Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

"Đây là lần đầu tiên tôi tới......"

Bộ trưởng Chu đi qua bức tường thành nguy nga dưới sự dẫn dắt của Hoa Vụ.

Sau mắt kính là đôi mắt ngậm ý cười, "Còn khác nhiều so với tôi nghĩ."

Hoa Vụ chắp hai tay sau lưng, rất có phong phạm của lãnh đạo, "Bộ trưởng Chu nghĩ nó như thế nào?"

Bộ trưởng Chu nghĩ một chốc rồi nói: "Ít nhất là một thành phố chứ?"

Đây là cách tốt nhất để xây dựng căn cứ, trong thành thị có rất nhiều cơ sở tiện dùng.......

Có điều, năng lực đặc biệt như gieo trồng mà cô nói, đúng thật là không hợp với thành phố.

Hoa Vụ không phủ nhận phỏng đoán này của bọn họ, dù sao cô cũng không nói với bọn họ, rằng cô có một hệ thống.

Cho nên bọn họ cảm thấy cô có năng lực đặc biệt thì là có vậy.

Bộ trưởng Chu nhìn đồng ruộng mênh mông đã hình thành quy mô ở xa, vẫn nhịn không được mà thổn thức, "Chẳng trách người tới đây rồi đều không muốn quay về. Đổi thành tôi, tôi cũng bằng lòng ở lại nơi này."

Chỗ này tràn ngập sức sống.

Nó thật sự giống như thế ngoại đào nguyên.

Khác hoàn toàn với những ngày tháng cẩu thả chỉ có thống khổ giày vò ở trong căn cứ.

"Anh cũng có thể tới." Hoa Vụ cảm thấy bộ trưởng Chu là một nhân tài, "Nhà Mới hoan nghênh mọi người."

Bộ trưởng Chu lắc đầu, "Đáng tiếc tôi không thể rời khỏi căn cứ."

Căn cứ còn có nhiều người như vậy, còn có căn cứ phó......

Y ta không thể rời khỏi cương vị của mình.

Tuy rằng Hoa Vụ muốn để bộ trưởng Chu đi ăn máng khác, nhưng cô cũng đã nhìn ra, người này sẽ không dễ dàng rời khỏi căn cứ Đào Nguyên như vậy.

"Lại nói tiếp, căn cứ này của cô, gọi là Nhà Mới ư?" Bộ trưởng Chu tò mò.

Căn cứ khác đặt tên không dùng tên thành phố ban đầu thì cũng sẽ lấy một cái tên có ngụ ý tích cực hướng về phía trước, vừa nghe là thấy có hi vọng.

Ví như căn cứ Đào Nguyên của bọn họ, hay là như căn cứ Thừa Phong ở phương bắc......

Nhưng cái tên 'Nhà Mới' này của cô...... Vừa nghe đã cảm thấy rất qua loa.

Hoa Vụ: "Đây là nhà mới của mọi người, cho nên nó tên là Nhà Mới, có vấn đề gì sao?"

"......"

Cũng...... Khá tốt.

Hoa Vụ dẫn bộ trưởng Chu đi tham quan căn cứ, phòng trong thôn đều đã được tu sửa lại một lần, lúc này ngập tràn vẻ 'mới mẻ'.

Đường cái cũng đã được tu sửa lại, mở rộng hơn rất nhiều.

Những chỗ còn lại đều được chia thành đồng ruộng vuông vức, phần lớn đều đã mọc ra cây lương thực.

Sống dưới mặt trời chói chang, nhưng chúng vẫn vươn cao lớn lên, không hề có ý cúi đầu trước mặt trời.

Muôn màu muôn vẻ đua nhau khoe sắc, hơn nữa còn thấy được một vài con côn trùng.

Chờ bọn họ tham quan hết căn cứ thì Vân Đồng cũng tới đây gọi hai người đi ăn cơm.

Bởi vì hiện tại căn cứ có không ít người, cho nên đã có nhà ăn.

Thịt ở nhà ăn không nhiều, nhưng mà rau dưa đều đủ cả.

Gần đây Hoa Vụ đã đổi được thóc, sẽ nhanh chóng ăn được món chính là cơm.

Đương nhiên, đây cũng là về sau......

Hiện tại món chính của bọn họ vẫn là ngô và khoai.

Hoa Vụ đã gọi được một đầu bếp đẳng cấp ở căn cứ Đào Nguyên tới, cho nên mặc dù chỉ có khoai tây và ngô, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng ngay khi bọn họ đang ăn thì có người vội vàng chạy vào, "Bộ trưởng...... Bộ trưởng, không ổn rồi."

Người nọ chạy vội vàng không kịp thở.

Bộ trưởng Chu ôn hòa bảo anh ta bình tĩnh lại một chút rồi nói.

"Có một con quái vật...... Một con quái vật rất lớn, nó đang chạy về phía chúng ta."

"Quái vật?"

Hiển nhiên là đối phương cũng chỉ nghe tin từ người khác, không có tận mắt chứng kiến con quái vật kia.

Anh ta chỉ có thể thuật lời lại người khác hình dung quái vật mà thôi.

Hoa Vụ nghe anh ta nói xong liền đoán ra ngay, hẳn là người bạn đó của Kiều Dực......

Trước đó không biết nó đã chạy đi đâu, vậy mà bây giờ lại quay về.

Bộ trưởng Chu nghe rõ ràng xong thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, hỏi: "Hướng về đây hay hướng về căn cứ?"

"Về đây ạ."

Bộ trưởng Chu nhìn về phía Hoa Vụ: "Quản lí Diệp, đây......"

Hoa Vụ biết rõ lai lịch của nó nên cũng không hoảng hốt, "Chẳng phải còn chưa tới à, ăn cơm đi, đừng để lãng phí đồ ăn."

Bộ trưởng Chu: "......"

Y nào còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Nhưng bộ trưởng Chu nhanh chóng phản ứng lại: "Quản lí Diệp biết con quái vật đó ư?"

Cô không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên nào, cũng chẳng hỏi về tin tức của con quái vật kia.

Biểu hiện này, ngoài có biết ra thì y không nghĩ được gì khác.

"Không tính." Hoa Vụ nói.

"......"

......

......

Vốn dĩ hôm nay Kiều Dực muốn ở cùng Hoa Vụ, nhưng Hoa Vụ nói có người của căn cứ Đào Nguyên, nếu hắn cứ kè kè theo cô thì sẽ ảnh hưởng tới thân phận quản lí của cô, nên không cho hắn đi theo mà bảo hắn đợi ở trong phòng.

Lúc ăn cơm cũng là Viên Dương đưa tới.

Kiều Dực cực kỳ không vui, nhưng mà Hoa Vụ đã đồng ý tối nay sẽ đến ở cùng hắn.

"Cạc cạc?"

Quạ đen mắt đỏ đang nhảy tới nhảy lui ở trên bàn, như là đang cười nhạo hắn.

"Mày thì biết cái gì." Kiều Dực ôm ngực, trên mặt như có một loại say mê bệnh hoạn, "Tao muốn có được cô ấy...... Bất kể là phương thức nào."

"Ca."

Trong mắt của quạ đen mắt đỏ hiện lên vẻ ghét bỏ, nó còn nhảy nhảy sang bên cạnh, cách xa người chủ nhân bệnh hoạn này một chút.

Đúng lúc này quạ đen mắt đỏ chợt ngẩng đầu nhìn về phía nào đó.

"Cạc cạc cạc......"

Quạ đen mắt đỏ kêu lên với Kiều Dực.

Kiều Dực nhìn về hướng đó, "Vạn Thọ về rồi ư......"

Vạn Thọ không phải luôn đi theo hắn, có đôi khi nó sẽ tự biến mất mấy tháng, có điều qua lâu rồi thì nó cũng sẽ trở về tìm mình.

Nhưng mà lần này Vạn Thọ biến mất cực kỳ lâu.

Kiều Dực đứng dậy, vừa mới kéo cửa ra đã đụng phải Hoa Vụ.

"Vội vã đi đâu đấy?"

Kiều Dực lùi về phía sau một bước, chép miệng một tiếng rồi nói: "Không...... Những người đó đi rồi sao?"

"Người bạn kia của cậu về rồi."

"......" Vẻ mặt Kiều Dực hơi cứng lại, hắn còn chưa nghĩ ra nên nói với cô thế nào.

"Muốn đi xem à?"

Mặt Kiều Dực lộ ra vẻ bất ngờ: "Có thể chứ?"

"......"

Cô giống một kẻ ác sẽ ngăn cản hắn đi gặp bạn không phải người lắm à?

......

......

Hoa Vụ dẫn Kiều Dực ra ngoài căn cứ, quạ đen mắt đỏ ở phía trước dẫn đường, đi chưa được bao xa thì đã thấy được Vạn Thọ như một ngọn núi nhỏ.

Vạn Thọ ngồi yên ở chỗ đó, dưới ánh hoàng hôn như có thêm vẻ cô đơn.

Quạ đen mắt đỏ vỗ cánh phành phạch dừng ở trên người Vạn Thọ.

Vạn Thọ quay đầu nhìn nó, sao đó thì nó hướng ánh mắt tới nơi Hoa Vụ dừng xe.

Nó do dự chút rồi đứng lên, thùng thùng chạy tới bên này.

Vạn Thọ cao hơn trước đây một chút, một lần chạy này khiến cả mặt đất rung chuyển.

Kiều Dực cũng chạy tới chỗ nó.

Hoa Vụ ngồi yên ở trong xe, nhìn một lớn một nhỏ thành công hội ngộ ở bên đó, không biết bọn họ đang nói cái gì, trông Vạn Thọ không được vui lắm, dậm chân tại chỗ rất nhiều lần.

Cái thứ này......

Nếu mà kéo được nó về căn cứ, cho nó trông cửa...... Thế thì trông oai phải biết!

Đây đúng là môn thần được chế tạo dành riêng cho nữ chính!

Kể cả nó chẳng làm gì đi nữa mà chỉ đứng yên ở đó thôi thì cũng có thể dọa người rồi.

Hoa Vụ cảm thấy cảm thấy có thể nói với Kiều Dực.

Bảo vệ miễn phí, tay đấm chuyên nghiệp.

Kiều Dực và Vạn Thọ nói chuyện một lát —— Hoa Vụ cũng không rõ ràng bọn họ giao lưu kiểu gì, cô chỉ nhìn thấy Kiều Dực đang nói, còn Vạn Thọ hoàn toàn không mở miệng.

Vạn Thọ nói được hay không là cả một vấn đề.

Kiều Dực trở lại bên cạnh xe, ngả người lên cửa sổ rồi hơi thò vào bên trong, hắn nói với Hoa Vụ: "Nó sẽ không tới gần căn cứ nữa, em đừng đuổi nó đi được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play