Chiêu Hoàng Thần Thoại Ký

Chương 3: Tham vọng


2 năm


“Công chúa, đợi thần!”



Trần Cảnh ôm ngực thở hắt, hổn hển như người sắp chết đuối.



Bấy giờ Lý Thiên Hinh mới dừng lại, bĩu môi cười khanh khách.



“Ngươi lớn hơn ta 2 tuổi, vậy mà cơ thể lại thật yếu đuối!”



Trần Cảnh đỏ mặt, bị một nữ hài nói mình yêu ớt, thật sự rất xấu hổ.



“Từ bé thần đã nhiều bệnh, hay ốm vặt, nên phụ thân đặc biệt lo lắng, không cho phép ra ngoài học tập võ thuật.”



Bởi vậy nên cơ thể yếu đuối hơn nhiều so với Lý Thiên Hinh - người từ nhỏ đã học thuật trị quốc, học võ thuật cường kiện thân thể.



Lý Huệ Tông thật tâm đem Chiêu Thánh xem như một hoàng thái tử để nuôi dưỡng.



Nhưng nàng cũng chỉ là một nữ hài tử mà thôi!



“Công chúa, để thân lấy chiếc lá trên đầu người xuống.”



Thấy Thiên Hinh không nói gì, Trần Cảnh cúi đầu, phủi chiếc lá vướng trên đầu Thiên Hinh.



Hắn không dám nhìn nhiều, lại lỡ vướng phải một ánh mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. không rõ vì sao, trái tim của hắn đập lỡ một nhịp.



“Trần Cảnh, cảm ơn ngươi!”



Thiên Hinh mỉm cười khanh khách, sau đó quay lưng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng thanh thoát nhỏ bé.



“Thật sự… rất xinh đẹp!”



Trần Cảnh ngơ ngẩn lẩm bẩm.



...



Phủ đệ nhà họ Trần.



Trần Cảnh vừa trở về nhà thì liền bị Trần Thừa gọi vào gặp.



“Công chúa có thích con không?”



Câu hỏi của Trần Thừa khiến cho Cảnh vô cùng lúng túng.



“Cha.”



Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói:



“Công chúa rất dịu dàng, người rất tốt!”



Không phải là ngu dốt, Cảnh biết trong lòng của cha hắn và chú hắn có những ý tưởng điên rồ.



Hắn chưa từng cảm thấy xấu hổ đến thế, khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chiêu Thánh.



Công chúa xứng đáng với vị trí đó!



“Hừ, tất nhiên là công chúa rất tốt! Con phải khiến cho công chúa yêu thích con, hiểu chưa?”



Trần Thừa phất phất ống tay áo.



...



“Cảnh à…”



Ở trước cửa phòng của Trần Cảnh là một bóng dáng dịu dàng.



“Công chúa khỏe không… Muôi ấy… vẫn sống tốt chứ?”



Lý Thiên Oánh mỉm cười hỏi.



“Thiên Oánh tỷ!”



Trần Cảnh vội vã cúi chào.



“Chiêu Thánh công chúa rất khỏe, dường như cơn bệnh tháng trước đã khỏi hẳn!”



Lý Thiên Oánh thở phào.



“May mắn… ta… không thể vào cung thăm Thiên Hinh như trước nữa. Đành phải nhờ đệ…”



Trần Cảnh lẳng lặng cúi đầu.



...



Lý Thiên Hinh trở về phòng, nằm ngẩn người trên giường, có chút chán nản ủ rũ.



Một ngày này nàng cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, kể cả đã sống lại, vẫn thật khó để thay đổi mọi thứ chỉ bằng một cơ thể 6 tuổi nhỏ bé.



Ngày hôm nay khi nhìn thấy Trần Thủ Độ mang Trần Cảnh tới, nàng liền nhận ra, nàng không có một cơ hội nào để từ chối.



Cho dù không phải Trần Cảnh, thì cũng sẽ có Trần Trọng, Trần Vương, Trần Bá.



Một khi bọn họ muốn nhét người tới bên cạnh nàng, thì chắc chắn sẽ bằng mọi cách thực hiện mục đích kia.



“Từ chối thì có ích gì chứ.”



Nàng chống cằm, thở dài thườn thượt.



“Dẫu gì thì Trần Cảnh kia dễ đối phó hơn nhiều!”



So với Trần Thủ Độ tham lam như chim ưng kia, Trần Cảnh mới ngây thơ và dễ nhìn thấu làm sao.



Thậm chí… ta còn có thể lợi dụng hắn… biến hắn thành một con dao, đâm ngược lại Trần thị!



Thế nhưng trước hết, ngày mai… có một người ta cần phải tới gặp.



Huệ Tông!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play