 



Trần Cảnh ngơ ngác nghĩ, đầu nhỏ lại ngẩng lên trong vô thức.



“Trần Cảnh, ta là Chiêu Thánh công chúa.”



Lý Thiên Hinh mỉm cười.



“Ngươi sẽ làm bạn của ta phải không?”



Trần Thị Dung và Trần Thủ Độ mỉm cười, thái độ của công chúa như vậy hẳn là cũng thích người bạn nhỏ này.



“V…Vâng! Trần Cảnh nguyện làm bạn của công chúa điện hạ!”



Trần thị mỉm cười nói:



“Đem công chúa và Trần Cảnh ra vườn hoa chơi đùa.”



Nói xong, bà liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Thủ Độ, vành tai lặng lẽ hơi đỏ lên, lại không dám nhìn thẳng.



Trần thị nào biết, Thiên Hinh cũng lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng như trong hầm băng lạnh lẽo.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play