Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
"Đại quân zombie đã qua đây nên chắc người ở chỗ này chạy rồi, chúng ta dọn mấy thứ này về căn cứ đi, có lẽ sẽ đổi được không ít thứ."
Đề nghị này được những người còn lại nhất trí đồng ý.
Phát hiện cây nông nghiệp phát triển ngoài tự nhiên, vận chuyển về căn cứ thì đám nhân viên nghiên cứu kia chắc chắn sẵn lòng dùng nhiều tiền giao dịch.
Nói không chừng bọn họ có thể giành được một vài đặc quyền.
Mấy người càng nghĩ càng kích động.
Nói là làm.
Bọn họ nhanh chóng tìm công cụ, chuẩn bị đem cả tảng đất trồng này về.
"Ê."
Giọng nói chợt vang lên khiến đám người dừng động tác lại, họ ngẩng đầu nhìn về phía tiếng động truyền đến.
Nơi xa có cô gái tóc ngắn đang tới bên này.
Đột nhiên xuất hiện người xa lạ khiến bọn họ lập tức cảnh giác, nhắm thẳng vũ khí trong tay vào Hoa Vụ.
"Đứng lại!!"
"Các anh muốn đào đi mấy thứ này, đã hỏi ý kiến của chủ nhân nó chưa?" Hoa Vụ rất phối hợp dừng lại, nhìn vài người không biết lễ phép cho lắm.
Cô mới ra ngoài một chuyến.
Nhà cũng sắp bị trộm!
Còn gì tuyệt vời hơn!
Chủ nhân?
Bọn họ liếc nhau, một người đàn ông trong đó trông có vẻ là người dẫn đầu, gã ta cảnh giác hỏi: "Cô đã trồng những thứ này?"
Hoa Vụ mỉm cười: "Đúng vậy."
"Ha, cô nói là cô trồng thì là cô trồng chắc?" Hiển nhiên tên đàn ông đó không tin, cảm thấy người sống sót đột nhiên xuất hiện này có khả năng cao là tới cướp mấy thứ đó với bọn họ.
Hoa Vụ nhướng mày, dùng ánh mắt nhìn người gan dạ nhìn bọn họ, "Thế nào, các anh muốn chiếm làm của riêng ư?"
Người đàn ông kiêu căng hừ một tiếng, "Thứ đồ vô chủ ở nơi hoang dã này, đương nhiên ai lấy được trước thì là của người đó."
Hoa Vụ vuốt cằm, lặp lại lời của bọn họ: "Đồ vô chủ ở nơi hoang dã, ai lấy được thì là của người đó...... Lời này cũng có lý."
"Hiểu rõ là được......"
Bên cạnh có người tiến đến bên người đàn ông, nói với ý xấu: "Lão đại, con bé này trông rất xinh đẹp."
Hoa Vụ đã rửa mặt sạch sẽ.
Tuy rằng là tóc ngắn, nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt xinh xắn kia.
Cho dù là ở căn cứ hay là ở bên ngoài, bọn họ đều lâu lắm rồi chưa nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Nhóm người này nhìn Hoa Vụ với ánh mắt tham lam tà ác.
Dường như bọn chúng đã nghĩ xong nên tận hưởng cô như thế nào, thậm chí là dùng cô đổi lấy nhiều ích lợi hơn nữa.
Ánh mắt của Hoa Vụ đảo qua bọn họ, cô khẽ nhếch khóe môi lên.
Gã đàn ông biết nhóm người này suy nghĩ cái gì, gã ta nhìn xung quanh, hỏi Hoa Vụ: "Cô đi một mình ư?"
Hoa Vụ khoa trương 'ôi' một tiếng, "Sao có thể, tôi đi ra ngoài kiểu gì cũng phải trăm người hầu hạ chứ."
Gã đàn ông: "???"
Kỳ thật cô gái đối diện có trả lời như nào thì gã ta cũng sẽ không tin.
Hiện giờ gã không đoán ra Hoa Vụ đi một mình, hay là có đồng lõa, nên chẳng dám làm động thái gì khác.
Nhưng gã ta còn chưa nghĩ xong bước tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng súng.
Máu tươi ấm nóng bắn lên mặt tên đàn ông, gã ta theo bản năng nâng súng lên, đáng tiếc kẻ thù vô hình nhanh hơn.
Gã ta chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng, gió mang theo hơi nóng xuyên qua thân thể, nhưng gã lại cảm thấy lạnh lẽo vô tận.
Hai mặt trời lọt vào đáy mắt gã, ánh sáng chói chang chiếu vào đôi mắt khiến nó không nhịn được mà chảy nước mắt.
Mặt trời trùng điệp bị bóng râm che lại, bóng râm dần dần có hình dáng.
Thiếu nữ cong eo, trên mặt cô treo nụ cười nhạt: "Đồ vật vô chủ ở nơi hoang dã, cũng bao gồm mạng sống đó."
Gã đàn ông: "......"
Bóng râm rút đi, mặt trời trùng điệp lại lần nữa xuất hiện ở đáy mắt gã, hình ảnh cuối cùng dừng lại vĩnh viễn.
......
......
Vân Đồng và Viên Dương mang theo người nâng thi thể trong đất ra ngoài, vất vả lắm mới dọn sạch được hiện trường.
"Phù......" Vân Đồng thở ra một hơi, hỏi Hoa Vụ ngồi ở bên cạnh: "Cô Diệp, sao cô lại phải giết những người này?"
Chẳng phải cô cần người nhà à?
"Tạm thời đủ người rồi."
Bây giờ cũng chưa thành lập lên cái gì, người nhiều còn khó quản.
Nhỡ đâu đám người kia liên minh với nhóm người Viên Dương này thì làm sao bây giờ?
Cho nên không cần để lại những tai hoạ ngầm này.
Đến khi nhóm người Viên Dương này thành tâm thành kính cố gắng vì sự phát triển của tổ ấm, khỏi lo không bắt...... Không tuyển thêm được người nhà.
Căn nhà hai tầng vẫn chưa bị phá hủy, Hoa Vụ bảo Vân Đồng đem thiếu niên còn đang ngủ say trong xe dọn vào đó.
Vân Đồng không biết người này có địa vị gì.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy ở khe suối, anh ta liền cảm thấy, chắc chắn trên người thiếu niên như đã chết này có bí mật.
"Cô Diệp, con quạ đen kia...... Hình như biến mất rồi."
Vân Đồng sắp xếp xong cho thiếu niên, rồi chợt nhớ ra đã lâu rồi không thấy con quạ đen mắt đỏ kia.
Hoa Vụ nhìn ra bên ngoài một cái, không nói gì.
......
......
Quạ đen mắt đỏ trở về lúc chiều tối, phía sau còn có mấy chục con quạ đen bay theo, chúng nó vỗ cánh phành phạch đậu trên cây khô.
Chúng nó hệt như lúc trước, yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ.
Quạ đen mắt đỏ không đứng gác cùng những quạ đen đó, mà nó bay vào nhà canh giữ bên người thiếu niên kia.
Vân Đồng thấy đàn quạ xuất hiện, sau kinh ngạc cũng chỉ còn lại kỳ quái.
Quạ đen mắt đỏ đi đâu tìm được nhiều quạ đen như thế......
Nhưng nghĩ lại mới nhớ, đại quân zombie vừa đi khỏi, mà số con trong đàn quạ đen đi theo zombie cũng chả ít.
Quả nhiên con quạ đen mắt đỏ kia có năng lực khống chế đàn quạ.
Kẻ bị doạ chỉ có nhóm người Viên Dương, tuy rằng Vân Đồng đã nói đàn quạ sẽ không tấn công bọn họ, nhưng bị đàn quạ nhìn chằm chẳm như thế vẫn khiến người ta không thoải mái.
Giờ đây bọn họ đang nhổ bỏ cây nông nghiệp hỏng trên mảnh đất kia ra, cầm hạt giống Hoa Vụ cho, xong lại tiếp tục gieo xuống.
Bên cạnh còn có vài cọng cà chua may mắn thoát nạn, chúng treo trên mình những quả nhỏ màu xanh lơ cỡ ngón tay cái, tỏa ra một mùi tươi mát.
Đã bao lâuu rồi bọn họ không thấy màu xanh lục như vậy......
Gieo trồng xong, Vân Đồng nấu cho bọn họ đặc sản —— khoai tây hầm thịt khô.
Vân Đồng nhìn vài người ăn ngấu nghiến, cả người đều như được thăng hoa.
Lúc trước anh ta cũng là thế này nhỉ......
"Anh Viên, thật ra nếu ngày nào cũng có đồ ăn tươi mới để ăn, thì em cũng sẵn lòng ở lại nơi này." Một đàn em trong đó lau miệng, nói với Viên Dương.
Viên Dương lườm cậu ta một cái: "Đừng không có chí khí như vậy. Một tí khoai tây hầm thịt đã mua chuộc được các cậu rồi à?"
Đàn em ngập ngừng dạ vâng, không dám hé răng.
Ở trong căn cứ, mấy thứ này kia đều là thứ mà chỉ cấp cao của căn cứ mới có thể ăn.
Viên Dương xụ mặt mắng đám đàn em một trận.
Thế nhưng đến hôm sau Viên Dương tỉnh dậy, anh ta liền thấy chỗ đất trồng rau ngày hôm qua đã có thêm rất nhiều đất trống.
Màu sắc của những mảnh đất đó không giống với mấy chỗ bên cạnh, rất dễ phân biệt được.
"Anh Viên...... Cô ta có năng lực đặc biệt ư?"
Rõ ràng là đất đai nứt nẻ, thế mà qua một đêm đã biến thành ẩm ướt phì nhiêu.
Đây chỉ có thể là năng lực đặc biệt mới làm ra được......
"Hôm nay trồng hết chỗ đất này nhé."
Tiếng nói đột ngột dọa vài người liên tục lui về phía sau vài bước.
Không biết Hoa Vụ đã đứng ở phía sau bọn họ từ khi nào.
Thậm chí họ còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô.
"Mảnh đất này......"
"Đều là trời xanh ban tặng." Hoa Vụ nói một câu lạ lùng như thế, xong cô ném hạt giống cho bọn họ rồi xoay người quay vào trong.
"......"
Viên Dương cầm hạt giống, nhìn mảnh đất phì nhiêu dưới ánh sáng chói chang của mặt trời.
"Thật ra ở lại cũng không phải không được......"