“Muộn rồi, em phải về nhà.” Lục Thời Hoan thẳng thắn giải thích.
Niềm vui vừa xuất hiện trong lòng Ôn Cẩm Hàn đã đông cứng lại.
Anh chậm rãi giật giật khóe môi trong mắt có chút chua xót không thốt nên lời.
Ngược lại, Lục Thời Hoan như nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Cẩm Hàn,
anh có thông tin liên lạc cá nhân của Khúc Thành Phong không?"
Khúc Thành Phong chỉ để lại một số điện thoại trong bản đăng kí, Lục Thời Hoan không có cách nào để liên lạc với người giám hộ của cậu ta ngay lập được.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kĩ cô quyết định có được số điện thoại di động riêng sẽ thuận tiện hơn.
Ôn Cẩm Hàn sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắc gật đầu: “Có.”
"Anh có thể cho em thông tin liên lạc của anh ta được không?"
"Anh sẽ gửi thông tin cho em qua WeChat."
Người đàn ông vừa nói vừa quay lại phòng khách lấy điện thoại di động, nhân tiện đặt trái cây Lục Thời Hoan mang lên bàn trà.
Trên đường trở về phòng khách, anh gửi số điện thoại di động của Khúc Thành Phong cho Lục Thời Hoan.
Sau khi suy nghĩ, Ôn Cẩm Hàn lại nói thêm một câu: "Có những lúc đội cảnh sát hình sự có nhiệm vụ nặng nề. Cho dù có lưu số điện thoại di động của anh ta, cũng có thể không liên lạc được ngay lập tức."
"Nếu không liên lạc được với anh ta, em cũng có thể gọi điện thoại cho anh."
Lục Thời Hoan cầm điện thoại di động, sao chép số điện thoại di động mà Ôn Cẩm Hàn mới gửi cho cô vào danh bạ.
Trong lúc nghe thấy lời nói của người đàn ông cô dừng một chút gõ trên điện thoại, sau đó gật đầu đáp lại.
Sau khi lưu số điện thoại của Khúc thành Phong, Lục Thời Hoan cất điện thoại vào trong túi xách, hai tay thận trọng siết chặt, ánh mắt lấp lánh liếc về phía Ôn Cẩm Hàn: "Vậy em ... đi trước."
Ôn Cẩm Hàn "ừm" nhẹ một tiếng, không thể hiện rõ cảm xúc.
Sau đó Lục Thời Hoan xoay người dời sự chú ý của anh, thẳng lưng, cứng rắn di chuyển từng bước về phía cửa thang máy.
Cô di chuyển chậm rãi nhưng bước đi lại không bình thường như mọi khi.
Cô cảm thấy trong lòng có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô nhất định phải chú ý tư thế của mình, cho dù rời đi, cô cũng phải để lại ấn tượng tốt nhất cho Ôn Cẩm Hàn.
Suy nghĩ này chi phối hành động của Lục Thời Hoan, cho đến khi cô nhanh chóng di chuyển đến thang máy, sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa.
Lục Thời Hoan tưởng rằng Ôn Cẩm Hàn đã trở về nhà, liền đóng cửa lại.
Dây thần kinh căng thẳng toàn thân chợt buông lỏng, cơ thể chìm xuống, cố gắng vỗ ngực để xoa dịu trái tim đang loạn nhịp như con ngựa hoang đứt cương kia.
Sau vài giây chậm trễ, Lục Thời Hoan ngập ngừng liếc nhìn lại, cô liền bị sững người.
Bàn tay vươn tới bấm nút thang máy lơ lửng trên không mà quên rụt lại.
Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Cẩm Hàn vừa đi ra khỏi phòng liền nhếch khóe môi, đôi mắt bị gió đêm và ánh đèn hành lang làm mờ đi.
Sau khi đóng cửa, anh móc ngón trỏ vào chìa khóa khẽ lắc nhẹ, sau đó liền cầm vào lòng bàn tay và nắm chặt.
Đôi chân dài của anh vô tư bước về phía Lục Thời Hoan đang đứng bên cạnh thang máy.
Ngay khi Ôn Cẩm Hàn đi tới trước mặt Lục Thời Hoan, thang máy cũng tới cửa liền mở ra.
Nở nụ cười, anh cụp mắt liếc nhìn cô gái, đặt tay còn lại lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thang máy đến rồi."
Lời nói vừa dứt, anh dùng tay chặn cửa thang máy buông lỏng hai ngón tay khỏi bàn tay đang cầm chìa khóa, nhéo nhẹ vào vai Lục Thời Hoan, khẽ đẩy cô về phía thang máy.
Tất cả diễn ra quá nhanh và quá tự nhiên đến nỗi Lục Thời Hoan phản ứng không kịp.
Mãi cho đến khi cô thụ động bước vào thang máy nhìn cửa thang máy đóng lại, dòng suy nghĩ mới quay trở lại, cánh cửa thang máy đóng chặt cô mới định thần trở lại.
Cô nhìn Ôn Cẩm Hàn bên cạnh, dáng người mảnh khảnh mặc bộ quần áo ở nhà bình thường, sự tò mò gần như trào ra khỏi mắt cô, nhưng giọng nói lại rất nhẹ: "Anh Cẩm Hàn, anh ra ngoài mua gì sao?"
Ôn Cẩm Hàn rũ mắt xuống, ánh mắt ấm áp cùng với ánh đèn trong thang máy rơi vào trên người cô: "Anh đưa em về, buổi tối con gái đi một mình không an toàn."
Anh vừa nói xong thì thang máy đã xuống đến tầng một, cửa mở ra.
Ôn Cẩm Hàn đi ra ngoài trước, đang suy nghĩ xem có nên chủ động mời Lục Thời Hoan đi ăn khuya hay không.
Anh sợ cô từ chối, nên trong lòng anh vẫn còn chưa quyết định.
Lục Thời Hoan bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, trong tiềm thức muốn từ chối lòng tốt của anh, nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông đã sải đôi chân dài bước ra khỏi cổng. App TYT tytnovel.xyz
Khi Lục Thời Hoan đuổi kịp anh, Ôn Cẩm Hàn đang nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm và ấm áp thở dài: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Khi anh nói xong một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Lục Thời Hoan bị giọng điệu trầm thấp, từ tính của người đàn ông mê hoặc, tâm trí cô hơi chấn động.
Cô nhớ rằng đại văn hào Natsume Soseki đã từng dịch "I love you" là "Ánh trăng đêm nay đẹp quá".
Ý nghĩ này thoáng qua khiến lỗ tai Lục Thời Hoan đỏ bừng, tim đập như ngựa hoang phi nước đại đặc biệt mạnh mẽ.
Vì vậy cô nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng sức nắm lấy dây đeo túi trên vai đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng lúc này cô vẫn không bình tĩnh lại.
Toàn thân sớm như bị lửa bao vây, da thịt nóng ran.
Ôn Cẩm Hàn ở bên cạnh Lục Thời Hoan thu hồi ánh mắt, khóe mắt bình tĩnh đặt trên người cô, trong lòng dần dần có gợn sóng.
Anh có một chút hy vọng, Lục Thời Hoan có thể cười một nụ cười ôn nhu đáp lại anh.
-
Lục Thời Hoan đấu tranh mãnh liệt để kéo suy nghĩ của mình ra khỏi câu nói "Ánh trăng đêm nay đẹp quá" của Ôn Cẩm Hàn.
Cô hết lần này đến lần khác nói với bản thân rằng Ôn Cẩm Hàn không hiểu ý nghĩa của câu này, mà chỉ thản nhiên thở dài.
Lục Thời Hoan cảm thấy thật xấu hổ với ý nghĩ không trong sáng của mình, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên sợ Ôn Cẩm Hàn nhận ra biểu hiện khác thường của cô.
Những lí do từ chối anh, cô không lời nào nói được, cả người đều im lặng.
Cho đến khi chiếc điện thoại trong túi của Ôn Cẩm Hàn đột nhiên vang lên, đó là bản nhạc nền trong một trong những bộ anime yêu thích của Lục Thời Hoan.
Bài hát có một giai điệu rất dễ thương và ấm áp, nhịp điệu nhanh chóng, gợi nhớ đến một cô gái trong sáng mặc chiếc váy trắng tinh trong một ngày mùa xuân, lướt qua những ngọn núi và hoa trong nắng.
Lục Thời Hoan đã lưu bài hát này trong điện thoại di động của mình, sử dụng làm nhạc chuông cho các cuộc gọi đến của cô khi còn nhỏ.
Sau đó vào đại học, Lục Thời Hoan học cách che giấu trái tim thiếu nữ của mình nên liền đổi nhạc chuông điện thoại sang một bài nhạc Âu Mỹ.
Cô không ngờ Ôn Cẩm Hàn cũng thích bài hát này, nhịp tim lại lỡ thêm một nhịp càng lúc càng khó kiểm soát.
Ôn Cẩm Hàn nhìn thoáng qua ID người gọi, nhưng không hề né tránh Lục Thời Hoan bên cạnh, trực tiếp trả lời cuộc gọi.
Anh là người nói trước, gọi "Mẹ" một cách ấm áp.- #tyt , #tytnovel -
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lục Thời Hoan cũng kết thúc, cô vô thức ngước mắt lên liếc nhìn người đàn ông.
Vẻ mặt của Ôn Cẩm Hàn mờ ảo, mềm mại dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, ánh mắt Lục Thời Hoan đảo từ sống mũi cao đến hầu kết như trái táo của Adam cùng với giọng nói trầm ấm của người đàn ông ở bên tai ...
Cô không kìm được, nuốt nước bọt một cách khó khăn, cảm thấy môi mình trở nên khô khốc vô cùng.
Kết quả là trong giây tiếp theo, Ôn Cẩm Hàn cụp mắt xuống nhìn cô, càng làm cô trở nên kinh ngạc.
Lục Thời Hoan suýt nữa bị sặc nước miếng , mặt lại đỏ bừng vội vàng dời mắt đi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, muốn lấy gì đó che mặt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nụ cười trong mắt Ôn Cẩm Hàn càng sâu.
Ngay cả giọng nói với mẹ Ôn Cẩm Hàn cũng dịu dàng hơn: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng về chuyện cả đời của con."
"Đừng sắp xếp mấy cuộc xem mặt kia cho con nữa."
Giọng nam trầm thấp Lục Thời Hoan có thể nghe thấy rõ ràng, cô cũng mơ hồ đoán được mục đích gọi điện thoại của dì Ôn.
Chẳng qua là nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đã đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa có bạn gái nên bắt đầu lo lắng.
Lục Thời Hoan có thể hiểu được tâm tư của các vị phụ huynh.
Chỉ là cô nghĩ rằng thật việc thúc giục kết hôn sẽ không bao giờ liên hệ đến Ôn Cẩm Hàn. .
Xét cho cùng, Ôn Cẩm Hàn quá tốt và có nhiều người để ý đến anh, nên anh sẽ không đến mức bị thúc giục kết hôn chứ.
Sau khi người đàn ông cúp điện thoại, anh dường như đang thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Thời Hoan cảm thấy thích thú với hành động tinh tế của anh, có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của anh giống như may mắn sống sót sau tai nạn.
Bầu không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn sau cuộc điện thoại của mẹ Ôn.
Ôn Cẩm Hàn chú ý tới nụ cười của Lục Thời Hoan, sau khi cất điện thoại lại vào túi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên: "Em cười cái gì vậy?"
Lục Thời Hoan kiềm chế cười, mím môi liếc anh ta một cái, đáp: "Chỉ là... Không ngờ anh Cẩm Hàn cũng bị thúc giục kết hôn."
Ôn Cẩm Hàn: "..."
“Thật ra, dì Ôn vội vàng cũng có lí do” Lục Thời Hoan dời mắt đi, chậm rãi hướng về phía trước theo cơn gió đêm.
Ôn Cẩm Hàn đem tầm mắt từ trên mặt cô dời đi, tâm tình rất tốt: “Sao lại như thế?”
Lục Thời Hoan: "Dì Ôn sợ anh quá tập trung vào công việc sẽ không quan tâm đến chuyện yêu đương."
Vì vậy, đã sắp xếp một buổi xem mặt cho anh.
Lục Thời Hoan nghĩ như vậy.
Ôn Cẩm Hàn không trả lời, và chỉ im lặng lắng nghe những lời Lục Thời Hoan nói: "Anh Cẩm Hàn đã đến lúc anh có bạn gái."
"Anh ở ngoài một mình, dì Ôn và những người khác nhất định sẽ rất lo lắng."
Nhìn thấy tình cảm chân thành của cô, Ôn Cẩm Hàn thầm thở dài ngắt lời: "Thời Hoan, anh đã có người trong lòng."
Giọng nam càng rõ ràng trong vài phút, Lục Thời Hoan sửng sốt rất nhiều lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, buộc phải nuốt trở lại trong bụng.
Cả hai người đều ngầm hiểu, Lục Thời Hoan nghiêng mặt nhìn bắt gặp ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn.
Sự ngạc nhiên trong mắt cô quá chói mắt, cảm xúc phức tạp thay đổi như mây gió phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Trong giây đầu tiên sau khi tỉnh táo trở lại, Lục Thời Hoan thì thầm "Em xin lỗi".
Xin lỗi vì vừa rồi đột ngột can dự vào chuyện của anh.
Ôn Cẩm Hàn nhìn cô muốn vươn tay xoa đầu, nhưng lại phải kìm lòng, chỉ cười bất lực: "Xin lỗi là sao?"
Lục Thiếu Du im lặng sau khi thu hồi ánh mắt, nắm chặt dây túi xách đang đeo trên vai.
Cô bắt đầu đi nhanh hơn trước.
Ôn Cẩm Hàn nghĩ cô sẽ lợi dụng tình hình để hỏi xem người trong lòng anh là ai.
Kết quả, Lục Thời Hoan chỉ biết nói xin lỗi, sau đó liền vùi đầu lao về phía trước như con đà điểu nhanh hơn trước rất nhiều.
Vì thế, bầu không khí giữa họ trở nên có chút kỳ lạ.
Ôn Cẩm Hàn không biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra với Lục Thời Hoan, nhưng anh biết rằng mình nên bắt kịp và hoàn thành những gì mình vừa nói.
-
Lục Thời Hoan không biết mình bị làm sao, nhưng tâm trạng đột nhiên trầm xuống, trong lòng vừa nặng nề lại có chút khó chịu.
Hoặc có thể cô biết.
Chỉ là cô không muốn thừa nhận và không dám đối mặt với Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã có ý định bỏ chạy.
Ôn Cẩm Hàn nhanh chóng bắt kịp cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh bất ngờ bắt lấy khuỷu tay cô, giữ thật chặt không quá cứng nhưng Lục Thời Hoan cũng không thể thoát ra.
Cô buộc phải dừng lại, hơi thở nặng nhọc cố ý nhẹ đi, không dám nhìn vào mắt Ôn Cẩm Hàn.
Mọi chú ý của Lục Thời Hoan lúc này đều tập trung vào khuỷu tay, hơi ấm dần dần bắt đầu tăng lên như dung nham 1200 ° C, truyền đến khắp toàn thân khiến cô xấu hổ.
Sự khó chịu đó cũng được lan truyền rõ ràng đến Ôn Cẩm Hàn.
Anh nhìn cô chằm chằm, sức mạnh trong tay tăng lên một chút như thể anh đã hạ quyết tâm.
“Hoan Hoan.” Giọng nam trầm ấm, giống như một tiếng sấm âm u trước đêm mưa, nổ tung trong lòng Lục Thời Hoan.
Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng phản chiếu lo lắng nhìn khuôn mặt người đàn ông đẹp trai, mấp máy môi phát ra một tiếng "ừm" thật sâu để đáp lại.
Chỉ là đằng sau phản ứng có vẻ bình tĩnh này, trong lòng Lục Thời Hoan không thể kiềm chế nổi cảm xúc tựa như con đập bị vỡ.
Trong lòng cô đã bắt đầu đổ mưa, cơn mưa dày đặc rơi vào nơi mềm mại nhất trong trái tim làm bùng lên những cơn tê tái.
Lục Thời Hoan cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó từ đáy lòng mọc lên như măng non sau cơn mưa đang không ngừng phát triển như mãnh liệt.
"Hoan Hoan..." Người đàn ông lại thì thầm với cô, sự run rẩy không thể nhận ra trong giọng nói của anh bắt nguồn từ sự căng thẳng mãnh liệt trong nội tâm Ôn Cẩm Hàn.
Anh khóa chặt thân hình nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan, hầu kết lăn qua lăn lại, anh nuốt hết lần này đến lần khác cho đến khi môi và lưỡi khô cứng lại, sự căng thẳng vọt lên đến đỉnh điểm.
Ôn Hình Viễn trầm giọng nói: "Em còn thích Ôn Thời Ý không?"
App TYT & Vườn Nhà Cam