Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Trước đó Hoa Vụ đã giết không ít zombie và đổi được một miếng đất lớn.
Nhưng mà hệ thống chó kia lại nói lần gieo trồng thứ hai cần phải đổi phân bón, nếu không tốc độ sinh trưởng của thực vật sẽ giảm.
Hiện tại Hoa Vụ đã chắc chắn được rằng, nó đang nhắm vào mình.
Dựa theo cách đổi như vậy, cô phải giết bao nhiêu zombie chứ?
Hoa Vụ buồn bực quay về phòng, vừa ngẩng đầu liền thấy một người ngồi ở mép giường.
"Á!"
Hoa Vụ bị doạ giật mình.
Trong căn phòng tối mờ mờ, thiếu niên quần áo sạch sẽ ngồi ngay ngắn ở mép giường, hai tay giao nhau để trên đùi, có cảm giác ưu nhã không nói nên lời.
Sợi tóc vụn vặt chạm vào làn da tái nhợt quá mức của hắn, lông mi dài cong vút rũ xuống, hắt ra một cái bóng nhỏ ở dưới mí mắt.
Sắc môi tái nhợt nhưng không khô, thậm chí còn hơi ánh nước.
Thiếu niên ở mép giường nghe thấy tiếng thì lông mi như cánh bướm chớp vài cái, nhìn về chỗ cô.
Trên gương mặt xinh đẹp quá mức kia không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt kia......
Đó là một đôi mắt xinh đẹp, nhưng mà bên trong không có cảm xúc, giống như đá quý phủ bụi.
Lúc hắn nhìn lại đây, không có tiêu cự gì cả, chỉ nhìn tới dựa theo vào âm thanh mà thôi.
Hoa Vụ hơi nhướng mày, "Cậu tỉnh rồi à."
Thiếu niên khẽ gật đầu, có lẽ vì căng thẳng mà ngũ quan xinh đẹp tinh xảo như thêm vài phần cảm giác nhu nhược.
"Đây là đâu?"
Giọng hắn trong trẻo lanh lảnh, bởi vì trong giọng nói hơi chần chừ mà nghe ra mấy phần mềm mỏng.
Thiếu niên mở to con ngươi không có tiêu cự, yên tĩnh 'nhìn' tới chỗ cô.
"Coi như chỗ an toàn đi." Hoa Vụ nói.
Thiếu niên khẽ lên tiếng, lại hỏi: "Là cô đưa tôi tới nơi này sao?"
"Ừ."
"Cô đưa tôi tới chỗ này...... Làm cái gì vậy?" Thiếu niên hơi chần chờ, còn hơi chút cảnh giác.
Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, "Nếu không phải tôi cứu cậu, thì cậu đã bị zombie cắn rồi."
Hắn ngẩn người, sau đó thong thả mở miệng, "Cảm ơn cô."
Hắn nói xong thì cúi đầu xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Cậu tên gì?"
"Tôi...... Tôi sao?" Thiếu niên giống như không tập trung, "Tôi tên Kiều Dực."
Vẻ mặt Hoa Vụ đúng kiểu quả nhiên là hắn, "Thân thể cậu không sao chứ? Trước đó tim cũng không đập, tôi còn tưởng cậu là người chết nữa."
"Không...... Không sao, tôi chỉ......" Có vẻ Kiều Dực không biết nên giải thích thế nào, có vẻ hơi bối rối.
"Không sao là được." Hoa Vụ khéo hiểu mở miệng không truy hỏi, "Cậu không nhìn thấy được à?"
"Ừm......" Kiều Dực gật đầu, hắn giơ tay sờ đôi mắt của mình, "Tôi không nhìn thấy."
Hoa Vụ cười một tiếng, "Được rồi, nơi này rất an toàn, cậu có thể tạm thời ở chỗ này."
Kiều Dực không từ chối, "Được."
Hoa Vụ nói chuyện với Kiều Dực hai câu rồi xoay người đi sang phòng khác.
Hoa Vụ vừa mới đi, quạ đen mắt đỏ liền bay vào từ ngoài cửa sổ.
Kiều Dực vươn tay, quạ đen chuẩn xác đậu trên cánh tay hắn, hắn sờ đầu quạ đen rồi đứng dậy di chuyển trong phòng.
Hắn cũng chẳng vì không nhìn được mà bước chân chần chờ, trái lại còn như như là nhìn được, có thể tránh khỏi chướng ngại vật trong phòng.
Cuối cùng Kiều Dực đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
......
......
Vân Đồng thấy Kiều Dực thì bị doạ một trận, lập tức hét lên, dẫn đến bọn người Viên Dương đi tới.
"Làm sao vật? Có zombie à?"
Vân Đồng chỉ vào mặt người trong cửa, "Sống...... Sống!"
"Cái gì sống...... Vãi!" Đám người Viên Dương đồng thời phát ra một tiếng chửi.
Kiều Dực hơi nghiêng người, ánh mắt dừng ở ngoài cửa, nhưng đôi mắt không có thần kia đã nói cho bọn họ biết, rằng hắn không nhìn thấy.
"Sao lại sống......"
"Không phải người chết sao?"
"Trước đó tôi từng xem rồi, chắc chắn là người chết."
"Cậu ta không phải zombie chứ?"
"Không thể, làm gì có zombie nào như cậu ta."
Nếu zombie có thể trông như thế này, không biết sẽ khiến bao nhiêu người sẽ sợ hãi.
Một đám người vây quanh ở cửa, khiến Kiều Dực ở bên trong trở thành con khỉ.
Kiều Dực có thể nhận thấy được có rất nhiều người đang vây xem bản thân, trên mặt đã lộ ra vẻ lo lắng rõ ràng.
Hắn chậm rãi lùi về sau, chân vướng vào bàn, cả người lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
"Này...... Ngã rồi!"
Kiều Dực bị một tiếng này doạ sợ hơn, chống đất lùi về phía sau.
"Mấy anh đang làm gì đấy?"
Hoa Vụ nghe thấy tiếng thì đi ra khỏi phòng.
Khi thấy một đám người vây quanh cửa phòng Kiều Dực, khoé miệng nhìn không được run rẩy một chút.
Xem khỉ à?
Hoa Vụ vừa xuất hiện, đám người kia lập tức tách ra một lối đi.
"Cô Diệp, cậu ta sống kìa!" Viên Dương chỉ vào trong phòng, Kiều Dực bị bọn họ doạ tới mức ngồi dưới đất luôn.
"Có gì hay mà ngạc nhiên?"
"......"
Có thể không ngạc nhiên sao?
Cậu ta trông chẳng giống zombie, nhưng chết rồi thì sao còn sống lại!
Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!!
"Đi đi đi, đừng vây quanh ở đây nữa." Hoa Vụ đuổi bọn họ đi.
Một đám người rất muốn cẩn thận nhìn kỹ, để biết rõ rốt cuộc vì sao Kiều Dực đã chết rồi còn sống lại.
Nhưng Hoa Vụ quyết ở nơi này, nên bọn họ không dám đi vào.
Một đám người đi ba bước quay đầu hai lần, lòng mang đầy bụng nghi vấn rời đi.
Hoa Vụ chờ bọn họ đi cả thì mới đi vào.
Kiều Dực hãy còn ngồi dưới đất, trên quần áo sạch sẽ dính một ít bụi.
Trên bàn tay chống mặt đất, lộ ra một vài vết trầy xước.
Hoa Vụ đứng trước mặt hắn, "Cậu không sao chứ?"
"Không...... Không sao." Ngoài miệng Kiều Dực nói không sao, nhưng trên mặt lại viết rõ hai chứ 'sợ hãi'.
Hắn sờ soạng vật dụng bên cạnh, muốn đứng lên.
Hoa Vụ trầm mặc nhìn, cũng không tiến lên hỗ trợ.
Kiều Dực sờ đến bồn rửa mặt bằng gỗ.
Bồn rửa mặt rất nhẹ, căn bản không thể chống đỡ cho hắn, bị Kiểu Dực kéo một phát như vậy thì còn đổ ngược về phía hắn.
Hoa Vụ như có điều suy tư gì nhìn bồn rửa mặt đập vào người hắn.
"A......"
Lúc này Hoa Vụ mới lên tiếng, giọng điệu nôn nóng: "Ôi, cậu không sao chứ! Cậu đừng nhúc nhích!"
Hoa Vụ tiến lên nâng Kiều Dực dậy, để hắn ngồi vào mép giường.
Kiều Dực che trán vừa bị chậu đập vào, thấp giọng nói: "Tôi không sao."
Hoa Vụ lấy tay hắn ra, nhìn qua loa cái trán, "Không sao, chỉ hơi đỏ thôi."
Kiều Dực ừ một tiếng, "Những người khi nãy......"
"Trước đó bọn họ không biết cậu đã tỉnh, doạ cậu rồi à?"
"Hơi hơi."
Hoa Vụ im lặng mà cười một cái, sau đó giọng nói lại như thường, "Bọn họ không có ác ý, cậu đừng sợ."
Yết hầu Kiều Dực hơi động, có vẻ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Hoa Vụ cúi đầu nhìn tay hắn, cuối cùng thở dài, "Để tôi xem tay cậu xem."
Thiếu niên phối hợp đưa bàn tay ra.
Bàn tay bị mặt đất thô ráp mài ra vài vết màu, nằm ngang trong lòng bàn tay trắng nõn, trông hơi đáng sợ.
Bây giờ muốn tìm thuốc căn bản là không thể.
[Trái cây chín có thể đổi thuốc.]
Trước mặt Hoa Vụ đột nhiên hiện ra một câu như vậy.
Hoa Vụ vừa bị zombie soát nhà nên tâm trạng rất khó chịu: "......" Cút!
Chắc là hệ thống làm ruộng có họ hàng với Diệt Mông, Hoa Vụ bảo nó cút là nó cút ngay, xong cũng chẳng phát đạo cụ cho cô.
Hoa Vụ không tìm được thuốc, chỉ có thể nghĩ cách rửa sạch vết thương cho hắn trước, vết thương này chỉ cần giữ sạch thì sẽ không có chuyện gì lớn.
====
Đăng thêm 2 chương này nhé chứ mai tui có tí việc nên chắc không đăng được đâu, hôm khác bù thêm 2 chương he❤️