Gió đêm thổi vù vù bên tai, ánh trăng trắng lạnh lẽo cùng màu ngọn đèn ấm áp lần lượt phủ lên hai người.

Như một làn sương mù, có chút mơ mơ hồ hồ đan xen lẫn nhau.

Lục Thời Hoan kinh ngạc ngước mắt lên, ánh trăng và ánh đèn phản trong đôi mắt tựa như những ngôi sao lấp lánh trong dải Ngân hà.
.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng như trứng gà bóc, làn da trong suốt như bạch ngọc nhuộm ba phần đỏ đỏ bên má, kiều diễm như đóa hoa hải đường ở Tây cung nở rộ trong gió mưa tháng ba và tháng tư.

Ôn Cẩm Hàn giữ lấy cánh tay cô, các khớp ngón tay siết chặt, lông mi khẽ run, trong lòng không ngừng căng thẳng.

Sự im lặng kéo dài đã dần rút hết can đảm của anh.

Dưới ánh mắt ấm áp của Lục Thời Hoan, tai Ôn Cẩm Hàn cũng lặng lẽ đỏ lên khiến anh
càng lúc càng khó chịu.

Ngay khi Lục Thời Hoan dần hồi phục lại suy nghĩ của mình sau cú sốc, cô cố gắng
sắp xếp ngôn ngữ để trả lời câu hỏi của người đàn ông.

Ôn Cẩm Hàn lên tiếng trước: "Em ... có thể ngừng thích cậu ấy được không?"

Lục Thời Hoan lại sững sờ, một lúc sau cô mới biết Ôn Cẩm Hàn đã hiểu lầm.

Có lẽ chính sự im lặng của cô đã khiến anh nghĩ rằng cô vẫn còn yêu Ôn Thời Ý.

 Đây thật là một sự hiểu lầm lớn.

Lục Thời Hoan hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng cởi bỏ cánh tay bị anh giữ chặt, cười ôn nhu nói:
"Em không thích anh ấy nữa."

Mặc dù cô vẫn cảm thấy một chút đau âm ỉ trong lòng khi nói điều này, nhưng nó chẳng là gì so với cảm giác lúc mới chia tay.

Lục Thời Hoan thậm chí có thể bỏ qua sự buồn bực kia, tiếp tục cười nói với Ôn Cẩm Hàn: "Lần trước anh và Ôn Thời Ý nói chuyện riêng ở Thất Hương lâu em đã nghe thấy."

Về điều này,  Lục Thời Hoan rất biết ơn Ôn Cẩm Hàn.

Chính lời nói của anh đã đánh thức cô, khiến cô dần nhận ra sự thật rằng mối tình mười năm của cô và Ôn Thời Ý đã thật sự tan vỡ.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Thời Hoan không quên cảm ơn Ôn Cẩm Hàn.

"Cảm ơn anh Cẩm Hàn."

"Cảm ơn anh đêm đó đã giúp em giữ lấy mặt mũi và cảm ơn anh đã bảo vệ em trước mặt Ôn Thời Ý."

Lời nói của Lục Thời Hoan khiến Ôn Cẩm Hàn đang căng thẳng cũng nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm.

Anh dường như đã dùng hết sức lực trên người, chân tay yếu dần.

Nhưng bởi vì Lục Thời Hoan vẫn đứng ở trước mặt, Ôn Cẩm Hàn không dám lộ ra dáng vẻ vui mừng.

Câu trả lời của Lục Thời Hoan chắc chắn là một sự khích lệ đối với anh.- #tyt , #tytnovel -

Vì vậy, Ôn Cẩm Hàn đi đến gần cô gần hơn nữa giữ nhẹ vai cô lại.

"Hoan Hoan..."

"Thật ra, trên đời này còn có người yêu em hơn Ôn Thời Ý."

"Giống như anh."

-

Tiếng gió truyền vào tai, cùng với lời tỏ tình trầm thấp của người đàn ông.

Lục Thời Hoan trở tay không kịp cả thân thể và tinh thần đều căng thẳng.

Hô hấp của cô ngừng trệ, não trống rỗng do thiếu oxy không thể phản ứng lại.

Phản ứng đầu tiên là trái tim của Lục Thời Hoan.

Thình thịch--

Thình thịch--

Tiết tấu càng ngày càng nhanh, càng đập càng mạnh như tiếng trống, tiếng sấm muốn xuyên thủng lồng ngực mà chạy về phía Ôn Cẩm Hàn.

Lục Thời Hoan hé miệng đưa tay lên giữ lấy trái tim một cách máy móc, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập rộn ràng.

Nhưng những đợt tấn công của Ôn Cẩm Hàn vẫn chưa kết thúc.

Tiếp đó, lòng bàn tay của anh trên vai Lục Thời Hoan bình tĩnh di chuyển xuống má cô.

Lòng bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt Lục Thời Hoan từ trái sang phải bóp khe khẽ, vẻ ngoài thận trọng ấy của anh làm Lục Thời Hoan thực sự cảm nhận được sự quý giá của anh đối với cô.

Anh đang ôm mặt cô, ánh mắt cô chạm vào mắt anh.

Hai má nhanh chóng nóng lên dưới lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, đôi mắt hạnh cũng nhuốm màu xấu hổ.

Ngay khi Lục Thời Hoan  đang bối rối như tơ vò, người đàn ông hơi cúi người xuống.

Gương mặt của anh ở trước mặt cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói đầy dục vọng nhưng giọng điệu lại chân thành và nghiêm túc. App TYT tytnovel.xyz

"Hoan Hoan..."

"Em có thể thử thích anh không?"

Lời nói ổn định, môi Ôn Cẩm Sơn nhếch lên thành một đường vòng cung ôn nhu, đôi mắt phượng khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan, không buông ra bất kỳ biểu cảm tinh tế nào của cô.

Ánh mắt đầy chờ mong cả trái tim như treo trên lưỡi dao, chỉ đợi lời nói của Lục Thời Hoan liền quyết định sinh tử của mình.

Lục Thời Hoan không nhúc nhích, đôi mắt mơ mơ màng màng mở to đồng tử co rút lại như thể đang sợ hãi.

Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Cẩm Hàn ở gần cô đến nỗi Lục Thời Hoan còn không dám thở mạnh.

Sợ hơi thở của Ôn Cẩm Hàn sẽ càng làm cho cô càng thêm mơ hồ.

-

Thời gian trôi qua từng giây.

Rời khỏi khu dân cư, xe cộ bỗng trở nên đông đúc hơn.

Lúc này Lục Thời Hoan mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ôn Cẩm Hàn xuống.

Chỉ một chút sức lực làm sao đủ để lay động Ôn Cẩm Hàn.

Nhưng như cô muốn anh liền ngoan ngoãn hạ tay xuống buông tay khỏi mặt cô.

Đến lúc này, Lục Thời Hoan mới dám thở bình thường, nhiệt độ trên mặt cũng dần dần hạ xuống.

Nhưng cô không để ý rằng độ cong môi Ôn Cẩm Hàn cũng dần hạ xuống theo cánh tay anh, đôi mắt phượng hiện lên đầy vẻ thất vọng.

Dù vậy Ôn Cẩm Hàn vẫn ôn nhu nói: "Xin lỗi, anh đã quá đường đột".

Không nên cầm lòng không đậu mà chạm vào đôi mắt cô.

Lục Thời Hoan nới lỏng tay áo vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không sao."

Nhưng thật ra, vừa cô không khó chịu về hành vi của Ôn Cẩm Hàn, cũng không cảm thấy bất mãn hay đột ngột chỉ là do cô hô hấp quá chậm nên có chút thiếu khí.

Cho nên mới túm ống tay áo anh, đem tay kéo lại.

Lục Thời Hoan không nói ra những lời giải thích này.

Đầu óc cô đang rối tung lên.

Sự công kích của Ôn Cẩm Hàn hết đợt này đến đợt khác làm Lục Thời Hoan không thể chống lại.

Những hành động vừa rồi khiến cô xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên đất ngay tại đây để chui vào.

Cô cảm thấy rằng cô cần thời gian, rất nhiều thời gian để sắp xếp những suy nghĩ hỗn độn của mình và phân tích sâu sắc những gì Ôn Cẩm Hàn vừa nói ...

Lục Thời Hoan không dám nhìn mặt Ôn Cẩm Hàn vì sợ anh đuổi theo tìm câu trả lời cho đến cùng.

Người đàn ông cũng nhìn thấy sự bối rối của cô, nhẹ giọng nói: "Em không cần phải vội vàng trả lời anh."

"Anh có thể chờ."

"Hãy cho anh biết khi em nghĩ ra câu trả lời."

Sau một hồi hụt hẫng, Ôn Cẩm Hàn cũng đã dần bình tĩnh lại.

Anh tự an ủi mình chỉ cần Lục Thời Hoan không từ chối, đã là một tín hiệu tốt rồi.

“Đi thôi, anh đưa em về.” Sau khi đoán ra được điều đó, anh dừng lại gọi một chiếc taxi bên đường.

Anh biết lúc này nhất định Lục Thời Hoan không muốn đi một mình cùng với anh, tiểu khu của Lục Thời Hoan cách chỗ này chắc phải mất hơn một tiếng đồng hồ, Lục Thời Hoan sẽ rất day dứt.

Vì vậy, Ôn Cẩm Hàn mở cửa ghế sau cho Lục Thời Hoan.

Sau khi cô lên xe, Ôn Cẩm Hàn liền cúi người ngồi lên ghế phụ.

Việc làm tỉ mỉ của anh khiến Lục Thời Hoan có chút cảm kích.

Ít ra thì cô cũng đang ngồi ở ghế sau taxi, cô sẽ không phải căng thẳng vì mùi trà mát lạnh xung quanh anh.

Không khí bên trong xe yên tĩnh lạ thường, tài xế taxi cũng là người tinh tế, để ý thấy bầu không khí của hai vị khách khác thường nên im lặng không nói chuyện.

Một đường đi thẳng về tiểu khu, Ôn Cẩm Hàn xuống xe chào tài xế đi ra phía sau mở cửa cho Lục Thời Hoan.

Lục Thời Hoan lịch sự cảm ơn.

Sau khi chào tạm biệt, cô bước vào tiểu khu nhưng đi được ba bước thì đột ngột dừng lại  quay lại nhìn người đàn ông đang đứng lặng lẽ bên chiếc xe: "Anh Cẩm Hàn ..."

Giọng nữ mềm mại, ngọt ngào như dòng suối chảy qua lòng anh.

Ôn Cẩm Hàn không chút do dự nghe thấy giọng nói liền quay lại đi về phía cô.

“Sao vậy?” Người đàn ông đứng trước mặt Lục Thời Hoan, ánh mắt ấm áp nhìn cô giọng điệu hết sức thận trọng.

Lục Thời Hoan cũng nhìn anh đôi môi hồng thanh tú mím nhẹ giọng như muỗi kêu: "Thời gian... Thời gian là bao lâu?"

"Cái gì?"

"Thời gian suy nghĩ và xem xét."

Lục Thời Hoan xấu hổ cúi đầu xuống vô thức nắm lấy hai tay, các ngón tay đan chặt vào nhau.

Ôn Cẩm Hàn im lặng vài giây rốt cục hiểu được ý của cô, không khỏi cười thầm, trong mắt tràn đầy niềm vui: "Không có thời gian."

"Không cần biết suy nghĩ bao lâu, anh sẽ đợi em."

Giọng điệu của anh khẳng định rất nghiêm túc, như một làn sóng đập vào trái tim của Lục Thời Hoan.

Cô ngây người ra nhìn anh nhìn anh bằng một đôi mắt hạnh quá mức đáng yêu, như không thể tin được.

Ôn Cẩm Hàn lại không kìm lòng được vươn tay xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng còn hơn cả gió đêm: "Em về nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong anh liền rút tay về nhìn Lục Thời Hoan đi vào tiểu khu, đợi bóng dáng của cô biến mất hoàn toàn, anh mới xoay người đi về phía taxi đang đợi ven đường.

Người tài xế taxi đã chờ đợi một lúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh mỉm cười.

Sau khi Ôn Cẩm Hàn lên xe, tài xế cười nói: "Vừa rồi là bạn gái của cậu sao? Đang giận dỗi sao?"

"Các cặp vợ chồng trẻ hay cãi nhau. Là đàn ông, chúng ta nên nuông chiều các cô ấy một chút."

"Chú nói đúng."

Ôn Cẩm Hàn cũng mỉm cười, sau khi suy nghĩ liền giải thích rõ với người lái xe "Cô ấy còn chưa phải là bạn gái của tôi."

"Còn đang theo đuổi."

Người lái xe cười híp mắt, trong lúc chờ đèn giao thông trên mặt lộ ra vẻ cổ vũ: "Đừng lo lắng, cô gái kia nhất định sẽ thích cậu."

Tâm trạng Ôn Cẩm Hàn rất tốt: "Tôi mượn lời nói tốt lành của chú."

-

Khi Lục Thời Hoan trở về nhà, Tạ Thiển đã đi tắm, đang nằm trên sofa đắp mặt nạ đọc tin tức.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Thiển ngồi dậy nhìn Lục Thời Hoan đang đi tới, "Sao cậu về muộn vậy?"

Bây giờ đã gần mười một giờ, cô ấy nhớ rõ trường học của Lục Thời Hoan cũng chỉ tự học đến lúc 9 giờ 30 buổi tối.

Lục Thời Hoan còn chưa có bình tĩnh lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh Ôn Cẩm Hàn.

Vì vậy cô không nghe thấy lời nói của Tạ Thiển mà chỉ đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, thất thần nhìn về phía trước.

Tạ Thiển sợ hãi nhanh chóng đi tới vỗ vỗ vai cô: "Hoan Hoan, Hoan Hoan?"

“A?” Lục Thời Hoan định thần lại, nhìn vào gương mặt mềm mại mịn màng của Tạ Thiển sau khi đắp mặt nạ: “Sao vậy?”

Phản ứng của cô quá bất thường, Tạ Thiển không khỏi nhíu mày khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô một tay đặt lên vai Lục Thời Hoan: “Cậu sao vậy?

"Vừa rồi cậu không nghe thấy mình nói chuyện. Giống như cái xác không hồn khiến mình giật cả mình."

Lục Thời Hoan: "..."

Tạ Thiển hỏi lại: "Sao cậu về muộn vậy?"

“Mình đến nhà một học sinh.” Lục Thời Hoan thành thật trả lời, nhưng khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Ôn Cẩm Hàn ở nhà Khúc Thành Phong, cô bất giác ngoảnh mặt đi không dám nhìn Tạ Thiển.

Thật tiếc khi sự kỳ lạ của cô không thể thoát khỏi tầm mắt của Tạ Thiển: "Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì à?"

Lục Thời Hoan nhíu mày do dự.

Cô và Tạ Thiển đã là bạn của nhau trong nhiều năm, cùng nhau chia sẻ mọi thứ.

Ôn Cẩm Hàn thổ lộ với cô, nhưng Lục Thời Hoan không biết phải mở miệng thế nào.

Một lúc lâu sau, cô hỏi Tạ Thiển: "Thiển Thiển, cậu nghĩ anh Cẩm Hàn là người như thế nào?"

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play