Người đàn ông cũng buông tay cô ra, đứng thẳng người lui về phía sau nửa bước.
Anh đẩy viên kẹo từ má trái sang má phải, cảm thấy một đợt ngọt ngào, mới mở miệng giải thích với Lục Thời Hoan: "Miệng có chút đắng."
"Chờ anh ở cửa một lát, anh trả kẹo cho em."
Nói xong, cửa thang máy mở ra.
Ôn Cẩm Hàn đi ra ngoài trước, lấy chìa khóa mở cửa, nhưng Lục Thời Hoan vẫn đang dựa vào thang máy.
Nhịp tim của cô đập quá nhanh và đôi chân cũng nhũn ra đến mức cô không thể đi lại được.
Sau đó, Ôn Cẩm Hàn nhận ra sự khác biệt và quay lại nhìn cô, Lục Thời Hoan gần như không đứng thẳng trong thang máy.
Ôn Cẩm Hàn uống chút rượu, dáng vẻ hơi say rất hấp dẫn.
Chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc, mặt Lục Thời Hoan đỏ đến mức chảy cả máu.
Cho dù như vậy, Lục Thời Hoan vẫn thu hết can đảm từ chối Ôn Cẩm Hàn: "Không cần em không muốn ăn."
"Anh Cẩm Hàn... ngủ ngon."
Lời nói vừa dứt, Lục Thời Hoan cúi đầu, vội vàng tìm chìa khóa từ trong túi xách, mở cửa phòng bên cạnh.
Cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, trên hành lang chỉ còn lại tiếng gió và Ôn Cẩm Hàn.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt bằng ánh mắt phức tạp, sóng trào dâng trong lòng cuối cùng cũng đi hết, anh mở cửa bước vào nhà với vẻ cô đơn, tay cầm viên kẹo đã ngậm trong miệng từ lâu.
Tất nhiên Ôn Cẩm Hàn không lấy kẹo của Lục Thời Hoan vì vị đắng trong miệng.
Chỉ là lúc đó trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, bộ dạng Lục Thời Hoan giống như một tiểu bạch thỏ yếu ớt, vô tình khơi dậy lòng lang dạ sói của anh.
Hoặc có thể là do rượu, nhưng Ôn Cẩm Hàn lại tùy ý di chuyển và làm theo ý mình.
Và bây giờ, anh đang suy nghĩ .
Không nên làm theo ý mình khiến cho Lục Thời Hoan sợ hãi.
Ôn Cẩm Hàn nghĩ rằng có lẽ mình nên nâng cao khả năng tự chủ và kiềm chế bản thân.
-
Cơn gió giữa đêm ảm đạm và lạnh lẽo, một vài chiếc lá rơi theo gió vào bồn hoa xuống đất, lướt qua chân Ôn Cẩm Hàn vừa rời khỏi tiểu khu.
Người đàn ông ôm một vài cuốn sách trên tay và trên những cuốn sách ấy lại là những cây kẹo mút hình người thật chưa mở.
Xe của Khúc Thành Phong đã đợi ở cửa trước, khi Ôn Cẩm Hàn bước ra khỏi tiểu khu , tình cờ nhìn thấy anh ta và Tạ Thiển đang tựa vào cửa xe cạnh nhau.
Hai người lần lượt trò chuyện, cho đến khi nhận ra dáng vẻ của Ôn Cẩm Hàn sau đó liền đứng thẳng dậy, ánh mắt đồng loạt rơi vào người anh.
“Anh Cẩm Hàn” Tạ Thiển tươi cười chào hỏi và hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đang cầm một thùng kẹo que.
Ôn Cẩm Hàn đáp lại, rồi đưa kẹo cho cô ấy: "Đem về ăn đi."
Tạ Thiển cười đầy ẩn ý và nói đùa "Sao anh không trực tiếp đưa cho Hoan Hoan?"
Ôn Cẩm Hàn không quay lại chỉ mở cửa sau, ném đống sách trên ra ghế sau.
Trời đã khuya, ngày mai Tạ Thiển phải đi làm nên về trước.
Đành rằng đi đến đồn là giả vờ, nhưng cuộc điện thoại đó thực chất là do Khúc Thành Phong gọi, bọn họ cấu kết để cho Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn có cơ hộ ở bên nhau.
Vốn dĩ bọn họ muốn xem liệu Lục Thời Hoan có vượt qua được vào phút cuối hay không, nhưng cuối cùng cô gái đó vẫn chỉ là một cái cọc gỗ.
Sau khi Tạ Thiển rời đi, Khúc Thành Phong đi vòng qua ghế lái và mở cửa.
Trước khi lên xe, anh hỏi Ôn Cẩm Hàn: "Tôi nghĩ tâm trạng cậu đang không tốt. Có muốn tìm chỗ khác uống rượu không?"
“Không.” Ôn Cẩm Hàn đáp, giọng điệu trầm ấm nhưng chắc chắn.
Hai người lần lượt lên xe, trên đường trở về Khúc Thành Phong hỏi Ôn Cẩm Hàn: "Sao vậy? Lục Thời Hoan không nói giữ cậu lại sao?"
"Định bỏ cuộc à?"
Trên thực tế, anh ta không hiểu lắm về quyết định chuyển đi của Ôn Cẩm Hàn.
Như người xưa nói, trăng dưới nước là trăng trên trời.
Nếu anh ta là Ôn Cẩm Hàn nhất định sẽ tận dụng tốt lợi thế địa lý này mà điên cuồng theo đuổi một cách quyết liệt!
Liệt nữ sợ triền lang, cũng không tin Lục Thời Hoan có thể bảo vệ phòng tuyến cho đến cùng, thời gian dài không phá được.
Điều quan trọng nhất là điều kiện của chính Ôn Cẩm Hàn rất tốt, Khúc Thành Phong không thể tin được trên đời này sẽ có người con gái mà anh không thể theo đuổi được.
Bây giờ Ôn Cẩm Hàn đã chuyển đi, dường như anh quyết định từ bỏ, trước khi rời đi dành thời gian một mình với Lục Thời Hoan là cuộc đấu tranh tâm lý cuối cùng của anh.
Khúc Thành Phong không thể hiểu được, dù sao thì anh ta cũng không có kinh nghiệm yêu đương.
Kể từ khi lên xe Ôn Cẩm Hàn đã im lặng, nghe lời anh ta nói liền hạ cửa kính xe xuống.
Gió đêm tràn vào giọng nói trầm ấm của người đàn ông lẫn lộn với tiếng gió rít, gần như bị gió xé toạc.
May mắn thay, Khúc Thành Phong có một cái tai tốt mơ hồ hiểu được điều gì đó.
"Chuyện tình cảm, cậu không thể quá mức nôn nóng."
"Nếu cậu ép cô ấy quá mạnh, cô ấy sẽ bỏ chạy."
So với việc Lục Thời Hoan sống trong ký túc xá của trường, về sau còn khó gặp hơn nên Ôn Cẩm Hàn thà tự mình dọn ra ngoài còn hơn.
Ít nhất thì nơi ở của Lục Thời Hoan vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh có thể tiếp tục liên lạc với cô dưới danh nghĩa một người bạn trong tương lai.
Như Tạ Thiển đã nói, bây giờ Lục Thời Hoan đối với anh như vậy nhất định là có quan hệ với Ôn Thời Ý.
Lúc này việc Ôn Cẩm Hàn cần làm là lùi lại một bước, cho Lục Thời Hoan đủ thời gian và không gian để cô có thể thở.
Khúc Thành Phong không khỏi liếc nhìn Ôn Cẩm Hàn: "Cậu thật kiên nhẫn."
Nếu đổi lại là anh ta, khi gặp một người khiến anh ta bị thu hút thì anh nhất định sẽ nói với đối phương về cảm xúc trái tim mình..
Ôn Cẩm Hàn không trả lời nữa, anh chỉ chống tay lên cửa sổ xe nhìn nghiêng về đêm dài ngoài cửa sổ.
Anh không nói với Khúc Thành Phong, anh đã dành tất cả sự kiên nhẫn của mình để thích Lục Thời Hoan.
-
Đầu tháng 9, mùa tựu trường.
Lục Thời Hoan đã dậy thật sớm để chuẩn bị cho buổi sáng ngày hôm nay.
Những bông quế nở rộ ven đường khắp mười dặm vẫn ngửi thấy.
Sáng sớm mở cửa sổ ra, đã có mùi hoa mùi hương ngào ngạt hương thơm hoà cùng gió ban mai.
Trong lúc tập thể dục trên ban công, Lục Thời Hoan vô tình liếc nhìn ban công trống trải bên cạnh, liền nghĩ đến Ôn Cẩm Hàn vừa mới chuyển đi mấy ngày trước.
Suy nghĩ giống như một viên đá đập vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng.
Sau khi trở về nhà, cô nhìn những thùng kẹo que trên bàn ăn, nhớ đến lúc Tạ Thiển cầm kẹo quay lại đêm hôm qua.
Lúc đó Lục Thời Hoan vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tạ Thiển đã đặt hộp kẹo trên bàn ăn, cười nói với cô là của Ôn Cẩm Hàn tặng.
Lục Thời Hoan nhớ tới cảnh tượng trong thang máy lúc đó, mặt đỏ bừng không giấu được sự xấu hổ.
Sau đó cô nhanh chóng đổi chủ đề và hỏi Tạ Thiển tại sao cô ấy lại quay lại nhanh như vậy.
Cô không biết rằng ngay từ đầu Tạ Thiển đã trêu chọc cô, vì vậy cô rất nghiêm túc.
Tạ Thiển bối rối, nói qua loa rồi đi tắm.
Hộp kẹo chưa khui được tận dụng làm vật trang trí, đặt ở góc bàn ăn dựa vào tường.
Lục Thời Hoan thu lại tinh thần, trở về phòng thay quần áo đi ra ngoài.
Trường trung học tam trung Dung Thành cách tiểu khu nơi cô sinh sống khoảng 10 trạm xe buýt. Lục Thời Hoan không chen chúc trên xe buýt mà mượn một chiếc xe đạp chung ở tiểu khu đi đến đó.
Lục Thời Hoan có chút khẩn trương.
Bởi vì trước khi đi ngủ tối hôm qua, cô nhận được điện thoại từ hiệu trưởng trường tam trung Dung Thành yêu cầu cô làm chủ nhiệm lớp 13 của khối 11.
Nghe tin cô giáo chủ nhiệm cũ bị bệnh, cách đây 3 ngày bệnh viện đã có giấy chứng nhận và làm thủ tục rút hồ sơ liên quan.
Hiện tại, không ai trong trường sẵn sàng tiếp quản lớp 13, vì vậy hiệu trưởng đã đưa ra quyết định chọn Lục Thời Hoan, người mới được báo cáo.
Thật ra, ngay từ đầu Lục Thời Hoan đã muốn nhận lớp, nhưng cô đã muốn bắt từ khối 10 trung học, không nghĩ tới hiệu trưởng lại để cho cô chủ nhiệm khối 11.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột đến nỗi Lục Thời Hoan không kịp suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Hiệu trưởng không tiết lộ gì nhiều về tình hình của lớp 13 khối 11. Ông chỉ yêu cầu sáng nay Lục Thời Hoan đến ký túc xá của giáo viên trước, tìm cô giáo viên cũ bàn giao công việc.- #tyt , #tytnovel -
Hai mươi phút sau, Lục Thời Hoan đến cổng trước của trường trung học tam trung Dung thành.
Mặt trời sớm đã mọc, ánh nắng xuyên qua mây phủ nhẹ lên dòng chữ mạ vàng của "Trường trung học tam trung"
Lục Thời Hoan đón ánh ban mai bước vào cổng trường, đối diện với một con dốc thoai thoải là thấy một hòn non bộ nhân tạo xung quanh là ao cá.
Với cơ sở làm ao cá, có tổng cộng bốn tuyến đường.
Một đường rẽ sang phải và đi lên nhẹ nhàng dọc theo con dốc, dẫn đến khu vực giáo dục, nơi có thể nhìn thấy các dãy nhà dạy học ở phía xa.
Màu đỏ và trắng tương phản màu sắc tươi sáng cảm giác rất tràn đầy năng lượng.
Theo chỉ dẫn của bảo vệ ở cửa, Lục Thời Hoan đi thẳng qua ao cá qua hồ nước nhân tạo khổng lồ lại đi tiếp qua con đường rợp bóng cây long não, cuối cùng cũng tìm được ký túc xá giáo viên ở góc tây bắc của trường học.
Khu nhà tập thể cao sáu tầng, hai bên tường sơn trắng đã bị mưa xói mòn nhiều năm, vết nước vàng loang lổ khắp nơi.
Trên tường có dấu vết bong tróc, rêu xanh thấp thoáng nơi ẩm thấp.
Lục Thời Hoan nín thở trước cảm giác chán nản cũ kĩ mình nhìn thấy.
Sau một lúc, cô bước xuống bậc thang vào tòa nhà và tìm thấy ký túc xá của giáo viên Lý ở Lớp 13 của học sinh khối 11..
Người tiếp cô là người yêu của giáo viên Lý, nghe nói cô ấy là y tá trưởng của bệnh viện thành phố. Cô ấy đưa cho Lục Thời Hoan hai cuốn sổ và một túi hồ sơ, mời Lục Thời Hoan ngồi uống trà nói chuyện phiếm vài câu.
Trong khoảng thời gian đó, khi cô ấy đề cập đến tình hình của lớp 13, người yêu của giáo viên Lý đã nói: "Những đứa trẻ đó là những đứa trẻ khó chỉ bảo nhất trong toàn bộ trường cấp 3. Lục Thời Hoan cô sẽ khá mệt mỏi đấy."
Lục Thời Hoan lắng nghe một cách cẩn thận và cuối cùng hiểu những gì hiệu trưởng cũ nói rằng không ai muốn tiếp nhận lớp 13 là vì sao.
Tiếng xấu của lớp 13 chính là một trong những nguồn gốc làm danh tiếng ngày một kém của trường.
Theo lời của của thầy Lý, một nửa trong số 36 học sinh trong lớp không bao giờ chịu chấp hành kỷ luật, một nửa còn lại không gây rắc rối nhưng vì ở trong một môi trường học tập ồn ào và khắc nghiệt như vậy nên họ đã không thể chấp nhận được, động lực học tập cũng gần như là không còn.
Khi Lục Thời Hoan rời khỏi ký túc xá và cầm đống tài liệu trên tay, cô cau mày, tâm trạng tốt của buổi sáng sớm đã bị phá huỷ hết.
Vào lúc này, cô đi về phía khu giáo dục với rất nhiều suy nghĩ, chỉ cảm thấy gánh nặng trên người còn nặng hơn dự kiến, trong lòng mơ hồ lo lắng.
-
Trên thực tế, tình hình ở Lớp 13 khối 11 thậm chí còn tồi tệ hơn cả những gì Lục Thời Hoan tưởng tượng.
Khi tiếng chuông reo, cô bước vào lớp mà chỉ có năm, sáu học sinh ngồi trong phòng.
Sau khi tiếng chuông kết thúc, phải khoảng ba đến năm phút sau mới có một hai người lần lượt bước vào.
Những gương mặt sôi nổi lướt qua trước mặt Lục Thời Hoan, người đang đứng trên bục giảng, có người dừng lại vài giây để nhìn cô rồi nghi ngờ quay lại chỗ ngồi của mình.
Trong một lớp học rộng lớn như vậy lại có một không khí quá đỗi nhàn tãn, khiến Lục Thời Hoan nhíu mày.
Tay cô đặt ở mép bàn không khỏi động đậy, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, híp mắt nhìn các học sinh ở dưới.
Các học sinh cũng nhìn chằm chằm vào cô và dường như cũng không biết rằng giáo viên chủ nhiệm của họ đã thay đổi.
Đợi thêm mười phút nữa, trong lớp vẫn còn ba bốn ghế trống.
Lục Thời Hoan liếc nhìn đồng hồ và quyết định không đợi thêm được nữa.
Cô mặc một chiếc quần jean xanh thiên thanh, một đôi giày bình thường sạch sẽ và hoàn mỹ bước ra khỏi bục giảng và đi về phía cửa lớp.
Những ánh mắt của học sinh dõi theo cô, không biết cô là ai.
Ngay sau đó Lục Thời Hoan, liền lập tức giải đáp những nghi ngờ đó cho bọn họ.
Cô đóng cửa lớp quay lại bục giảng, lấy một viên phấn trắng mới tinh từ hộp phấn trên bục giảng.
Lục Thời Hoan đem viên phấn bẻ thành hai nửa, chọn một nửa rồi đưa vào đầu ngón tay, quay lại và viết tên mình lên bảng đen dài bốn mét.
Ba chữ "giáo viên Lục" uyển chuyển thanh nhã, nhanh chóng được viết lên.
Một nhóm học sinh dưới sân khấu nhìn lên, có người trầm giọng đọc.
Sau khi Lục Thời Hoan viết xong liền đặt viên phấn trở lại hộp, quay đầu nhìn học sinh ở dưới mỉm cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng hơn gió thu ngoài cửa sổ: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của các em. Tên tôi là Lục Thời Hoan. "
"Cái gì? Giáo viên mới?"
"Thầy Lý đâu?"
Có một số người hỏi về tình hình của thầy Lý, Lục Thời Hoan liền giải thích ngắn gọn vài câu.
Sau một hồi cả lớp học ồn ào, Lục Thời Hoan lặng lẽ đứng trên bục giảng và quan sát bọn họ, cho đến khi cả lớp học rộng lớn im lặng.
Dù sao ngày đầu tiên đi học, ai cũng không có tâm trạng vào lớp, chưa kể học sinh trong lớp còn chưa tới kịp.
Lục Thời Hoan quyết tâm phải giao lưu thân thiện với học sinh và làm quen với bọn họ trước.
Thời gian cả ngày hôm nay cơ bản đều thuộc về giáo viên chủ nhiệm.
Lục Thời Hoan đã dành một buổi học để cho bọn trẻ chấp nhận sự thật rằng giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng đã rời đi, và cô sẽ là người thay thế thầy ấy dạy ở đây. Cô cũng để cho từng học sinh tự giới thiệu bản thân. App TYT tytnovel.xyz
Sau đó là quá trình nhận sách và phát sách.
Cả một buổi sáng trôi qua, ba bốn ghế trống vẫn chưa có ai ngồi.
Trong giờ nghỉ trưa Lục Thời Hoan đã tìm hiểu thông tin gia đình mà các bạn học sinh đăng ký từ trước, từ những tài liệu mà người yêu của thầy Lý đưa cho.
Cô khoanh tròn tên của bốn học sinh không đến trường, sau đó gọi cho người nhà của họ dựa trên thông tin gia đình họ ghi khi mới vào trường.
Khai giảng ngày đầu tiên đã vắng mặt, đối với học sinh khối 11 mà nói thì cũng không phải là dấu hiệu gì tốt.
Lục Thời Hoan đã liên lạc với phụ huynh của ba học sinh và biết rằng bọn trẻ đã ra ngoài từ buổi sáng. Về phần tại sao các em không đến trường thì phụ huynh cũng không biết, và tất cả đều có vẻ rất bận rộn, giọng điệu cực kì vội vàng.
Theo lời của ông ấy, Lục Thời Hoan là một giáo viên, cô cần chú ý nhiều hơn, dường như ông ấy đã quen với việc con cái của mình không đến trường và ông ấy cũng không đặc biệt quan tâm.
Đây không phải là vấn đề đau đầu nhất đối với Lục Thời Hoan, mà đau đầu nhất đối với cô là số điện thoại đăng ký của một trong những học sinh là số điện thoại giả, Lục Thời Hoan gọi nhưng không có ai trả lời.
Sau buổi học đầu tiên vào buổi chiều, ba học sinh mà Lục Thời Hoan vừa mới liên lạc với ba mẹ đã thành một nhóm đi vào lớp.
Cô nói chuyện riêng với họ và nhân tiện hỏi một học sinh khác.
Ba nam sinh tỏ vẻ không biết, trong lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức đối với Lục Thời Hoan.
Cậu bạn vắng mặt cả ngày tên là Khúc Chính Phàm, là học sinh hỗn láo nhất lớp, rất nổi tiếng trong trường, học sinh khác biết cậu ta là người có tính tình xấu, thích ở một mình.
Cô nghe họ nói rằng Khúc Chính Phàm đánh nhau rất giỏi và chưa bao giờ bị thua.
Lúc này, Lục Thời Hoan tạm thời không cần phải lo lắng về sự an toàn của cậu ta nữa.
Chỉ là gia đình của Khúc Chính Phàm không thể nào liên lạc được, chuyện này như thắt lại trong lòng Lục Thời Hoan, nếu không giải quyết cô sẽ luôn cảm thấy bực bội.
Vì vậy, sau buổi tự học buổi tối, Lục Thời Hoan định đến nhà Khúc Chính Phàm theo địa nhà đã đăng ký để hỏi thăm tình hình.
Cột tên người giám hộ của Khúc Chính Phàm bị bỏ trống và cột mối quan hệ được điền bằng "chú".
Theo chỉ dẫn Lục Thời Hoan bắt xe buýt và xuống trạm xe gần tiểu khu của mình, cách đó không xa có sáu trạm dừng.
Sau khi đến nơi, Lục Thời Hoan mua nửa quả dưa hấu và hai quả táo từ người bán hoa quả dưới tiểu khu.
Khi cô đến nhà Khúc Chính Phàm đã mười giờ đêm.
Nhìn lướt qua số nhà, Lục Thời Hoan hứng trí bừng bừng nhấn chuông cửa với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Cô đang suy nghĩ về cách nói chuyện sau khi gặp người nhà của Khúc Chính Phàm.
Đúng lúc này, cánh cửa nặng nề được đẩy ra từ bên trong, Lục Thời Hoan vội vàng lui về phía sau nửa bước, cô đứng dựa vào tường, như vậy mới tránh bị cửa va vào.
Cô vẫn còn đang bàng hoàng, trên mặt không chút huyết sắc, trắng bệch ra.
Một giây tiếp theo, giọng nam quen thuộc vang lên có chút kinh ngạc: "Thời Hoan?"
Lục Thời Hoan nhướng mắt khi nghe thấy âm thanh này, ánh mắt chạm vào lông mày của người đàn ông dáng người thẳng tắp như cây tùng trong nhà, cô hơi kinh ngạc mở miệng: "Anh Cẩm Hàn..."
Dường như không thể tin được, giọng cô rất nhỏ y như tiếng như muỗi kêu.
-
Người mở cửa đúng là Ôn Cẩm Hàn.
Sau lưng anh, ngọn đèn hành lang màu trắng mát mẻ chìm vào bóng tối của căn phòng, rất yên tĩnh.
Khi có cơn gió thổi qua, Lục Thời Hoan nhận thấy một chút mát mẻ và trở lại bình tĩnh đầu tiên.
Nhìn Ôn Cẩm Hàn, cô có vẻ ngạc nhiên: "Đây không phải là nhà của chú Khúc Chính Phàm sao?"
“Ừ.” Người đàn ông bình tĩnh thu lại suy nghĩ, khi nghe đến cái tên “Khúc Chính Phàm”, anh cũng mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Những lời tiếp theo của Lục Thời Hoan đã xác nhận suy đoán chính xác của Ôn Cẩm Hàn.
“Em là giáo viên chủ nhiệm mới của Khúc Chính Phàm.” Lục Thời Hoan nói xong, liếc nhìn căn nhà: “Anh Cẩm Hàn, sao anh lại ở nhà Khúc Chính Phàm ?”
Khi lời vừa nói ra, Lục Thời Hoan liền đáp lại mà không đợi Ôn Cẩm Hàn trả lời.
Họ của Khúc Chính Phàm là Khúc, và bạn của Ôn Cẩm Hàn là Khúc Thành Phong cũng có tên là Khúc...
Như thể vừa phát hiện ra bí mật kinh ngạc nào đó, Lục Thời Hoan không nhịn được mở to mắt, che miệng lại để che giấu sự ngạc nhiên của mình.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn vẫn nhìn thấy, sau đó một nụ cười nở ra trên đôi môi lạnh lùng của anh và thậm chí giọng điệu của anh cũng trở nên từ tính hơn: "Đúng như em nghĩ, Khúc Thành Phong là chú của Phàm Phàm và là người giám hộ của cậu ta."
Lời nói vừa dứt, anh liền quay đi nhường chỗ cho Lục Thời Hoan vẫn cười tươi: "Phàm Phàm và Thành Phong còn chưa về, vào trong ngồi chờ đi."
Ôn Cẩm Hàn biết rất rõ rằng, anh không nên thể hiện niềm vui mãnh liệt xuất phát từ trái tim của mình.
Nhưng anh không thể làm khác được.
Sau vài ngày không gặp mặt anh nhớ cô rất nhiều, khi nhìn thấy cô anh không thể kìm nén được niềm vui của mình.
Đơn giản là thể hiện nó một cách thoải mái.
Nếu là trước đây, Lục Thời Hoan nhất định sẽ đồng ý mà không cần nghĩ đến lời mời của Ôn Cẩm Hàn.
Nhưng trong lòng cô lại có những suy nghĩ lung tung về anh, mỗi lần cô định thoát khỏi chúng anh lại đột nhiên nhảy ra lay động trái tim cô, làm cho những suy nghĩ lung tung đó giống như cỏ dại vô tận..
Lục Thời Hoan không dám đồng ý, chỉ đưa trái cây trong tay cho Ôn Cẩm Hàn, cụp mắt xuống cảm thấy có chút bất lực.
Giọng điệu nhẹ nhàng, cô nói: "Em không vào đâu."
App TYT & Vườn Nhà Cam