Phía Sau Lưng Em Kìa

Chương 5 : Lưu Hải Nam


1 năm


Về tới nhà, dì Lưu cung kính chào anh.

Sau đó phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối nhưng anh lại phất phất tay ý nói không cần rồi mới liếc nhìn lên lầu hỏi.

"Thanh Trúc đã ăn chưa."

Dì Lưu nói "Cô chủ nói là đợi cậu."

Anh "hừ" một tiếng đi lên lầu, nhưng anh không tới phòng em gái mà nhanh chóng sải bước về phòng mình.

Mở cửa ra đập vào mắt là cảnh tượng không thể quen thuộc hơn được nữa.

Cô gái nằm lăn lóc trên giường của anh, đã ngủ bên tai còn đang đeo tai nghe, mà tay lại ôm con gấu bông thắng được ở khu vui chơi lần trước, ngủ đến là say sưa.

Nhìn em gái anh chỉ biết thở dài, ngủ thôi mà cái tướng cũng xấu như vậy, chẳng biết lúc nó còn thức sẽ còn nghĩ ra cái chủ ý gì để hành hạ anh.

Thật là không nghĩ thì không sao, nghĩ đến là đầu anh lại bắt đầu thấy đau rồi.

Con bé đã ngủ ngon như vậy, anh cũng không muốn phá hỏng giấc nồng của cô, nhẹ nhàng bế em gái trở lại phòng rồi mới đi nghỉ ngơi.

______ Sáng hôm sau ______

5h sáng, cô em gái bảo bối đã đập cửa phòng anh nói muốn cùng anh đi chạy bộ buổi sáng.

"Anh, anh chậm một chút....chờ em với" cô gái nhỏ chạy không nổi nữa gắng gượng gọi anh.

Quay đầu thấy em gái thật sự chạy không nổi nữa, anh mới thong thả đi lại phía cô cười cười hỏi : "Thế, nào, em, còn, muốn, chạy, nữa, không" khoé môi anh cong cong đôi mắt gập tràn ý cười nhìn em gái.

Thể lực của em gái anh sao lại không rõ, thể lực cô nhóc có thể vượt trội hơn đa số các cô gái ,nhưng mà cũng chỉ hơn chút chút thôi, hơn nữa hôm qua khẳng định chỉ ăn lặt vặt đã ngủ rồi.

Như thế mà sáng tinh mơ còn muốn đi chạy, xem anh đây chỉnh cô thế nào. Trong bụng cười thầm mình đúng là anh trai tốt.

Thanh Trúc nhìn anh, mặt lộ vẻ ấm ức nũng nịu nói : "Anh nấu bữa sáng cho em được không, đã lâu lắm rồi em không được ăn đồ anh làm."

Nhạc Phi nhìn em gái, vươn tay véo véo má cô nói : "Được, hôm nay tâm trạng không tệ anh nấu cho em."

Thanh Trúc nghe anh trai đáp ứng hai mắt sáng lên lôi kéo anh nhanh chóng về nhà.

Dì Lưu đã sớm sai người chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng thấy anh vào phòng bếp lập tức hiểu ra hiệu mọi người ra ngoài để không gian riêng cho anh. 

Nhạc Phi rất ít vào phòng bếp tự nấu, mà khi nấu ăn anh đặc biệt không thích có người bên cạnh nên thấy anh mọi người nhanh chóng lui ra ngoài để lại không gian cho anh.

Sau khi được anh trai thỏa mãn nhu cầu ăn uống, Thanh Trúc nằng nặc đòi tới công ty chơi, hết cách anh bất đắc dĩ phải mang cô theo cùng.

Mà lúc tới công ty, thật không biết anh gặp cái loại xui xẻo gì mà mới bước vào sảnh đã nghe trợ lý Diệp nói Hạ Việt và Nhậm Húc đã tới từ sớm đang chờ anh.

Nhưng mà nào dừng ở đó, anh còn nghe anh ta nói Ý Nhi hôm nay không biết có chuyện gì xin nghỉ ba ngày khi gọi điện báo giọng nói run rẩy mà yếu ớt... 

Thanh Trúc khi nghe hai người kia cũng ở đây, sớm đã chạy đi mất dạng nào biết anh trai nhà mình đang từ sắc xuân phơi phới biến thành đám mây đen xì.

Khi anh bước vào văn phòng, ba con người kia đang líu ríu nói cười, không mảy may gì đến anh đã bước vào từ khi nào, cho đến khi ý thức được chẳng ai dám nhìn về phía Nhạc Phi. Liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng đứng dậy lần lượt ra ngoài.

Ba người ở bên ngoài, tận sức quấn lấy Diệp Thành hỏi han đủ thứ, đe dọa nửa ngày mới moi được chút ít thông tin.

Thì ra Nhạc Phi thành cái dạng kia là vì nghe tin cô trợ lý nhỏ ba ngày tới không tới công ty. 

Hạ Việt : "Hahaaa thật không ngờ anh ấy cũng có ngày biến thành cái dạng này."

Nhậm Húc cười haha nói : "Chẳng phải cậu ta hay nói không thích săn mồi gần hang sao."

"Này các anh nói đi đâu vậy, trọng điểm không phải cô gái kia là người Hinh Dao đặc biệt nhờ anh chiếu cố sao" : Thanh Trúc cau mày nói.

"Ai giới thiệu thì có gì quan trọng chứ, anh thấy trọng điểm là cậu ta sa vào lưới tình rồi" : Nhậm Húc vui vẻ nói.

Hạ Việt : "Nhân danh là anh em tốt và cũng là vì một tương lai gần không bị nhắc tới việc lấy vợ dẫn bạn gái về ra mắt, Hạ Việt tôi sẽ dốc sức giúp anh trai tán đổ chị dâu."

Thanh Trúc : "Nói nhảm, ai là chị dâu."

Hạ Việt nhún nhún vai cười cười không nói gì nữa.

Nhậm Húc khoác vai lôi kéo hai người ra khỏi công ty, hắn thật sự sợ, họ mà cứ lảm nhảm mãi trong công ty thế này lát nữa Nhạc Phi nổi khùng lên có hay không sẽ ném bọn họ ra ngoài.

Hơn nữa hôm nay tới chỗ Nhạc Phi chơi, không ngờ lại bắt được tin tức độc lạ như thế phải nhanh nhanh báo cho các anh em. Nghĩ thôi hắn đã vui đến muốn bay lên trời rồi.

_ MÀ LÚC NÀY Ở MỘT NƠI KHÁC _

"Con về khi nào."

"Hơn 1tháng."

"Tại sao không về nhà, về nước cũng không nói với ai."

"Ở nhà hay ở bên ngoài chẳng có gì khác biệt, nên không về."

"Càng ngày càng không có phép tắc, con xem con bây giờ thành cái dạng gì rồi."

"Không cần quản con, vài tháng nữa con sẽ về Anh."

"Đã về rồi, lại còn muốn đi, con nghĩ gì mà tập đoàn của nhà con không tới làm, lại chạy tới làm trợ lý cho người ta hả."

"Cũng chẳng phải muốn làm ở đó lâu dài, ba không cần để ý, lo cho công ty của ba đi."

"Tiểu Nam rất hay nhắc tới con, về cũng đã về rồi con cũng phải đi gặp nó chứ."

"Lưu Hải Nam, anh ta như thế nào ba lại gọi anh ta thân thiết thế."

Phương Hành thở dài : "Năm đó con một mực muốn đi Pháp rốt cuộc là vì sao, chẳng phải đã chọn trường trong nước sao. Ở trong nước con cũng có không ít điều kiện phát triển, mà lại một mực đi Pháp nhưng được bao lâu..." ông im lặng hồi lâu mới nói tiếp : "Con tới Anh cũng không nói với ai, nếu không phải Tiểu Nam chúng ta cũng không biết con lại tùy hứng như thế."

"Chuyện đã bao lâu rồi, con không muốn nhắc lại nữa."

Chuyện đó là vảy ngược trong lòng cô, là chuyện mà cô không muốn ai biết, vì một cái lý do nực cười như thế mà cô cãi nhau với gia đình, cạch mặt với bạn thân. Nhưng chuyện đó cô chẳng muốn nghĩ tới chút nào. 

Lưu Hải Nam hơn cô 2 tuổi là bạn thân của anh họ cô, cô biết anh ta từ năm cấp 2. Hồi đó cô thường theo Phương Bạch đi chơi nên quen biết với Lưu Hải Nam. 

Lần đầu nhìn thấy anh ta, cô đã không vừa mắt với Lưu Hải Nam. 

Lần đó cô cùng Hinh Dao và Phương Bạch tới sân bóng rổ chơi, tình cờ thấy cảnh một cô gái ôm lấy Lưu Hải Nam từ phía sau nhưng mà không biết như thế nào, anh ta không do dự hất cô gái ôm mình ra quay người rời đi. Mà cô gái kia không biết như nào đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba người chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận.

Cô không biết, có phải mình nhìn nhầm hay không nhưng cô cảm thấy, cô gái kia thật sự dùng ánh mắt oán hận nhìn họ. Rõ ràng là cô gái nhìn phía ba người cô, nhưng bị ánh mắt cô gái nhìn chòng chọc cô thật sự sợ, có khi nào mình sẽ bị ánh mắt kia nhìn đến thủng một lỗ không.

Phương Bạch và Hinh Dao hình như chẳng quan tâm tới cô gái kia, lôi kéo cô tới sân bóng tập chơi bóng.

Thể dục với cô là một nỗi đau khổ, bởi vì Hinh Dao là học sinh cưng của các thầy cô, trong các cuộc thi thể thao nữ. Mà cô thì ngược lại, vì ỷ lại thầy thể dục dễ tính, thường xuyên chốn vào phòng y tế nên mỗi lần kiểm tra thể dục đại khái thầy sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho cô qua.

Nhưng lần này không biết là chủ ý của ai lại để giáo viên thể dục khác kiểm tra, mà còn là đá cầu và ném bóng rổ. 

Xưa nay ngoài cầu lông, cô căn bản chưa từng chơi hay có hứng thú gì với mấy cái gì mà hoạt động thể chất với nhảy múa. Nên lần này, nếu không muốn một mình hè phải đi học một mình vì môn thể dục cô cũng chẳng đứng ở đây làm gì, còn bị người ta nhìn đến lông tóc muốn dựng cả lên.

Lần thứ hai gặp cũng chẳng phải quá lâu sau lần thứ nhất gì mấy, mà là ngay buổi tối hôm đó. Cô cùng Phương Bạch và Hinh Dao ăn lẩu nướng, mà Phương Bạch còn rủ thêm một người bạn tới cùng là Lưu Hải Nam.

Lần đó xem như là lần chính thức cô anh ta gặp nhau. Anh ta nói chuyện rất ôn hoà,  dường như cái người hồi chiều là người hoàn toàn khác vậy. Cô cảm thấy anh ta thật giả tạo, nên dù anh ta có đối tốt với mình thế nào cô cũng chẳng hiểu vì sao mình thật sự rất chán ghét anh ta.

Dứt khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn cô nói :

"Hai ngày tới con ở nhà, ba không cần nói nữa, sau đó còn phải trở lại công ty làm việc."

"Được tùy con, cũng 23tuổi rồi ta chỉ nói với con như thế còn lại tự mình nghĩ đi, ta chẳng quản nổi con nữa."

Đi được vài bước, ông lại nói : " À, phải rồi còn A Lệ cũng 3ngày chưa có về nhà đâu, con xem nó ở đâu gọi nó về đi."

"Thế Tiểu Khải."

"Nó tập bóng rổ lát sẽ trở lại."

"Dạ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play