Tác giả: Mặc Linh.
Edit by DMP.
====
Nụ hôn này kết thúc khi tiếng ầm ĩ từ ngoài cửa truyền đến.
Lòng bàn tay Hoa Vụ xoa xoa đôi môi hơi ửng hồng của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt lưu luyến cọ mặt vào tay cô, đôi mắt đen nhánh lấp lánh nhìn cô chờ mong.
Hắn mong cô có thể làm tiếp......
Hoa Vụ nói khẽ: "Người ở đất Thần tới."
Vọng Nguyệt sửng sốt, hắn nắm lấy cổ tay Hoa Vụ, "Là...... Là tới tìm tôi."
Hoa Vụ kéo hắn lại, "Tự ý rời khỏi đất Thần, chàng có biết là sẽ bị phạt gì không."
Vọng Nguyệt cũng không hối hận vì đã rời khỏi đất Thần, "...... Tôi tình nguyện chịu phạt."
"Chỉ sợ là bọn họ muốn tước đi Thần vị của chàng thôi."
"......"
Vọng Nguyệt sửng sốt, "Không...... Không nghiêm trọng thế đâu, tôi...... Tôi chỉ đi khỏi một lúc thôi mà."
Cũng đâu phải có mình hắn từng rời khỏi đất Thần.
Quá lắm cũng chỉ là mấy hình phạt nho nhỏ......
Sao có thể nghiêm trọng tới mức bị tước Thần vị?
Hắn không để tâm tới cái Thần vị này.
Nhưng nếu bị tước đi Thần vị, hắn lại càng không có tư cách sánh vai với nàng.
"Bọn họ không có tư cách tước đi Thần vị của tôi......"
Hắn là một trong mười hai chủ thần được đất Thần công nhận.
Cho dù Chủ Thần khác muốn ra tay, đất Thần cũng sẽ không đồng ý.
"Chàng rời khỏi đất Thần là đã cho bọn họ lý do rồi. Hơn nữa, nơi này không phải đất Thần."
Vọng Nguyệt đứng trong hàng mười hai Chủ Thần là do một tay cô đẩy lên, bọn họ vốn đã không ưa Vọng Nguyệt, nếu không phải cô để chàng ở bên cạnh rồi nuôi lớn, có lẽ Vọng Nguyệt đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Bây giờ chàng lại còn ngang hàng với bọn họ, chuyện này rất chướng mắt các Chủ Thần khác.
Lúc cô đi đã có lời để lại, chỉ cần Vọng Nguyệt không rời khỏi đất Thần, bọn họ sẽ không làm gì được chàng.
Nhưng chàng vẫn rời khỏi......
Cho nên nếu bọn họ lấy lý do Vọng Nguyệt tự ý rời khỏi đất Thần mà ra tay ở đây, cho dù tính khiến chàng ngã xuống, cũng sẽ không phải nhận hình phạt gì quá to tát.
Hoa Vụ thở dài, nhéo lòng bàn tay hắn, "Lúc ta đi đã dặn đi dặn lại, đừng rời khỏi đất Thần, nhưng chàng lại không nghe lời ta."
"Tôi......"
Hắn chỉ là...... Chỉ là muốn tìm nàng.
Vọng Nguyệt nhìn cô hơi căng thẳng: "Nếu, tôi mất đi Thần vị...... Tôi vẫn có thể bầu bạn bên cạnh nàng chứ?"
Hắn từng nói, hắn tình nguyện vứt bỏ tất cả vì cô.
"Chàng sẽ không mất Thần vị, cũng sẽ không mất ta." Hoa Vụ dắt hắn đi ra ngoài, "Ta về cùng chàng."
Tròng mắt Vọng Nguyệt hơi co lại, giữ lấy cô: "Không...... Tôi đã lớn, phiền phức do tôi gây ra, tôi sẽ tự giải quyết."
"Lớn......" Hoa Vụ cười khẽ, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lát, gật đầu: "Lớn thật rồi."
Vọng Nguyệt cảm thấy Hoa Vụ còn có ý khác, nhưng hắn ngậm miệng không hỏi.
"Nhưng phiền phức này chàng không giải quyết được đâu." Hoa Vụ nói tiếp, "Đi thôi nào bạn nhỏ."
Vọng Nguyệt bị Hoa Vụ dắt ra khỏi sảnh, hắn nhìn lưng Hoa Vụ, trong một thoáng thất thần nhớ tới chuyện từ rất lâu trước kia.
......
......
Trên Thần đạo được Thần quang chiếu sáng, mấy bóng người đứng đối diện nhau.
Cô gái dắt tay Vọng Nguyệt lúc nhỏ, bình đạm nhìn mấy người bên kia, "Nếu nó được ta nuôi, thì là người của ta, cho dù nó có sai thì cũng không tới lượt các ngươi dạy dỗ."
"Cô nói chuyện vô lý!!" Người bên kia mắng một tiếng đầy tức giận.
Cô gái cười giễu, "Mới biết ta hôm nay hả?"
"Cô......"
"Ta gì mà ta? Muốn đánh một trận với ta không? Nào nào nào......"
"Cô nghĩ là ta không dám hả?"
"Ai da, đương nhiên là lão già nhà ngài dám rồi, dù sao ức hiếp người nhỏ là trò sở trường của ngài mà."
Người kia tức đến méo mặt, la hét muốn đánh Hoa Vụ.
Người bên cạnh lão kéo lão lại, không cho lão xông tới.
Cô gái cười mỉa một tiếng, kéo Vọng Nguyệt nhỏ tuổi xoay người, dịu dàng nói: "Đi thôi nào bạn nhỏ, sau này mà gặp mấy thứ dơ bẩn đó, nhớ tránh đi, đừng có làm bẩn bản thân."
Gương mặt trẻ con bầu bĩnh của Vọng Nguyệt khi đó lộ ra vẻ ngơ ngác, hắn nhìn đám người đằng sau còn đang lôi kéo khuyên can, lại nhìn cô gái đang dắt tay mình.
Dáng người mảnh khảnh kia được mạ lên một tầng Thần quang, khắc ghi trong linh hồn hắn mãi mãi.
"Nhưng mà...... Đúng là tôi đã sai." Vọng Nguyệt lúc nhỏ nắm chặt tay cô, nhỏ giọng: "Tôi không nên làm vỡ chén lưu ly của Chủ Thần Hộc Nguyên."
"???"
Hoa Vụ đơ mặt một lát, sau đó bế hắn lên, xoa nắn khuôn mặt nhỏ bị dơ của hắn.
"Không phải là một cái chén nát thôi sao, làm vỡ thì làm vỡ thôi." Hoa Vụ sờ đầu hắn, an ủi: "Không chừng là lão cố tình hãm hại cậu đó, không sao đâu, chúng ta không sai."
"Cô nói cái gì là chén nát, ai hãm hại nó......" Tiếng gầm gừ của Hộc Nguyên truyền tới từ đằng sau.
Hoa Vụ ôm Vọng Nguyệt lúc nhỏ, xoay người liền biến mất.
......
......
Những ký ức xa xăm đó, lồng ghép vào bóng hình đang đứng trước mặt, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng hơn.
Nàng vẫn luôn bảo vệ hắn.
Mặc dù nàng đã từng nói, không muốn trở lại đất Thần, bây giờ lại vì hắn, cũng phải trở lại nơi đó lần nữa.
Trước mặt là lối ra của tòa nhà.
Ngay lúc Hoa Vụ sắp bước ra khỏi cửa, Vọng Nguyệt kéo cô lại, "Nàng từng nói, nàng không muốn quay lại đất Thần, bọn họ cũng cho rằng...... Nàng không cần đi ra ngoài. Tự tôi có thể giải quyết."
"......"
Hoa Vụ lườm hắn một cái, túm hắn bước nhanh ra ngoài.
Ánh nắng chiều lộng lẫy chiếu sáng khắp trời, Thần quang rơi xuống, bao phủ lấy bọn họ.
Từng nhánh cây ngọn cỏ được bao phủ trong Thần quang đều bị dừng hình.
Hoa Vụ nhìn lên phía trên ánh nắng chiều, có một bóng dáng đang đến từ chân trời, bóng dáng đó từ xa tiến lại gần, bóng dáng mờ ảo dần dần rõ ràng.
Ngay khi người kia xuất hiện trong hư không cách Hoa Vụ không xa, cả người đã hoàn toàn ngưng thật.
Người tới khoảng tầm 30 tuổi, khoác trường bào màu trắng, nơi ống tay và vạt áo đều thêu hình cán cân bằng chỉ vàng.
Là Chủ Thần Phán Xử Tân Hòa.
Tân Hòa thấy Hoa Vụ liền sửng sốt trước, sau đó mới khôi phục vẻ tự nhiên, "Hoa Vụ, quả nhiên là cô chưa ngã xuống."
Hoa Vụ mỉm cười: "Bất ngờ không? Vui không?"
Tân Hòa không vui cũng chẳng bất ngờ, "Là ai giúp cô che đậy ánh sáng của sao chiếu mạng......"
Anh ta nghĩ ra gì đó, "Là Túc Hi."
Chủ Thần duy nhất có mối quan hệ tốt với cô —— Túc Hi.
Mà nơi này, vừa hay là do Túc Hi xây dựng nên.
Vậy cô xuất hiện ở đây, cũng hợp lý hóa mọi chuyện.
Hoa Vụ không trả lời câu hỏi này của anh ta, ngược lại rất tò mò: "Chỉ có mình anh tới?"
Hiển nhiên không phải chỉ có mình Tân Hòa tới, ngay khi Hoa Vụ vừa dứt lời, Thần quang trong không trung càng nhiều lên, chẳng qua Thần quang lần này trở nên tăm tối.
Ánh nắng chiều lộng lẫy ở chân trời, đang chuyển thành đêm tối.
Bóng người đen nhánh bước ra từ hư không, đứng đối diện Tân Hòa, đen tối từ người nọ bắt đầu khuếch tán, trong chốc lát xung quanh chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Chủ Thần Bóng Đêm.
So với sự bình tĩnh của Tân Hòa khi thấy Hoa Vụ, Chủ Thần Bóng Đêm lại không trầm ổn được như vậy, kinh ngạc lên tiếng: "Cô không ngã xuống?"
"Làm ngươi thất vọng rồi." Hoa Vụ cười lịch sự: "Ta vẫn còn sống nè."
Chủ Thần Bóng Đêm: "......"
Cái éo gì thế.
Chủ Thần Bóng Đêm nhìn về phía Tân Hòa.
Tân Hòa căn bản không nhìn Chủ Thần Bóng Đêm, mà nhíu mày nhìn Vọng Nguyệt đang nắm tay Hoa Vụ.
Từ nhỏ Vọng Nguyệt đã lớn lên bên người cô ta, lúc nhỏ còn thường được cô ta dắt tay, nhiều lúc còn ôm.
Nhưng sau khi Vọng Nguyệt lớn lên thì không còn thấy cô ta dắt tay hắn nữa.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Mấy bé đáng yêu có vé tháng nhớ bỏ phiếu nha ~~
Cuối tháng mà, vẫn là phải cố lên thôi ~~
====
Cuối truyện rồi, cố nhênnnn