Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

"Ác ma...... Mày là một tên ác ma!"

Thời Ưu rời đi chẳng hề ngoảnh đầu lại, không tiếp tục để ý đến tiếng gào khóc của người mẹ phía sau.

Cậu ngồi trên xe, cũng chả quan tâm đến quần áo bẩn mà lấy điện thoại ra rồi khởi động máy lên...... Vẫn còn pin.

Khi cậu bấm vào giao diện nhập số điện thoại, nhập số vào nhưng rồi dừng ở trên nút gọi một lát thì lại tắt máy đi.

Tài xế ngồi đằng trước lên tiếng hỏi: "Chàng trai à, cậu đi đâu thế?"

"Chung cư Bốn Mùa ở đường Xuân Vũ." Thời Ưu nói một địa chỉ.

Tài xế biết nơi đó, ở phía bên kia đường Xuân Vũ là thành phố đại học, người ở chung cư Bốn Mùa hầu hết đều là sinh viên.

Tài xế cứ luôn cảm thấy chàng trai tuấn tú ở đằng sau nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Chẳng lẽ là ngôi sao?

Nhưng ngôi sao làm gì mà bẩn như thế......

Tài xế thắc mắc suốt cả đường đi nhưng cũng chẳng hỏi, mãi đến khi tới nơi, cậu xuống xe, đi được xa rồi tài xế mới nhớ tới tin tức lúc trước ông lướt thấy. 

Vụ án đầu độc ở đại học X.

Sáu người ở ký túc xá, chỉ có một mình nó còn sống.

Lúc trước toàn nói nó là hung thủ, sao lại...... Được thả ra rồi?

......

......

Hoa Vụ đã thấy tin tức mới được cập nhật, biết Thời Ưu vô tội đã được thả. Cô không biết rốt cuộc là vụ án này có liên quan đến cậu, hay là trò chơi giúp cậu......

Hoa Vụ thở ra một hơi, quyết định không nghĩ nhiều nữa.

Nếu toà án đã thả người, vậy ít nhất về mặt pháp luật là cậu vô tội.

Cũng xong việc rồi nên không cần tự hỏi lắm thế nữa!

Hoa Vụ xách đồ đi về phía cửa chung cư Bốn Mùa, xa xa đã thấy có người ngồi trên ghế ngoài chung cư, cả người trông rất bẩn, như thể đứa bé mới chui ra từ đống rác vậy.

Hoa Vụ còn đang suy nghĩ con cái nhà ai lôi thôi như thế, nhưng khi lại gần, thấy rõ được sườn mặt đối phương thì nhịn không được run rẩy. 

Tốt lắm.

Là nhà cô.

Hoa Vụ hít sâu, đi về phía cậu.

Thời Ưu cúi đầu ngồi ở trên ghế, quần áo trên người bị mực nhuộm đen, cổ áo còn bị kéo rách, lộ ra mảng lớn da thịt.

Trên da còn có vài vết cào, nhìn như là bị người ta cào bằng móng tay, những vết cào đó kéo dài đến tận cổ, rồi sau tai, còn cả trên má nữa.

Tóc thì càng thảm không nỡ nhìn, rối như ổ gà.

Tâm trạng Hoa Vụ rất khó tả, sao cậu ta lại khiến bản thân thành thế này được vậy?

Thời Ưu nghe tiếng của bao nilon, bóng đen bao phủ tới, thậm chí cậu còn không ngẩng đầu, chỉ nhìn đôi giày trên đất cũng biết là ai tới.

"Sao cậu lại......"

Thời Ưu duỗi tay ôm lấy cô, dí đầu lên trên bụng cô.

......

......

Căn hộ nguyên chủ ở không lớn lắm, nhưng chim sẻ nhỏ thì vẫn đầy đủ cơ quan, trong nhà bày trí cực kỳ ấm áp.

Hoa Vụ mở cửa cho người đằng sau đi vào.

"Có cần đổi dép không?"

"Không cần."

"Ồ."

Thời Ưu ngoan ngoãn đi vào.

"Cậu làm sao thế?" Hoa Vụ bảo cậu ngồi xuống sô pha, cô rót cho cậu cốc nước.

Thời Ưu cầm cốc nước, buồn bực uống hết một nửa, "Bọn họ đánh."

Hoa Vụ nhíu mày: "Ai đánh?"

Chắc là trước đó cậu ta bị nhốt ở trại tạm giam nhỉ? Người ở đó còn dám đánh cậu ta? Đùa đấy hả!!

"Người nhà."

"......"

Hoa Vụ hiểu được đại khái.

Chắc chắn là khi đi ra đã bị người nhà của những người chết vây đánh.

Vốn dĩ cậu đã bị nhận định là hung thủ, bây giờ đột nhiên lại bác bỏ kết luận đó, tuyên án cậu vô tội, còn thả ra ngay tại chỗ, người nhà của những người chết đó chấp nhận được mới lạ.

Cho dù cậu thật sự không phải hung thủ, nhưng người của cả một ký túc xá chỉ có cậu sống sót.

Những người đó cần một đối tượng để oán hận, bọn họ sẽ cảm thấy sao con của họ đều chết hết, mà cậu lại còn sống.

Hoa Vụ không an ủi cậu, cũng chẳng nói cái gì, chỉ chỉ về hướng nhà tắm: "Đi tắm đi."

"Tôi không có quần áo để thay."

"Không mặc."

"......" Thời Ưu ôm ly nước, mặt đang hồng hồng lại đỏ lên, cậu nhấp môi rồi nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Thời Ưu để nước xuống rồi vào nhà tắm tắm.

Hoa Vụ đi sang nhà bên cạnh hỏi bạn nam cùng tầng mượn một bộ quần áo sạch sẽ, cho nên khi Thời Ưu mở cửa cho Hoa Vụ, thấy cô cầm một bộ quần áo thì không được vui lắm.

Chẳng phải nói là không mặc à?

"Cái này người khác mặc rồi......" Thời Ưu bắt đầu săm soi.

"Còn cả mác đây này."

"......"

Thời Ưu đành phải đóng cửa lại, cầm quần áo mặc vào.

Chiều cao của đối phương không chênh lệch cậu nhiều, nhưng mà hơi rộng, Thời Ưu gầy gò mặc vào thì càng lộ vẻ thùng thình.

Thời Ưu đi từ nhà tắm ra, thấy Hoa Vụ ngồi ở trên ghế sô pha, cậu lập tức đi tới cọ vào người Hoa Vụ.

Tóc ướt sũng vẩy nước khắp mặt Hoa Vụ.

Hoa Vụ ghét bỏ: "Toàn là nước!!"

Thời Ưu dừng lại, cậu nghiêng đầu đặt một nụ hôn ấm áp và ẩm ướt lên cổ Hoa Vụ, lau những vệt nước đó đi.

"Hết rồi."

"......"

Hoa Vụ xách cậu dậy ngồi cho hẳn hoi, lấy một tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo bên cạnh ra, "Kéo cổ áo ra chút."

"Cần cởi ra không?" Thời Ưu đã giữ chặt góc áo, hai mắt trong trẻo thuần khiết như không hề có ý gì khác vậy.

Phàm là Hoa Vụ nghĩ nhiều hơn một chút sẽ là có lỗi với cậu.

Nhưng mà......

Cậu ta thật sự sạch sẽ đơn giản như vậy sao?

Hoa Vụ mỉm cười, ném thuốc mỡ lên người cậu: "Cậu tự bôi đi."

Thời Ưu buông tay nắm góc áo ra, nhét thuốc mỡ về lại tay Hoa Vụ: "Tôi không nhìn được, cô bôi giúp tôi đi."

Cậu dùng tay nhẹ kéo cổ áo ra, không nhắc lại chuyện cởi quần áo nữa.

Vết thương dưới cổ áo Thời Ưu khá sâu, đủ để thấy được người ra tay hận cậu nhường nào.

Hoa Vụ bóp một ít thuốc mỡ ra ngón tay, bôi lên trên miệng vết thương, lòng bàn tay nhẹ nhàng tán thuốc ra.

"Cậu vừa ra đã tìm tôi ngay à?"

"Ừ." Thời Ưu hơi ngửa đầu, tiện cho Hoa Vụ bôi vết thương trên cổ cậu, "Tôi đến đây rồi thì không biết cô ở tầng nào, nên đành chờ cô ở dưới."

"Sao không gọi tới số mà tôi cho lúc trước?"

"Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô."

"Thế lỡ hôm nay tôi không về thì sao?"

"Thế chắc chắn ngày mai cô sẽ về nha."

"Cho nên nếu tôi không về thì cậu định chờ cả đêm à?"

Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.

"......"

Hoa Vụ nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi cậu lẻ loi ngồi dưới đó, hình ảnh đó thê thảm cỡ nào......

Ôi!

Hoa Vụ run một cái, quyết định nói sang chuyện khác: "Thời Diễm vẫn còn à?"

"Cô muốn gặp cậu ấy à?" Thời Ưu nghiêng đầu.

Hoa Vụ vừa định nói không cần thì đã thấy ánh mắt của thiếu niên đối diện thay đổi.

Hoàn cảnh lạ lẫm khiến Thời Diễm cảnh giác theo thói quen, sau đó thấy Hoa Vụ thì hắn nhíu mày lại, "Chúng ta đang làm gì?"

Hoa Vụ chỉ thuốc trên tay: "Bôi thuốc cho anh."

Thời Diễm cúi đầu nhìn quần áo của mình, cùng với vết thương mà hắn thấy......

Vết này nhìn ở trong mắt Thời Diễm thì cực kỳ mờ ám...... Với cả rõ ràng là Thời Ưu vừa tắm xong.

Tâm trạng hắn vốn đã xấu, giờ lại càng xấu hơn, "Sao cô lại biến tôi thành như này?"

"???"

Ngồi ở trong nhà mà nồi lại bay từ trên trời xuống.

Liên quan gì tới cô.

"Cái gì Thời Ưu cũng nghe cô, nhưng cô cũng không được làm thế với nó chứ?" Miệng vết thương này sâu như thế...... Mà cô cũng ra đòn được!

Có phải cô có đam mê đặc thù nào không đấy!!

Hoa Vụ giải thích cho bản thân, "Tôi chưa hề làm gì cả."

"Làm thì làm, cô lại còn không thừa nhận." Thời Diễm liếc cô, ánh mắt kia như thể đang khiến trách thái độ không chịu trách nhiệm của cô.

Hoa Vụ lắc đầu hai cái thật mạnh, "Tôi thật sự chưa làm gì cả!"

====

Chương sau có thịt... nước thịt, cũng edit xong rồi, nhưng người tàn ác như toi hong đăng cho mọi người hóng chơi chơi👉👈

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play