Cái miệng của Tạ Thiển, có thể so sánh với xạ thủ đậu Hà Lan trong đại chiến cương thi thực vật.
Những lời hùng hùng hổ hổ kia đột nhiên nhảy ra ngoài, không hiểu sao có chút đáng yêu, chọc cười Lục Thời Hoan.
Cô mỉm cười, tiếng mắng của Tạ Thiển dần dần nhỏ đi, cuối cùng dừng lại,
đầy kinh ngạc nhìn cô: "Hoan Hoan... Cậu không giận sao?”
Tạ Thiển là một người ngoài cuộc, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật lộ ra trên mạng, cũng đã rất tức giận.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng, Lục Thời Hoan thân là đương sự nếu biết chuyện này, cảm xúc dao động chắc chắc còn lớn hơn so với cô ấy.
Nhưng trên thực tế, sắc mặt Lục Thời Hoan vẫn như thường, thậm chí vừa rồi lại còn cười.
Chuyện này quả thật là ...
Lại giống như một giấc mơ.
Tạ Thiển không khỏi hoài nghi, có phải là cô tức đến chập mạch rồi hay không?
"Tức giận đối với thân thể không tốt." Lục Thời Hoan đáp: "Mình đi tắm trước,
Sau đó đi ra ngoài ăn với cậu.”
Không đợi Tạ Thiển nói gì nữa, Lục Thời Hoan đã trở về phòng mình, chỉ chốc lát sau lại đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong lúc đó, Tạ Thiển cũng coi như lấy lại tinh thần, đối với phản ứng lạnh nhạt của Lục Thời Hoan, cô ấy vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Bởi vì điều này đại biểu cho, cô đã thật sự từ bỏ tên cặn bã Ôn Thời Ý kia!
Chỉ có thực sự buông xuống, mới có thể hoàn toàn không bận tâm.
Nghĩ như vậy, Tạ Thiển đương nhiên là vì Lục Thời Hoan mà cao hứng, cô còn phải mất một thời gian rất dài, mới có thể thoát khỏi đoạn tình cảm kéo dài mười năm đó.
-
Mười giờ rưỡi tối, Lục Thời Hoan và Tạ Thiển đi đến con phố ăn vặt gần tiểu khu.
Hai người vào một cửa hàng thịt hầm và yêu cầu canh súp bơ đỏ.
Lúc Lục Thời Hoan đi lấy đồ ăn, Tạ Thiển vẫn đi theo phía sau cô, ân cần giúp cô bưng khay đồ ăn.
Cử chỉ quá mức quỷ dị này, khiến Lục Thời Hoan hết lần này đến lần khác phải quay đầu nhìn cô ấy.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được: “Cậu có chuyện gì thì nói đi.”
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan rất lo lắng cho cô ấy.
Lục Thời Hoan đã mở miệng, vậy Tạ Thiển cũng không giấu diếm nữa.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Tạ Thiển nói: "Trong lòng cậu thật sự buông được tên cặn bã Ôn Thời Ý kia rồi chứ?”
"Đúng không?”
Hai mắt cô ấy như khuôn phép, vẻ mặt bát quái, so với bất cứ thời khắc nào trong ngày đều phải tinh thần sáng láng.
Lục Thời Hoan bất đắc dĩ cười, giọng điệu yếu ớt, trả lời có chút hơi qua loa: "Đúng vậy.”
Từ đêm đó ở Thất Hương lâu, cô nghe lén Ôn Cẩm Hàn cùng Ôn Thời Ý nói chuyện, nút thắt cuối cùng trong lòng cũng được mở ra.
Ôn Thời Ý thực sự giống như một vò rượu cũ đã ủ mười năm.
Từ giây phút Lục Thời Hoan chôn anh ta vào đáy lòng mình, cô đã sinh ra kỳ vọng với anh ta, mỗi ngày mỗi đêm trong mười năm, những kỳ vọng này đều tích lũy tăng trưởng, cuối cùng biến thành một loại chấp niệm.
Nói về một mối quan hệ từ đầu đến cuối là chấp niệm, từ đồng phục học sinh đến váy cưới cũng là một nỗi ám ảnh.
Đây là gông xiềng mà chính Lục Thời Hoan đã chụp vào người mình, là ngay từ đầu cô đã vẽ cho mình một vòng tròn, sau đó nhảy vào, cả đời cũng không định nhảy ra khỏi vòng tròn đó.
Sau đó vòng tròn này dần dần theo thời gian trôi qua, dấu vết phai mờ.
Vòng tròn đã không còn là một vòng tròn nữa rồi.
Điểm này, là Lục Thời Hoan lấy hết dũng khí nhảy ra khỏi vòng tròn đó, sau đó quay đầu nhìn lại, mới đưa ra kết luận.
-
"Kỳ thực Ôn Thời Ý cũng không có tốt như vậy." Lục Thời Hoan rũ mí mắt xuống, nghiêm túc rót trà kiều mạch đắng vào chén trà sứ trắng.
Tạ Thiển ngồi ở vị trí đối diện cô, lúc nào cũng chú ý sắc mặt và vẻ mặt của cô, nghe cô nói như vậy, thật muốn vỗ mạnh đùi một cái, cao giọng phụ họa một câu.
Nhưng cô ấy lại nhịn xuống, dù sao nơi này cũng là nơi công cộng.
Tuy rằng Tạ Thiển không phụ họa, nhưng vẻ mặt của cô ấy đã phản bội suy nghĩ của mình.
Lục Thời Hoan vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, khóe môi cười lại sâu hơn một chút: "Trước kia là mình ếch ngồi đáy giếng.”
"Để cho cậu chê cười rồi."
Cô vui tươi chớp chớp mắt một cái, Tạ Thiển lập tức che lại vị trí trái tim của mình, vẻ mặt khoa trương như cô ấy đã bị điện giật.
Hai cô gái liền cười rộ lên như vậy, decibel không thể khống chế tốt, cho dù là ở trong cửa hàng ồn ào, nhưng tiếng cười liên tiếp cũng đặc biệt có lực xuyên thấu.
Nhất là Tạ Thiển, trực tiếp cười ra tiếng ngỗng kêu, khiến cho khách hàng ngồi bên cạnh liên tiếp nhìn về phía các cô.
Một lúc lâu sau, hai người mới che miệng ngừng cười, nói về chuyện chính.
"Hoan Hoan." Khi Tạ Thiển mở miệng, canh trong nồi cũng đã bắt đầu sôi.
Vì vậy, hai người bắt đầu cho thịt vào nồi.
Tạ Thiển vừa bỏ đồ ăn vào vừa hỏi Lục Thời Hoan: "Lúc trước rốt cuộc vì sao cậu lại coi trọng Ôn Thời Ý?”
Trong mắt Tạ Thiển, từ nhỏ đến lớn Ôn Thời Ý đều dã tâm bừng bừng, làm một vị vua trẻ con giống như mình làm hoàng đế, bộ dáng trâu bò ầm ĩ.
Không phải là thể lực tốt hơn một chút, lớn lên tốt hơn một chút, thì thành tích cũng không tệ sao?
Nhưng từ nhỏ đến lớn anh ta phạm phải không ít sai lầm, ngày nào cũng mang theo một đám trẻ con cùng tuổi đi vô tội vạ, còn làm chuyện xấu để cho Ôn Cẩm Hàn nhận tội, toàn thân thật sự không có một điểm tốt.
Dù sao Tạ Thiển vẫn không thích anh ta, sở dĩ có thể thân thiết với Ôn Thời Ý, hoàn toàn là nể mặt Lục Thời Hoan.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Thiển hỏi Lục Thời Hoan vấn đề này.
Đây cũng là lần đầu tiên có người hỏi Lục Thời Hoan về vấn đề này.
Cô có chút sững sờ, một lúc lâu sau mới khuấy nước chấm trong bát, vừa suy nghĩ vừa nói: "Mình cũng không nói được.”
"Hẳn là ngày thi lên trung học cơ sở, lúc anh ta đi xe đạp đưa mình đến phòng thi đi.”
Ngày hôm đó ánh mặt trời đặc biệt tốt, vạn dặm không mây, sắc trời xanh thẳm.
Ba mẹ Lục đi công tác chưa về, Lục Thời Hoan cũng quên nói cho ông bà nội biết ngày hôm sau cô đi thi, vì thế hôm đó cô dậy muộn.
Hoảng hốt mở cửa ra, vừa vặn gặp được Ôn Thời Ý bước lên xe đạp.
Ôn Thời Ý mười lăm tuổi, vóc dáng so với đại bộ phận nam sinh trong lớp đều cao gầy hơn, anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay trắng tinh, cố ý không cài hai cái cúc ở cổ áo, mở cổ áo, lộ ra xương quai xanh có thể nuôi cá vàng cùng yết hầu lăn lộn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh khiến Lục Thời Hoan mặt đỏ tai hồng.
Hiển nhiên Ôn Thời Ý cũng nhìn thấy cô, đôi mắt tràn ngập ánh mặt trời cười khanh khách đánh giá cô một phen, khẽ nâng cằm về phía cô, vẻ mặt tuổi trẻ khinh cuồng tùy ý cười, cùng với một giọng nói dễ nghe.- #tytnovel.com -
"Lên xe đi, con sâu nhỏ.”
-
Lục Thời Hoan chính là như vậy rơi vào trong giọng điệu phóng đãng bất kham của anh ta nhưng tràn đầy sủng nịch.
Lúc đó cô vừa bước vào tuổi dậy thì, có đôi khi cùng Tạ Thiển len lén mua tiểu thuyết ngôn tình đọc và đang khao khát về một tình yêu ngọt ngào.
Ngày đó dưới ánh mặt trời, anh ta gọi cô là "con sâu nhỏ", Ôn Thời Ý cứu cô trong lúc nguy nan, liền vừa vặn đụng vào trong lòng cô, trở thành nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình của cô.
Về sau, khi Lục Thời Hoan nhìn anh liền không còn cách nào đơn thuần như trước, chỉ coi anh là bạn chơi nhà hàng xóm nữa rồi.
Từ đó về sau, cô đặc biệt thích lôi kéo Tạ Thiển, chạy đến sân bóng rổ xem bọn Ôn Thời Ý chơi bóng rổ trong giờ giải lao.
Trên sân bóng tư thế của thiếu niên bừng bừng đổ mồ hôi như mưa, dần dần trở thành người mà cô ngày đêm suy nghĩ đến.
Bây giờ nhớ lại, Lục Thời Hoan cảm thấy mình lúc đó còn quá trẻ.
Đối với định nghĩa của tình yêu là không đủ hiểu biết, sau đó mơ mơ màng màng học các nhân vật trong tiểu thuyết để tìm kiếm nam chính của riêng mình.
Sau khi tìm được Ôn Thời Ý, cô liền cố định mục tiêu.
Sau đó mang theo bộ lọc mạnh mẽ đi quan sát anh ta, lựa chọn chỉ nhìn thấy ánh mặt trời tràn đầy sức sống và bộ dạng hăng hái của anh ta, mà bỏ qua những thứ khác.
Nói cách khác, từ giây phút Lục Thời Hoan động tâm với Ôn Thời Ý, cô đã trở thành người trong cuộc.
Tự nhiên không có biện pháp giống như Tạ Thiển, lấy góc độ người ngoài cuộc phân biệt Ôn Thời Ý tốt hay xấu.
Cũng chỉ có bây giờ khi cô nhảy ra khỏi cục diện, quay đầu nhìn lại, mới có thể hiểu được một hai.
Tạ Thiển gật đầu, cô ấy hiểu ý của Lục Thời Hoan.
"Không sao, bây giờ cậu tỉnh ngộ cũng không tính là muộn.”
Ít nhất Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý còn chưa kết hôn, còn chưa thật sự bị trói chặt.
Lục Thời Hoan cười nhưng không nói, cụp mi mắt xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy viên bò viên nổi lên trong nồi, chuẩn bị lấy muống vớt lên.
Tạ Thiển lại nói tiếp: "Hoan Hoan, bây giờ cậu đã thoát khỏi mối tình thất bại trước đó, vậy có nghĩ tới việc bắt đầu với một tình yêu mới không?”
Hỏi vấn đề này, Tạ Thiển đã cân nhắc thật lâu.
Cô hỏi thăm thay Ôn Cẩm Hàn, dù sao Ôn Cẩm Hàn đã thích thầm Lục Thời Hoan nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng.
Lục Thời Hoan đang vớt bò viên vào trong chén động tác dừng lại, không biết tại sao, trong đầu theo bản năng nhớ tới gương mặt tuấn tú của Ôn Cẩm Hàn.
Cô thất thần, trì trệ trong hai phút, quá mức rõ ràng.
Tạ Thiển đương nhiên nhìn ra: "Phản ứng này của cậu không đúng, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Giọng nói của cô ấy lộ ra nụ cười xảo quyệt.
Lục Thời Hoan nghe vậy, phục hồi lại tinh thần, cô vội vàng bỏ bò viên vào trong nước chấm công thức độc quyền của cô, sau đó như che dấu mà ăn một miếng.
Như thế, Lục Thời Hoan không rảnh trả lời câu hỏi của Tạ Thiển.
Nhưng Tạ Thiển thông minh cỡ nào, lại hiểu rõ cô như thế nào chứ.
Thủ đoạn giả điếc giả câm của Lục Thời Hoan, căn bản không lừa được: "Nói đi nói đi, coi trọng người nào rồi?”
Cô ấy chống cằm, ung dung nhìn chằm chằm Lục Thời Hoan, đáy mắt đầy ý cười.
Ánh mắt kia thật sự không thể bỏ qua, Lục Thời Hoan bị nhìn chằm chằm đến bồn chồn bất an, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng không thể không nói hết toàn bộ chuyện Ôn Cẩm Hàn thổ lộ với cô ra.
Nói xong, cô còn không quên dặn dò Tạ Thiển: "Cậu đừng nói cho người khác biết, Tạ Thâm cũng không được.”
"Còn nữa, đừng để anh Cẩm Hàn biết cậu cũng đã biết rồi.”
Tạ Thiển đang khiếp sợ, bởi vì cô ấy không ngờ động tác của Ôn Cẩm Hàn lại nhanh như vậy, đã thổ lộ với Lục Thời Hoan rồi!
Cô còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục chờ cơ hội.
Một lúc lâu sau, Tạ Thiển lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đặc biệt hưng phấn: "Sau đó thì sao? Cậu đã trả lời thế nào, hoặc bây giờ hai người đã ở bên nhau chưa?”
Lục Thời Hoan bị ánh mắt hưng phấn của cô ấy làm cho càng thêm xấu hổ, bưng nước trà trong tay uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Mình còn chưa nghĩ ra.”
Tạ Thiển: "..."
"Chưa nghĩ ra? Loại chuyện này còn cần suy nghĩ sao, đương nhiên là đồng ý anh ấy rồi!”
Lục Thời Hoan thiếu chút nữa sặc, ngước mắt vội vàng liếc cô ấy một cái, không trả lời, vùi đầu yên lặng ăn tiếp.
Trong lòng cô rất loạn, không có cách nào đáp lại sự chờ mong của Tạ Thiển.
Hiển nhiên Tạ Thiển cũng nhìn ra điểm này, lập tức ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng, ôn nhu nói: "Anh Cẩm Hàn rất tốt, còn tốt hơn Ôn Thời Ý gấp ngàn vạn lần.”
"Cậu và anh ấy rất xứng đôi.”
Động tác nhai đồ ăn của Lục Thời Hoan hơi dừng lại, sau đó trực tiếp nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiển: "Thiển Thiển, sự việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
"Rất phức tạp sao?”
Tạ Thiển không hiểu.
Lục Thời Hoan đành phải chậm rãi giải thích với cô ấy: "Mình và Ôn Thời Ý chia tay chưa đầy ba tháng đã ở cùng anh trai anh ta... Cậu cảm thấy thích hợp sao?”
Tạ Thiển nhíu mày, muốn nói chuyện này có cái gì không thích hợp, kết quả Lục Thời Hoan nói tiếp: "Mình thừa nhận, mình cũng có cảm giác với anh Cẩm Hàn.”
"Nhưng Thiển Thiển, mình vừa mới bước ra khỏi một mối tình thất bại, tạm thời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng bước vào một mối tình mới.”
App TYT & Vườn Nhà Cam