"Anh Cẩm Hàn rất tốt,
Nhưng mình không muốn hạn chế mục tiêu chọn bạn đời của mình trên người Ôn gia nữa.”
Cô tự nhận, mình còn chưa hiểu rõ Ôn Cẩm Hàn.
Cũng giống như lúc trước cô đối với Ôn Thời Ý cũng không đủ hiểu biết.
Không hiểu nửa kia nên mạo muội yêu đương, là điều tối kỵ trong tình yêu.
Trước kia Lục Thời Hoan không rõ, cho nên cô mới có thể hao phí mười năm trên người Ôn Thời Ý.
Lúc được Ôn Cẩm Hàn thổ lộ cô cũng không hiểu, cho nên mới đồng ý, phải suy nghĩ cẩn thận.
Hiện giờ ngồi nói chuyện với Tạ Thiển, cô lại bỗng nhiên hiểu được.
Chuyện tương lai ai cũng không thể nói chính xác, ai có thể cam đoan, Ôn Cẩm Hàn sẽ không phải là Ôn Thời Ý thứ hai chứ?
Dù sao lúc mới cùng Ôn Thời Ý yêu nhau, anh ta cũng đối tốt với cô không kém Ôn Cẩm Hàn.
Trên thế giới này không thể xác định nhất chính là lòng người.
Tất nhiên rồi, đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến cô quyết định từ chối Ôn Cẩm Hàn.
Còn có một phần nguyên nhân nữa là quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý. Lục Thời Hoan không có cách nào tưởng tượng được, sau khi mình và Ôn Cẩm Hàn yêu nhau, hàng xóm láng giềng sẽ suy nghĩ như thế nào, chú và dì Ôn gia sẽ nghĩ như thế nào.
Phải chịu đựng những lời chỉ trích chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.
Bản thân cô cũng thôi đi, Ôn Cẩm Hàn vô tội như vậy, cần gì phải kéo anh xuống nước.
"Ý cậu là gì?" Tạ Thiển có chút bối rối.
Cái gì gọi là "không muốn lại đem mục tiêu chọn bạn đời giới hạn ở người Ôn gia"?
Lục Thời Hoan vớt một chuỗi đuôi phượng từ trong nồi, tiện thể nhìn lướt qua Tạ Thiển một cái, cười nói: "Trên đời này, tìm đàn ông hai chân còn không dễ sao? Mà nhất định phải lựa chọn giữa Ôn Thời Ý và Ôn Cẩm Hàn.”
Đây chính là suy nghĩ chân thật trong lòng Lục Thời Hoan lúc này.
Bây giờ cô chỉ là có cảm tình với Ôn Cẩm Hàn, cũng không phải là anh thì không thể.
Lục Thời Hoan nói như vậy, Tạ Thiển đã hiểu.
"Vậy cậu định từ chối anh Cẩm Hàn sao?" Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Tạ Thiển ủng hộ quyết định của Lục Thời Hoan.
"Ừm." Lục Thời Hoan khẽ đáp một tiếng, kéo đuôi phượng trên tăm trúc vào trong bát, động tác dừng lại một lát, rồi cúi đầu xuống.
Sau đó hai người đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí trên bàn ăn trầm thấp hơn rất nhiều.
Đến khi tính tiền rời đi, trên đường về nhà, Tạ Thiển mới khoác tay Lục Thời Hoan an ủi cô: "Từ từ đi, dù sao anh Cẩm Hàn cũng nhất định sẽ luôn chờ cậu.”
Không thể nghi ngờ, lời nói của cô ấy đã gây áp lực vô hình cho Lục Thời Hoan.
Nếu như có thể, cô càng hy vọng Ôn Cẩm Hàn không cần chờ đợi nữa.
Chờ đợi có tư vị gì, Lục Thời Hoan hiểu rõ nhất. Cô không muốn để Ôn Cẩm Hàn cảm nhận được loại cảm giác này, cho nên sau khi về đến nhà, Lục Thời Hoan đã nhanh chóng giải quyết, cô gửi tin nhắn wechat cho Ôn Cẩm Hàn, từ chối lời tỏ tình của anh.
Vì không để cho mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, vì ngày sau còn có thể thấy tốt về nhau, Lục Thời Hoan còn bổ sung một biểu cảm đáng yêu, chúc phúc Ôn Cẩm Hàn tìm được người tốt hơn thích hợp hơn cô.
Nhưng mà, sau khi một loạt tin tức được gửi đi, lại như đá chìm biển rộng, thật lâu không có đáp lại.
Trái tim Lục Thời Hoan cũng vì vậy mà treo lơ lửng, đứng ngồi không yên.
Cứ như vậy dày vò một giờ đồng hồ, âm thanh nhắc nhở tin nhắn wechat vang lên.
Ngón tay cầm bút của Lục Thời Hoan đang chuẩn bị bài giảng trước bàn trang điểm để dời đi sự chú ý cứng ngắc một lát, đảo mắt khóa điện thoại di động đặt trên bàn, tim đập có chút nhanh.
Bản thân Lục Thời Hoan cũng không thể nói tới là vì sao, chỉ không hiểu sao lại có loại cảm giác khẩn trương này.
Cảm giác khẩn trương này kéo dài khoảng ba phút, cô mới miễn cưỡng kìm nén được, vân tay mở khóa điện thoại, mở tin nhắn WeChat.
Quả nhiên là tin nhắn Ôn Cẩm Hàn gửi tới: [Được, anh biết rồi.]
Một dòng chữ ngắn ngủi, hiện lên trên màn hình điện thoại di động lạnh như băng, nhưng cũng khắc sâu trong lòng Lục Thời Hoan.
Cô đã tưởng tượng ra câu trả lời của Ôn Cẩm Hàn, có thể là một chữ "ừm" lạnh như băng, hoặc có lẽ là một câu "Anh có thể chờ em" sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, anh trả lời bằng một câu bình tĩnh như vậy.
Tựa như Ôn Cẩm Hàn đã sớm đoán được đáp án của cô, mặc dù trong từng dòng chữ có một cỗ cảm giác mất mát, nhưng không có nửa phần oán hận, cảm giác rất dịu dàng.
Lục Thời Hoan cho rằng, sau khi cô từ chối Ôn Cẩm Hàn, bầu không khí nói chuyện phiếm giữa bọn họ cũng sẽ theo đó trở nên khó xử, từ đó chấm dứt cuộc trò chuyện.
Sự tình thật sự ngược lại, Ôn Cẩm Hàn rất nhanh lại gửi tin tức thứ hai tới.
Anh Cẩm Hàn: [Đêm nay không có trăng, nhưng gió rất dịu dàng.]
Sau đó lại đăng một tấm ảnh màn đêm âm trầm, trong đêm tối không nhìn thấy giới hạn, nhưng Lục Thời Hoan vẫn bắt được một ngôi sao sáng yếu ớt.
Cô chỉ coi Ôn Cẩm Hàn đang chuyển đề tài khác, nên đã phối hợp chụp một tấm ảnh bàn trang điểm của mình gửi qua: "Trong phòng không có gió, chỉ có tài liệu giảng dạy và đang chuẩn bị soạn giáo án...]
Anh Cẩm Hàn: [Người làm vườn nhỏ chăm chỉ, vất vả rồi. Sờ đầu .jp]
Lục Thời Hoan nhìn chằm chằm cái biểu tượng sờ đầu kia một lúc lâu, không khỏi thay vào gương mặt tuấn tú lông mày dài mắt phượng của Ôn Cẩm Hàn, suy nghĩ phiêu xa một chút.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, ý thức được tư tưởng của mình lại đi lệch, cô hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng cầm điện thoại di động trả lời Ôn Cẩm Hàn một câu "Không nói chuyện nữa".
Sau đó Lục Thời Hoan ném điện thoại di động lên giường, cố gắng tĩnh tâm lại để nghiêm túc chuẩn bị giáo án.
Nhưng cô nhìn chằm chằm tài liệu giảng dạy một hồi lâu, lại không thể đọc được một chữ.
Bút nước màu đen dừng lại trong tài liệu giảng dạy một thời gian dài, để lại một chấm đen đặc biệt dễ thấy.
Tâm thần không yên như thế, Lục Thời Hoan dứt khoát bỏ đi ý định chuẩn bị bài giảng, lên giường ngủ.
Ôn Cẩm Hàn bên kia trả lời một câu "Chúc ngủ ngon".
Sau khi Lục Thời Hoan đọc tin nhắn, cô cũng không có trả lời, mà trực tiếp rời khỏi giao diện WeChat.
Cô kéo chăn, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ.
Nhưng suy nghĩ của cô không hiểu sao lại trở nên sống động lên, rất nhiều ký ức đã lâu như thủy triều tràn vào đầu cô, bóng người lay động, căn bản không thể nào ngủ được.
Những ký ức đó, cũng bao gồm cả một ngày mưa khi còn học tiểu học.
Buổi sáng khi Lục Thời Hoan ra ngoài cũng không mang theo ô, lúc tan học bên ngoài mây đen che trời, mưa kéo dài và không có xu hướng dừng lại.
Tạ Thiển và Tạ Thâm cũng chỉ mang theo một chiếc ô, hai anh em bọn họ đi trước, chỉ còn lại Lục Thời Hoan đứng dưới mái hiên sứt đầu mẻ trán.
Sau đó không biết Ôn Cẩm Hàn xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, mở ô trong tay ra, liếc mắt nhìn chằm chằm cô với sắc mặt nặng nề.
Lục Thời Hoan cũng nhìn anh, đối với Ôn Cẩm Hàn tính cách quái gở, trầm mặc ít nói cô có vài phần phòng bị.
Cho nên khi Ôn Cẩm Hàn mời cô cùng nhau che ô về nhà, Lục Thời Hoan đã do dự.
Tuy nói cuối cùng cô buộc phải đồng ý, nhưng trên đường trở về, từ đầu đến cuối cô đều duy trì khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.
Lúc đó Lục Thời Hoan đã chuẩn bị cho bả vai bị ướt, nhưng bả vai cô vẫn nằm trong phạm vi an toàn dưới ô, không bị ướt nửa phần.
Cô còn tưởng rằng là bởi vì ô của Ôn Cẩm Hàn đủ lớn.- #tytnovel.com -
Bây giờ nhớ lại, những chi tiết từng bị cô bỏ qua đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Ví dụ như khi đến cửa nhà, cô vô tình nhìn thấy vai phải ướt đẫm của nam sinh.
Lục Thời Hoan còn nhớ tới rất nhiều chuyện, đại đa số là có liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.
Nội tâm của cô dần dần khôi phục bình tĩnh, cơn buồn ngủ cũng chậm rãi ập tới trong hồi ức.
Lục Thời Hoan không biết mình ngủ lúc nào, nhưng giấc ngủ này của cô không tệ, một đêm không có mộng.
Buổi sáng khi thức dậy, cũng có một cảm giác thoải mái sảng khoái, không giống với ngày bình thường.
-
Sau khi rửa mặt, Lục Thời Hoan tranh thủ đi ra ngoài.
Trên WeChat vẫn nhận được tin chào hỏi của Ôn Cẩm Hàn, hai chữ đơn giản, trước sau như một xuất hiện, giống như lời từ chối tối hôm qua của cô cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Ôn Cẩm Hàn.
Lúc như vậy, Lục Thời Hoan nhịn không được mà suy nghĩ, Ôn Cẩm Hàn đối với cô có phải cũng giống như cảm giác của cô hay không, chỉ là một chút cảm tình?
Cho nên lời từ chối của cô mới không tạo thành thương tổn cho anh?
Không thể nghi ngờ, ý tưởng này đối với Lục Thời Hoan mà nói chắc chắn là một loại an ủi.
Cô may mắn Ôn Cẩm Hàn không vì cô mà đau lòng, nhưng cũng khắc chế, không có trả lời tin nhắn của anh, để tránh làm cho Ôn Cẩm Hàn tâm chết tái sinh.
Sau khi đến trường, Lục Thời Hoan đi căng tin trước.
Buổi sáng hôm nay tự học là tiếng Anh, cô có thể đi đến căng tin để ăn một cái gì đó trước.
Sau khi ăn sáng xong, lúc Lục Thời Hoan trở về văn phòng chuẩn bị bài giảng, cô vẫn đi đường vòng, cố ý đi qua hành lang bên ngoài lớp 11 13.
Khi đi ngang qua, cô dừng lại bên cửa sổ một lúc, tầm mắt quét qua lớp học.
Sau đó Lục Thời Hoan kinh ngạc phát hiện, hôm nay chỗ ngồi ở gần góc bãi rác kia lại có người.
Tuy rằng người nọ nằm sấp trên mặt bàn ngủ không nhìn thấy mặt, nhưng Lục Thời Hoan biết, đó chắc chắn chính là Khúc Chính Phàm đã vắng mặt hai ngày sau khi khai giảng.
Cô suy nghĩ, hôm nay Khúc Chính Phàm đi tới lớp, nói không chừng có liên quan tới việc Khúc Thành Phong được thông báo đến trường.
Cho nên Lục Thời Hoan lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khúc Thành Phong, đại khái chính là hỏi anh ta mấy giờ đến trường.
Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, Lục Thời Hoan đã nhận được điện thoại của Khúc Thành Phong.
“Xin chào cô giáo, tôi là người giám hộ của Khúc Chính Phàm, bây giờ tôi đang mua bao thuốc lá ở căng tin của trường các người, rồi lập tức đến văn phòng tìm cô.”
Dứt lời, cũng không đợi Lục Thời Hoan đáp một tiếng, Khúc Thành Phong bên kia đã cúp điện thoại.
Lục Thời Hoan cầm điện thoại dựa vào lan can hành lang, lộn xộn trong gió không thôi.
Mười phút sau, cửa phòng làm việc của giáo viên lớp 12 bị gõ nhẹ.
Lúc đó trong phòng làm việc chỉ có một mình Lục Thời Hoan, đang ngồi trên bàn làm việc của mình chuẩn bị bài giảng.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên mặc dù lực đạo gõ cửa của người tới không tính là mạnh, nhưng âm thanh lại có vẻ lớn bất thường.
Chỗ ngồi của Lục Thời Hoan đưa lưng về phía cửa văn phòng, hướng về phía cửa sổ thủy tinh.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, cô không quay đầu lại, chỉ nặng nề nói một câu: "Vào đi.”
"Xin chào cô giáo, xin hỏi cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 13 sao?" Người tới chính là Khúc Thành Phong.
Anh ta bước vào cửa với nụ cười trên môi, lúc đi đến bên cạnh bàn làm việc, mới nhận ra Lục Thời Hoan.
Nụ cười trên mặt Khúc Thành Phong lúc ấy cứng đờ, dường như anh ta bị dọa cho kinh sợ, nửa há miệng chỉ vào Lục Thời Hoan, "Cô" nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng vẫn là Lục Thời Hoan buông bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên máy lọc nước lấy ly giấy đưa cho anh ta một ly nước.
Vẻ mặt thản nhiên mời anh ta ngồi xuống: “Phó đội trưởng Khúc đã lâu không gặp.”
Lục Thời Hoan đưa nước cho anh ta, lại cầm cốc giữ nhiệt màu hồng nộn của mình đi lấy nước, trong lúc đó không quên trao đổi với Khúc Thành Phong: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 13 Lục Thời Hoan, chúng ta đã từng gặp qua.”
Cô thấy phản ứng của Khúc Thành Phong, liền biết Ôn Cẩm Hàn cũng không có nói chuyện cô là chủ nhiệm lớp Khúc Chính Phàm cho anh ta biết.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Khúc Thành Phong uống một ngụm nước đè nén kinh hãi, rồi mới tiếp lời Lục Thời Hoan: "Thật sự là không nghĩ tới, giáo viên chủ nhiệm lớp mới của Phàm Phàm lại là cô Lục.”
Sau khi Lục Thời Hoan trở lại chỗ ngồi, cũng không quanh co lòng vòng với anh ta nữa, cô trực tiếp nói ngắn gọn tình hình của Khúc Chính Phàm ở trường.
"Anh làm phụ huynh, cũng phải phối hợp với nhà trường quản lý con cái thật tốt mới được.”
Khúc Thành Phong luôn mồm xưng vâng, vẻ mặt áy náy, đủ để chứng minh trong lòng anh ta vẫn để ý đến tình hình của Khúc Chính Phàm ở trường học.
Lục Thời Hoan suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: "Theo tôi được biết, anh chỉ là chú của Khúc Chính Phàm, sao lại trở thành người giám hộ của cậu ta?”
App TYT & Vườn Nhà Cam