Địa điểm quay phim thanh xuân đầu tiên của anh ta và Cao Minh Nguyệt chính là Tam Trung ở Dung Thành.

Kế hoạch ban đầu của đạo diễn là đi quay phim Nhất Trung ở Dung Thành,
Nhưng phía Nhất Trung bên kia cho rằng việc chụp ảnh của họ sẽ làm gián đoạn nghiêm trọng đến việc học của học sinh, vì vậy nhà trường đã từ chối.

Môi trường khuôn viên trường ở phía Nhị Trung bên kia không phù hợp với yêu cầu của đạo diễn, vì vậy cuối cùng mới chọn thiết kế vườn của Tam Trung Dung Thành.

Mặc dù hơi cũ một chút, nhưng các tòa nhà và cây xanh ở đây lại có được sự tinh tế.

Ôn Thời Ý còn nghe nói, mấy chục năm trước, Tam Trung Dung Thành mới là trường trung học phổ thông tốt nhất Dung Thành.

Cũng không biết mấy chục năm nay trường này đã trải qua chuyện gì, mới có thể chán nản trở thành "trường trung học phổ thông có vấn đề" nổi tiếng ở Dung Thành.

Hôm nay là ngày đoàn làm phim của anh ta chính thức khai máy, trước đó Ôn Thời Ý đã hợp tác quay quảng cáo với Cao Minh Nguyệt, để xào ra CP.

Tin tức Ôn Thời Ý muốn quay phim với Cao Minh Nguyệt lưu truyền ra ngoài, cũng coi như trở thành tin hot trên mạng, hơn nữa công ty vì nâng đỡ anh ta và Cao Minh Nguyệt mà các loại phương thức quảng cáo đều dùng qua, thành công tích góp nhân khí cho anh ta cùng Cao Minh Nguyệt.

Hai người bọn họ xem như là nghệ sĩ duy nhất trong giới không có tác phẩm tiêu biểu, toàn bộ đều dựa vào CP và các loại quảng cáo khác để nhanh chóng nổi tiếng.

Có danh tiếng, Ôn Thời Ý đương nhiên cũng không thể tùy ý xuất hiện trước mặt công chúng như trước.

Ví dụ như vừa rồi chẳng qua là anh ta trèo tường trường học ra ngoài mua một phần bữa sáng, khi trở về mới bước vào cổng trường đã bị vài nữ sinh nhận ra.

Vì vậy, anh ta đã bị bao quanh bởi nhiều học sinh và lâm vào cảnh khốn khó.

Đúng lúc, Lục Thời Hoan xuất hiện cùng với bảo vệ, tựa như đấng cứu thế.

Ôn Thời Ý thừa nhận, khoảng khắc nhìn thấy Lục Thời Hoan, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác vui sướng còn nhiều hơn là kinh ngạc.

Nhưng anh ta không biểu lộ ra ngoài, chỉ ở thời điểm Lục Thời Hoan xoay người rời đi, mới lên tiếng gọi cô lại.

Giọng nói của người đàn ông không lớn, nhưng anh ta rất chắc chắn Lục Thời Hoan có thể nghe thấy anh ta nói.

Nhưng kỳ quái chính là, Lục Thời Hoan cũng không dừng lại, chứ đừng nói là quay đầu lại.

Nếu không phải vừa rồi anh ta nhìn thấy mặt cô, lúc này sợ là muốn hoài nghi mình có phải nhận sai bóng người hay không.

"Lục Thời Hoan!" Người đàn ông cau mày, chạy nhanh hai bước, nắm lấy cánh tay của cô trên một sườn dốc thoải.

Lục Thời Hoan bị túm lấy cánh tay không thể không đứng lại, dùng sức tránh thoát sự kiềm chế của người đàn ông.

Thái độ của cô làm sắc mặt Ôn Thời Ý trầm xuống, trong lòng sinh ra vài phần khó chịu. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi Lục Thời Hoan thay anh ta giải vây, lấy lòng như vậy ít nhất chứng tỏ trong lòng cô vẫn có anh ta.

Tất cả mọi chuyện Ôn Thời Ý vẫn đè nén tính khí xuống, đem bánh bao nhân thịt còn nóng hổi nhét vào trong tay Lục Thời Hoan: "Vừa rồi cảm ơn, đây xem như quà cảm ơn.”

Anh ta vừa dứt lời, khóe môi khẽ nhếch lên, còn muốn kiêu ngạo một chút, nói vài câu chế nhạo cô.

Không ngờ Lục Thời Hoan mở miệng trước, cũng nhét bánh bao nhân thịt vào trong lồng ngực anh ta, giọng nói lạnh lùng: "Anh nghĩ nhiều rồi.”

"Tôi đuổi bọn họ, là vì chuông vào học đã rung lên.”

"Không muốn để cho học sinh của tôi vì theo đuổi ngôi sao mà trì hoãn việc học.”

"Chỉ có thế mà thôi.”

Dứt lời, Lục Thời Hoan thu hồi tầm mắt rơi trên mặt người đàn ông, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Bóng lưng cô trong trẻo lạnh lùng quyết đoán như một cây trúc trong vắt, ăn mặc thành thục, chuyên nghiệp, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô ở độ tuổi này.

Trong lúc đó vẫn lộ ra vẻ ngọt ngào thuần khiết, rất dễ dàng có thể bắt được bóng dáng khi còn trẻ.

Nhưng Ôn Thời Ý lại cảm thấy, bóng lưng Lục Thời Hoan tựa hồ trở nên xa lạ hơn rất nhiều, thái độ đối với anh ta, cũng là lãnh đạm chưa từng có.

Anh ta mờ mịt, trong lúc nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào.

-

Phòng chờ đoàn làm phim.

Ôn Thời Ý vừa mới thay quần áo trang điểm xong, đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, một tay cầm điện thoại di động, kéo danh sách trò chuyện wechat xuống, tìm được tên Lục Thời Hoan.- #tyt , #tytnovel -

Giao diện trượt xuống rất dài, mới lật ra wechat của Lục Thời Hoan.

Ôn Thời Ý có chút hoảng hốt, bỗng nhiên ý thức được từ đêm đó Lục Thời Hoan đem nhẫn cầu hôn đập lên mặt anh ta đề nghị chia tay, bọn họ cũng không còn liên lạc nữa.

Đêm đó Lục Thời Hoan rời đi, Ôn Thời Ý theo Quan Định Thành trở về phòng riêng, cùng đạo diễn và nhà sản xuất uống không ít rượu.

Ngày hôm sau đầu anh ta đau như muốn nứt ra, khi lấy điện thoại di động ra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn wechat nào mà Lục Thời Hoan gọi tới hay không, anh ta mới phát hiện mình đã hủy ghim Lục Thời Hoan.

Lục Thời Hoan cũng không chủ động liên lạc với anh ta, Ôn Thời Ý cũng không đặt wechat của cô trở về nữa.

Cho đến hôm nay, anh ta phải kéo xuống dưới danh sách mới có thể tìm thấy cô.

Ôn Thời Ý nhìn chằm chằm giao diện điện thoại một hồi lâu, đang do dự có nên đặt Lục Thời Hoan lên đầu lần nữa hay không.

Chính là lúc này, Quan Định Thành đi từ bên ngoài vào, thông báo cho Ôn Thời Ý biết mười phút nữa sẽ bắt đầu bấm máy.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đang cầm điện thoại của anh ta, Quan Định Thành nhận ra cái gì đó: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Quan Định Thành là người đại diện của Ôn Thời Ý, cũng là anh em tốt nhất của Ôn Thời Ý.

Vì vậy, anh ta là một trong những người hiểu Ôn Thời Ý nhất trên đời.

Về chuyện của Lục Thời Hoan, Ôn Thời Ý cũng không nghĩ sẽ gạt anh ta, dù sao bọn họ cũng là có chung một lợi ích.

Cho nên khi Quan Định Thành hỏi, Ôn Thời Ý nói chuyện lúc trước mình gặp mặt Lục Thời Hoan cho anh ta biết.

Cuối cùng, anh ta còn nhếch khóe môi hỏi Quan Định Thành: "Anh nói có phải là rất trùng hợp không, đúng lúc tôi quay phim ở bên này, Hoan Hoan cô ấy cũng vừa vặn dạy ở trường này.”

"Ông trời chẳng lẽ là đang ám chỉ tôi, hẳn là nên chấm dứt chiến tranh lạnh?”

Theo quan điểm của Ôn Thời Ý, hai tháng này anh ta và Lục Thời Hoan tách ra căn bản không tính là chia tay theo nghĩa thực chất, mà là đang chiến tranh lạnh.

Bởi vì anh ta chắc chắn Lục Thời Hoan không thể rời khỏi anh ta.

Quan Định Thành nghe xong những lời này của Ôn Thời Ý, sắc mặt không khỏi trầm xuống một chút, lại rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói: "Vừa rồi cậu nói Lục Thời Hoan cô ấy không phản ứng lại cậu là sao?”

Người đàn ông nói một câu, làm tâm trạng tốt mà Ôn Thời Ý ấp ủ bấy lâu nay phá hủy.

Quả thực lời nói sắc bén, chọc thẳng vào trái tim Ôn Thời Ý.

Độ cong khóe môi anh ta chậm rãi thu lại, lông mày dao kéo không khỏi nhíu chặt, anh ta vẫn chưa trả lời Quan Định Thành.

Ngược lại Quan Định Thành tự mình nói: "Xem ra Lục Thời Hoan còn đang tức giận vì chuyện tối hôm đó.”

"Nếu thật sự không được, cậu chủ động làm hòa là được rồi, Lục Thời Hoan nhất định sẽ tha thứ cho cậu.”

Quan Định Thành nói xong, một bộ ngữ khí khuyên bảo anh ta.

Nhưng lại không khỏi gợi lên một bụng lửa tức của Ôn Thời Ý, mồi lửa đương nhiên là Lục Thời Hoan.

Ôn Thời Ý kết hợp với lời nói của Quan Định Thành và thái độ của Lục Thời Hoan đối với anh ta hơn hai tháng nay, đương nhiên là tin tưởng lời giải thích của Quan Định Thành.

Nhìn anh ta tức giận, Quan Định Thành lại nói thêm một câu: "Con gái mà, đương nhiên không thể xuống nước đến làm hòa với cậu được, chơi một ít thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, hấp dẫn sự chú ý của cậu cũng là bình thường.”

"Anh nói... lạt mềm buộc chặt?” Ôn Thời Ý bỗng nhiên nhăn lông mày, đôi mắt khẽ nhấc lên, bình tĩnh nhìn về phía Quan Định Thành.

Anh ta luôn luôn rất biết nắm trọng điểm, điều này Quan Định Thành biết rất rõ.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Anh ta ra vẻ kinh ngạc: "Thời Hoan cô ấy còn có thể thật sự không yêu cậu sao?”

Lời nói của Quan Định Thành không thể nghi ngờ đã trấn an nội tâm đang lo lắng của Ôn Thời Ý.

Anh ta cũng dần dần suy nghĩ rõ ràng, cảm thấy Quan Định Thành nói rất có lý.

Sở dĩ thái độ của Lục Thời Hoan đối với anh như vậy, nhất định là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. App TYT tytnovel.xyz

Muốn kích thích anh ta cúi đầu chịu thua trước, chủ động làm hòa đúng không?

Anh ta sẽ không làm như ý của cô.

-

Buổi tối hôm đó, Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt được đưa lên bảng hot search.

Lúc đó Lục Thời Hoan vừa tan tầm, giậm chân tại điểm bắt xe buýt cuối cùng về nhà.

Lúc trên xe, cô lướt Weibo một lát vừa vặn nhìn thấy bài viết hot search của Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt.

Có điều cô cũng không có nhấn vào bài viết để xem chi tiết, bởi vì Ôn Cẩm Hàn gửi cho cô một tin nhắn wechat, hỏi cô tan tầm chưa.

Lục Thời Hoan lập tức rời khỏi giao diện Weibo, mở tin nhắn WeChat.

Cầm điện thoại cân nhắc một lúc lâu, cô viết ba chữ: [Tan tầm rồi.]

Vài giây sau, Lục Thời Hoan cảm thấy câu trả lời của mình quá khô khốc, lại bổ sung thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương khác.

Anh Cẩm Hàn: [Trên đường về nhà chú ý an toàn.]

Trong tin nhắn WeChat của Lục Thời Hoan, dùng bốn chữ cái abcd để chia ra bốn nhóm.

Nhóm A là dành riêng cho gia đình, Ôn Thời Ý cũng đã từng là một trong những thành viên của nhóm A; nhóm B là bạn bè và người thân, đứng đầu là Tạ Thiển; nhóm C là bạn cùng lớp hoặc bạn bè bình thường; Nhóm D là một nhóm người được xác định tạm thời mà không thể xác định mối quan hệ.

Ôn Cẩm Hàn vừa xin thêm cô vào bạn tốt, quan hệ của bọn họ Lục Thời Hoan không thể xác định, nên đã đặt anh vào nhóm D.

Trước mắt nhìn ghi chú này, Lục Thời Hoan có chút hoảng hốt.

Cô đang xem xét, có nên cho Ôn Cẩm Hàn đến bảng C hoặc B hay không.

Ngay khi Lục Thời Hoan rối rắm, Ôn Cẩm Hàn lại gửi tin nhắn mới nhất: [Ánh trăng đêm nay cũng rất đẹp.]

Ngoài ra còn có một bức tranh cảnh đêm.

Hẳn là anh tiện tay dùng máy chụp, trong ảnh là bầu trời đêm mênh mông vô biên, góc dưới bên phải treo một vầng trăng khuyết, so với tối hôm qua còn không trọn vẹn một chút.

Lục Thời Hoan nhìn thoáng qua màn đêm ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy vầng trăng khuyết.

Chỉ là có mây đen che đi một nửa ánh trăng, cô nhìn thấy có chút khác biệt so với khung cảnh trong ảnh mà Ôn Cẩm Hàn gửi cho cô.

Mặc dù vậy, Lục Thời Hoan vẫn nhịn không được cong cánh môi lên.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cách màn hình điện thoại cùng Ôn Cẩm Hàn nói chuyện phiếm như vậy, có tác dụng giảm bớt mệt mỏi và xoa dịu tâm trạng vô cùng tuyệt vời.

Nhưng Lục Thời Hoan cười, lại là bởi vì cảm thấy người đàn ông nói chuyện với cô qua màn hình điện thoại có chút đáng yêu.

Anh dường như đã quên, bọn họ ở dưới cùng một mảnh bầu trời đêm, nhìn cũng là cùng một loại ánh trăng.

Cũng không cần bận tâm suy nghĩ chọn góc độ, để chụp màn đêm cùng mặt trăng đang lặn trong một ý cảnh duy mỹ như vậy, còn cố ý gửi cho cô xem.

Lục Thời Hoan không trả lời tin nhắn của Ôn Cẩm Hàn, bởi vì cô...

Ngồi! Quá! Trạm!

Ngay khi cô nhìn chằm chằm ảnh Ôn Cẩm Hàn gửi tới, so sánh nó với bóng đêm ngoài cửa sổ, xe buýt bắt đầu từ trạm xe buýt gần tiểu khu Phong Hòa Thanh Cư, chậm rãi rời đi.

Mãi đến khi gần đến trạm tiếp theo, Lục Thời Hoan mới nhận ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ không thích hợp lắm.

Lại nhìn biển báo nhắc nhở lăn bánh trong xe, cô mới nhận ra mình vừa mới bỏ lỡ trạm xe buýt gần nhà nhất.

Trong khoảng thời gian nhất thời, Lục Thời Hoan dở khóc dở cười.

Cô đành phải an ủi mình rằng không sao, lát nữa đến trạm kế tiếp xuống xe, lại quét một chiếc xe đạp dùng chung, đi xe đạp trở về là được.

Dù sao cũng chỉ cách một trạm, trong đó chẳng qua chỉ cách hai ngã tư mà thôi.

-

Đạp xe đến cửa tiểu khu, Lục Thời Hoan đã nóng đến mức cởi áo gió màu trắng nhạt ra.

Khóa chiếc xe đạp dùng chung, cô bước vào tiểu khu.

Lúc về đến nhà, Tạ Thiển đang cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng khách, hơn nữa trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, tức giận đến mức Lục Thời Hoan vừa mới vào đã nhận ra.

Vẻ mặt cô mờ mịt thay giày ở cửa ra vào, chậm rãi đi về phía phòng khách.

Cô hỏi Tạ Thiển: "Ai làm cậu tức giận vậy?”

Tạ Thiển thấy cô trở về, vội vàng cất điện thoại, trong nháy mắt im lặng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Trở về rồi, cậu có đói không?”

Lục Thời Hoan ăn cơm tối ở căng tin trường học, khoảng sáu giờ rưỡi chiều ăn, lúc này vẫn còn chưa thấy đói, nhưng cũng muốn ăn gì đó, nên đã gật đầu.

"Vậy cậu tắm rửa một chút, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Tạ Thiển đề nghị.

Lục Thời Hoan đồng ý, trước khi đi tắm lại bị Tạ Thiển gọi lại: "Này... Hoan Hoan, hôm nay cậu không có vào Weibo đúng không?”

Nhắc tới Weibo, lại liên tưởng tới bộ dáng nhìn chằm chằm vào điện thoại và mắng mỏ của Tạ Thiển vừa rồi, trong nháy mắt Lục Thời Hoan đã hiểu được gì đó.

Đơn giản là Tạ Thiển cũng nhìn thấy hot search trên weibo có những lời nói về Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt, nhưng lại bị tức giận, đang thay cô phẫn nộ bất bình.

Lục Thời Hoan bất đắc dĩ cười cười: "Có vào, cũng đã nhìn thấy.”

"Có điều còn chưa biết chi tiết, cậu nói cho mình nghe một chút đi.”

Cô cũng không phải hứng thú với Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt, chính là nhìn Tạ Thiển rất tức giận, muốn cho cô ấy nói ra để phát tiết một chút.

Biểu hiện của Lục Thời Hoan quá mức bình tĩnh, khiến Tạ Thiển có chút kinh ngạc.

Một lát sau cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không che giấu cảm xúc phẫn uất của mình, mở miệng mắng Ôn Thời Ý một trận: "Từ khi con chó kia chia tay với cậu, càng ngày càng không có giới hạn.”

"Còn chưa tính đến cái CP xào nấu với họ Cao kia, hai người bọn họ lại còn bị người ta chụp được kề vai sát cánh, hôn gió đưa tình ở trong đoàn làm phim!”

"Cậu nói coi sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy? Anh ta mới chia tay với cậu được bao lâu? Nhanh như vậy đã không không biết xấu hổ mà lao vào vòng tay họ Cao kia?”

“Còn có cái người họ Cao kia, khẩu vị cũng quá khó coi, ngay cả cặn bã Ôn Thời Ý cũng ăn được..."

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play