Lục Thời Hoan hỏi thành khẩn.
Mắt hạnh ngang bằng với ánh mắt Tạ Thiển, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngược lại một lúc lâu sau Tạ Thiển cũng không phản ứng lại, bởi vì đề tài chuyển biến quá mức đột ngột, cô ấy hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị.
Hơn nữa Lục Thời Hoan lại chủ động nói về Ôn Cẩm Hàn, cái này quả thực không khác gì mặt trời mọc đằng tây.
Đối với Tạ Thiển mà nói, cũng là một sự kiện lớn đáng kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, cô ấy trợn to mắt nhìn Lục Thời Hoan, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.
Giọng điệu ngạc nhiên và nghi ngờ: "Sao bỗng nhiên cậu lại nhắc tới anh Cẩm Hàn?”
"Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Thời Hoan bị ép hỏi, suy nghĩ lại rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc bỗng biến thành đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cô vội vàng đứng lên, tránh ánh mắt minh mẫn của Tạ Thiển, mơ hồ nói: "Không có, mình tùy tiện hỏi một chút..."
Cuối cùng, cô sợ Tạ Thiển lại truy hỏi, vội vàng nói: "Cậu không trả lời cũng được, coi như mình chưa hỏi.”
Nói xong Lục Thời Hoan liền trở về phòng, cô hoảng hốt lại quẫn bách, thật sự không biết làm thế nào để nói cho Tạ Thiển biết.
Ngộ nhỡ Ôn Cẩm Hàn không muốn để cho người thứ ba biết chuyện này thì sao?
Cho nên Lục Thời Hoan tính toán ổn định trước, đợi cô giải quyết những suy nghĩ của mình, lại quyết định có nên nói chuyện Ôn Cẩm Hàn thổ lộ với Tạ Thiển nghe hay không.
Tạ Thiển nghe cô nói như vậy, sợ bỏ lỡ cơ hội nói tốt cho Ôn Cẩm Hàn trước tai Lục Thời Hoan, vội vàng đứng dậy giữ chặt cánh tay Lục Thời Hoan.
"Mình nói, mình nói, cậu ngồi xuống trước đi." Ánh mắt Tạ Thiển chứa ý cưới, đem Lục Thời Hoan nhấn trở về trên ghế salông.
Sau đó cô ấy cũng không thừa nước đục thả câu, đếm trên đầu ngón tay bắt đầu khen ngợi Ôn Cẩm Hàn.
Đứng mũi chịu sào chính là nhan sắc của Ôn Cẩm Hàn.
"Dáng người tướng mạo của anh Cẩm Hàn, chính là ném cho anh vào giới giải trí, liếc mắt một cái cũng làm cho tất cả chúng sinh phải kinh ngạc, và tràng giang đại hãi những lời khen ngợi đi.”
"Trực tiếp vứt bỏ Ôn Thời Ý tám con phố!”
Tạ Thiển nói hứng khởi, bất giác đem Ôn Cẩm Hàn ra so sánh cùng Ôn Thời Ý.
Sau khi nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy không ổn.
Nhưng cô ấy len lén đánh giá sắc mặt Lục Thời Hoan một cái, không thấy gì khác thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thiển vội vàng tiếp tục khen Ôn Cẩm Hàn, từ nhân phẩm đến tính nết, từ ngoại hình đến dáng người, căn bản không dừng lại được.
Trong đó cô ấy nhắc tới nhiều nhất chính là dáng người tỷ lệ vàng tam giác ngược của Ôn Cẩm Hàn.
Vừa khen vừa vuốt cằm: "Cậu nói bụng anh Cẩm Hàn có mấy múi? Cởi quần áo có đẹp mắt hơn mặc quần áo không?”
"Thật muốn xem qua.”
Tạ Thiển nói những lời này, không chút ý thức được những lời thốt ra từ miệng một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như cô ấy có gì không ổn sao.
Bởi vì suy nghĩ của cô ấy rất thuần túy, ở trong mắt cô ấy Ôn Cẩm Hàn không khác gì một gốc kỳ hoa dị thảo, phần tò mò của cô ấy đối với vóc người của anh, cũng chỉ là một loại thăm dò cực kỳ đơn thuần của nhân loại đối với những chuyện tốt đẹp.
Nhưng Lục Thời Hoan nghe cô ấy nói những lời này lại nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Bởi vì những điều Tạ Thiển tò mò, cô vừa vặn nhìn thấy qua.
Hơn nữa cũng chính là chuyện cách đây không lâu, sáng sớm kia, cô đã nhìn thấy khi sang thăm con mèo trắng nhỏ mà Chúc Khiêm gửi nuôi ở chỗ Ôn Cẩm Hàn.
Qua lời Tạ Thiển nhắc tới, đoạn ký ức khiến người ta đỏ mặt tai hồng, cả người sung huyết lại bị Lục Thời Hoan lật ra.
Cô giống như bị bật công tắc tim đập nhanh hơn, cảm xúc ổn định không lâu lại bắt đầu dao động trên phạm vi lớn.
Tạ Thiển còn đang ảo tưởng dáng người đẹp dưới lớp quần áo Ôn Cẩm Hàn, trong đầu Lục Thời Hoan lại nhớ lại bộ ngực cơ bắp rõ ràng cùng cơ bụng sáu múi của người đàn ông...
Suy nghĩ của cô bị quấy nhiễu thành một vũng nước đục, ngay khi nhận ra suy nghĩ của mình đã trở nên vẫn đục, Lục Thời Hoan từ trên sô pha đứng dậy, cũng giống như chạy trốn trở về phòng mình.
Lúc đó Tạ Thiển đang đi về phía ban công, hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của mình, căn bản không chú ý tới sự rời đi của Lục Thời Hoan.
Chờ đến khi cô ấy khen đến môi khô khát nước, rốt cục nhớ tới dừng lại quan sát vẻ mặt của Lục Thời Hoan.
Kết quả Tạ Thiển xoay người nhìn về phía sô pha, Lục Thời Hoan vốn nên ngồi đó lại không thấy đâu nữa.
"Chẳng lẽ mình khen quá mức, phản tác dụng sao?" Tạ Thiển gãi đầu, không rõ sao Lục Thời Hoan lại chạy về phòng.
Có điều nên khen cô ấy cũng đã cố hết sức khen qua, Lục Thời Hoan có thể nhớ kỹ bao nhiêu thì cô ấy cũng không thể chi phối được.
Nghĩ như vậy, Tạ Thiển chỉ đi gõ cửa phòng Lục Thời Hoan một chút, chào hỏi cô rồi trở về phòng ngủ.
Ngày mai cô ấy phải dậy sớm, trở lại trường một chuyến, thực sự không nên thức khuya.
Trong phòng, Lục Thời Hoan nằm thẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, vùi sâu mặt vào đệm chăn.
Trên mặt cô nóng bỏng dọa người, phải một lúc lâu mới có thể xóa đoạn ký ức về dáng người Ôn Cẩm Hàn từ trong đầu ra ngoài.
Như thế, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi hạ xuống.
Lại một lúc lâu sau, Lục Thời Hoan đứng dậy thu dọn đồ ngủ, đi tắm rửa.
Cả ngày nay cô lao động vất vả, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Tắm rửa xong mới coi như thoải mái một chút, trở về phòng lấy điện thoại xem thời gian, lại nhìn thấy tin nhắn wechat mà Ôn Cẩm Hàn gửi cho cô nửa tiếng trước.
Chỉ có một tin nhắn, hai từ - chúc ngủ ngon.
Rõ ràng cách màn hình điện thoại lạnh như băng, nhưng Lục Thời Hoan lại bởi vì hai chữ đơn giản kia mà liên tưởng đến dáng vẻ tuấn nhã cùng nụ cười dịu dàng của Ôn Cẩm Hàn.
Sau đó, cô nhớ lại câu nói của anh: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp".
Bằng cách nào đó nhịp tim lại đập trở nên nhanh hơn.
-
Sáng sớm hôm sau, Lục Thời Hoan thức dậy sớm.
Đồng hồ sinh học của cô đã hình thành, sáu giờ sáng tự nhiên thức dậy, rửa mặt mười lăm phút, mười lăm phút đi xe buýt đến trường, vừa vặn đúng lúc các sinh viên nội trú chạy tập thể dục buổi sáng.
Thời gian tuy nhỏ gọn, nhưng Lục Thời Hoan cảm thấy rất phong phú.
Sau khi tập thể dục buổi sáng kết thúc, cô trở về khu vực giáo dục, chuẩn bị bài học trong văn phòng đến bảy giờ, sau đó đi đến phòng tự học.
Hôm qua Lục Thời Hoan đã lấy được chương trình học kỳ mới, sao chép một bản sao, dán lên tường lớp 13 nhờ vào bảng đen.
Buổi học hôm nay lớp thứ tư tuần trước, buổi sáng tự học là ngôn ngữ của cô, buổi sáng một hoặc hai tiết cũng là ngôn ngữ, vì vậy Lục Thời Hoan có đủ thời gian để tiếp tục làm quen và giao tiếp với học sinh.- #tyt , #tytnovel -
Vào buổi sáng tự học, học sinh các lớp đến vẫn khá chỉnh tề.
Đại khái là uy lực của Lục Thời Hoan ngày hôm qua cũng có tác dụng.
Điều khiến Lục Thời Hoan nhíu mày chính là vị trí hàng cuối cùng của lớp học cạnh khu vực rác ở góc, vẫn giống như ngày hôm qua, trống rỗng.
Không cần điểm danh, Lục Thời Hoan cũng biết, người vắng mặt là Khúc Chính Phàm.
Nếu không phải trong lớp có mấy nam sinh nói sáng nay ở cổng sau trường đã nhìn thấy cậu ta, Lục Thời Hoan đều cho rằng cậu ta đã xảy ra chuyện gì, gọi điện báo cảnh sát.
Cô cân nhắc trong chốc lát gọi điện thoại cho Khúc Thành Phong, hỏi xem lúc nào anh ta rảnh rỗi, bảo anh ta đến trường một chuyến.
Ngày hôm qua vì lo lắng cho Khúc Chính Phàm, Lục Thời Hoan mới đến thăm nhà sau khi kết thúc buổi tự học.
Kết quả không gặp được Khúc Chính Phàm và Khúc Thành Phong, ngược lại gặp Ôn Cẩm Hàn, còn xảy ra một loạt chuyện sau đó.
Lục Thời Hoan thật sự không tiện chủ động tới cửa, bởi vì cô còn chưa nghĩ kỹ, nên trả lời Ôn Cẩm Hàn như thế nào.
Sợ đến nhà Khúc Chính Phàm lại gặp Ôn Cẩm Hàn, đến lúc đó cả hai đều xấu hổ.
Sau khi gọi điện thoại cho Khúc Thành Phong, Lục Thời Hoan vẫn chưa báo tên đầy đủ của mình, chỉ nói là giáo viên chủ nhiệm của Khúc Chính Phàm, hy vọng anh ta có thể dành thời gian đến trường một chuyến.
Cũng không biết Khúc Thành Phong đang bận rộn cái gì, trong điện thoại truyền ra tiếng ô ô của gió, rất ồn ào.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia liên tục đáp lại, hẹn sáng mai.
Sau đó không đợi Lục Thời Hoan mở miệng, Khúc Thành Phong đã nói một câu xin lỗi, rồi cúp điện thoại.
Lục Thời Hoan hiểu được tình cảnh của anh ta với tư cách là đội phó đội cảnh sát hình sự, biết anh ta bận rộn với công việc, quan tâm đến nhân dân và đất nước.
Cũng có thể thông cảm.
Chỉ là làm người giám hộ của Khúc Chính Phàm, Khúc Thành Phong cũng không tính là đủ tư cách.
Lớp 11 và 12 chắc chắn là hai năm quan trọng nhất đối với học sinh. Hôm nào Khúc Chính Phàm cũng vắng mặt như vậy, đi học thì tinh thần sa sút, không thể nghi ngờ là đang lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân.
Tương lai nhất định phải hối hận.
Với tư cách là một giáo viên, một người giám hộ, cô và Khúc Thành Phong đều phải gánh vác trách nhiệm tương ứng với Khúc Chính Phàm.
-
Học sinh có nửa giờ ăn sáng sau khi tự học buổi sáng.
Lục Thời Hoan cũng đến căng tin trường mua cháo bí ngô và nem rán, ngồi ở góc căng tin chậm rãi ăn.
Ngay sau đó, một người đàn ông từ bên ngoài vội vã vào, nói rằng có ngôi sao đến trường học.
Cũng ngay sau đó, các sinh viên lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, chạy ra ngoài căng tin, để xem cái gọi là ngôi sao.
Lục Thời Hoan nhét miếng nem cuối cùng vào miệng, phồng má nhai chậm nuốt kỹ, cô không quên lên diễn đàn trường học trên điện thoại di động để tìm hiểu một chút.
Không ngờ cô vừa mới mở khóa màn hình, Ôn Cẩm Hàn đã gửi tin nhắn wechat tới.
Vẫn là hai từ đơn giản: Chào buổi sáng.
Phía trên là tin tức lịch sử, câu "Chúc ngủ ngon" kia còn lặng lẽ treo trong hộp thoại.
Có lẽ là bởi vì Lục Thời Hoan không có hồi âm, cho nên lời chào của Ôn Cẩm Hàn trong mắt cô, càng giống như coi wechat của cô là đất đánh thẻ.
Trong nháy mắt như vậy, Lục Thời Hoan đặc biệt tò mò, cô rất muốn biết nếu như mình vẫn không trả lời tin nhắn của anh, Ôn Cẩm Hàn có thể kiên trì đơn phương được bao lâu.
Ý niệm này hiện lên, trong nháy mắt đã bị Lục Thời Hoan dập tắt.
Cô cầm điện thoại di động trả lời: Chào buổi sáng.
Sau đó lại giải thích đơn giản việc không có trả lời lại tối qua, là do mình ngủ thiếp đi.
Sở dĩ cô trả lời lại Ôn Cẩm Hàn, là bởi vì Lục Thời Hoan cũng từng có một đoạn kinh nghiệm tình đơn phương dài dằng dặc.
Cô biết rõ tư vị yêu đơn phương một người thật lâu không được đáp lại.
Cho nên mặc dù tạm thời cô còn chưa nghĩ kỹ nên trả lời Ôn Cẩm Hàn như thế nào, nhưng vẫn có thể lễ phép đáp lại một chút về loại chuyện nhỏ như chào hỏi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Thời Hoan đã khóa điện thoại lại rồi đặt lại trên mặt bàn, cầm cháo uống một ngụm lớn.
Cô gần như bước ra khỏi căng tin.
Khi đi qua ao cá non bộ ở ngã tư, Lục Thời Hoan nhìn thấy một đám học sinh tụ tập trước ao cá, dường như đang vây quanh người nào đó.
Chờ khi cô đến gần, mới nghe được trong miệng các học sinh hô ba chữ "Ôn Thời Ý".
Cũng có nữ sinh trìu mến gọi là "anh Thời Ý", tình cảm ái mộ anh ta tràn ngập trong lời nói.
Lục Thời Hoan nghe xong, không khỏi nhíu mày.
Kết hợp với trước đó Quan Định Thành nói Ôn Thời Ý muốn đến Dung Thành quay phim, hơn nữa địa điểm quay phim là ngay tại một trường trung học ở Dung Thành có liên quan ngôn ngữ, cùng với tin tức vừa rồi ở trong căng tin nghe học sinh nói ngôi sao đến trường... Lục Thời Hoan mơ hồ đã hiểu được gì đó.
Nơi quay phim mới của Ôn Thời Ý nằm ngay tại trường trung học Dung Thành.
Sau khi ý thức được điểm này, Lục Thời Hoan níu chặt lông mày, định không để ý đến sự náo nhiệt bên ao cá và đi về phía khu giáo dục.
Ai ngờ cô vừa mới bước được hai bước, khóe mắt cô liền quét tới đám học sinh vây xem ồn ào kia, có hai nữ sinh trong lớp của cô.
Trùng hợp thay, chuông lớp học cũng vang lên.
Nhưng ao cá bên kia đang vây quanh người nào đó, học sinh muốn ký tên muốn chụp ảnh chung lại như chưa từng nghe thấy, vẫn đắm chìm trong niềm vui theo đuổi ngôi sao.
Lục Thời Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn nhìn không nổi nữa, xoay người đi vào trong đám người, lấy ra uy nghiêm của một cô giáo đến.
Ba năm phút sau, học sinh bị hai người bảo vệ gác cổng kết hợp với Lục Thời Hoan giải tán, xếp thành từng nhóm đi vào khu giáo dục, sau đó lại phân tán trở về phòng học.
Lục Thời Hoan cảm ơn hai người gác cổng, cũng đi vào khu giáo dục.
Trong khoảng thời gian này, cô không có nhìn Ôn Thời Ý dù chỉ là một cái.
App TYT & Vườn Nhà Cam