Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Không hiểu sao Thời Diễm lại có chút bực bội, hắn nhìn thiếu nữ đối diện, trong đầu có vài suy nghĩ linh tinh.
Ánh mắt chuyển khỏi mặt cô, dừng trên chiếc cổ trắng nõn, nơi đó vẫn còn vết hồng nhạt mờ ám.
Tâm trạng Thời Diễm càng bực bội hơn, hắn đột nhiên cúi người xuống.
Hoa Vụ theo bản năng sau lùi ra sau, im lặng hỏi hắn làm gì thế.
Thời Diễm bị động tác này của cô làm bùng lửa giận, "Nó được mà tôi thì không được à?"
"???"
Cái thứ gì thế?
Bóng người phía trước phóng đại, Thời Diễm đè lên, ép cô lùi về trong góc sô pha, mọi âm thanh đều biến mất trong giờ phút này.
"Thời Diễm, tôi chưa làm cái gì với cậu ta cả." Hoa Vụ muốn đẩy hắn ra, "Anh đừng làm loạn......"
Nhưng giờ đây Thời Diễm như thể chẳng nghe lọt được câu nào, chặn hết những lời cô muốn nói về.
......
......
Sắc trời dần tối, ánh đèn neon lần lượt sáng lên khiến cả thành phố rực rỡ sắc màu.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa kính, lọt vào trong phòng.
Đèn ngủ đầu giường được bật lên, phòng ngủ không lớn rải rác quần áo và các vật dụng khác, trong không khí ngập tràn hơi thở mờ ám.
"Thấy chưa, tôi đã nói chưa hề làm cái gì rồi mà." Hoa Vụ nằm ở trên giường, ngồi đối diện nói với Thời Diễm: "Anh nghĩ xem nên giải thích như nào với Thời Ưu đi."
Thời Diễm: "......"
Nửa khuôn mặt của Thời Diễm ẩn trong bóng tối, vẫn ngồi im như bức tượng mãi nhúc nhích.
Hắn cứ ngồi lâu như thế, mãi đến khi Hoa Vụ đá vào eo hắn, "Tôi đói rồi."
Thời Diễm đứng dậy với vẻ mặt đơ đơ, đi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn quan sát kết cấu bên ngoài rồi tìm đến phòng bếp.
Sau khi Thời Diễm bật bếp mới kịp phản ứng lại, sao mình không gọi cơm hộp nhỉ?
Nhưng cũng đã bật bếp rồi, Thời Diễm từ bỏ gọi cơm hộp, tùy tiện làm chút đồ ăn.
Bụng hắn cũng thấy đói, rõ ràng là trước đó Thời Ưu chưa ăn gì cả.
Thời Diễm làm thức ăn xong thì đưa đến phòng ngủ, Hoa Vụ vẫn giữ nguyên tư thế kia không nhúc nhích......
Sao cứ làm như lúc nãy người mất sức hơn là cô ý.
"Anh đã nghĩ xong nên giải thích với Thời Ưu như nào chưa?"
"Cô có ăn không?"
"......"
Ăn ké chột dạ, Hoa Vụ quyết định câm miệng.
......
......
Thời Ưu không về cả đêm, còn Thời Diễm chẳng biết là lười, hay là chấp nhận hiện thực này, cũng không ra vẻ gì nữa, buổi tối trực tiếp chiếm một nửa giường của cô.
Giường vốn không lớn lại còn thêm chàng trai 1 mét 8 mấy, Hoa Vụ chẳng còn bao nhiêu chỗ nữa, cuối cùng gần như là nép vào người hắn ngủ.
Ngày hôm sau Hoa Vụ bị hôn tới tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, "Thời Ưu à?"
"Ừ." Giọng Thời Ưu mang theo vẻ vui sướng, chắc là do cô phân biệt được cậu.
Hoa Vụ úp mặt vào gối, không muốn đối mặt.
Thời Ưu bò tới: "Cô không thoải mái à? Có phải Thời Diễm làm cô đau không?"
"......"
Cậu đừng có nói chuyện được không!!
Con mẹ nó quá lạ đời!!
Hoa Vụ thuyết phục bản thân dũng cảm đối mặt.
Nữ chính nhất định phải dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh khó khăn!
Hoa Vụ lề mề ngẩng đầu khỏi gối, "Cậu không nghĩ gì à?"
Thời Ưu chống mặt, "Nghĩ gì chứ?"
"Chuyện tối qua, cậu không tức giận à?"
Thời Ưu hiểu Hoa Vụ đang nói cái gì, cậu nhấp môi cười, "Nhưng đó cũng là tôi mà, sao tôi phải tức giận với bản thân chứ?"
"......"
Được thôi.
Cậu trâu bò.
Hoa Vụ đứng dậy, Thời Ưu lại sát tới: "Tôi có một yêu cầu nho nhỏ."
"Ừ sao?"
Thời Ưu đột nhiên nói lắp, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ, "Tuy rằng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của Thời Diễm, nhưng mà......"
Hoa Vụ: "......"
Sáng tinh mơ đã có loại phúc lợi này, không hay lắm nhỉ?
Thời Ưu chờ mong và thấp thỏm nhìn cô, "Được không?"
Cậu không phải Thời Diễm, sẽ không làm ra cái loại chuyện không hỏi cô mà đã ra tay.
Hoa Vụ thở dài, "Cậu nói thì được."
Ai lại từ chối phúc lợi buổi sáng chứ!
......
......
Thời Ưu và Thời Diễm là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, nếu nói Thời Diễm là hừng hực thiêu đốt như lửa thì Thời Ưu chính là mềm mại như nước.
Hoa Vụ che mắt lại, tâm trạng phức tạp, không dám nhìn gương mặt kia.
Thời Ưu còn tưởng rằng mình làm không tốt chỗ nào, "Sao lại không nhìn tôi?"
"......"
Tay Hoa Vụ bị Thời Ưu kéo ra, cô bị ép nhìn vào mặt Thời Ưu, thật sự là...... Kích thích.
Mà Thời Ưu còn không tự giác được, dùng giọng điệu thân mật nói: "Tôi thích cô nhìn tôi."
"......"
Chuyện cũng đã đến nước này, Hoa Vụ cảm thấy cứ tiếp tục rối rắm cũng chẳng có ích gì, dù sao cũng chỉ có một năm thôi.
Qua năm này thì cô sẽ lại là người chung thủy thôi!!
......
......
Tuy rằng Thời Ưu không xúc động như Thời Diễm, nhưng mà cậu khá khó chiều, cũng may Thời Ưu rất ngoan, sẽ không hỏi cô cái loại vấn đề khiến người khác xấu hổ như ai làm tốt hơn.
Chờ bọn họ lăn xong thì đã là giữa trưa.
Tâm trạng của Thời Ưu cực kỳ tốt, chủ động gánh vác nhiệm vụ nấu cơm.
Chắc là do tay nghề giống nhau nên đồ ăn Thời Ưu và Thời Diễm làm ra, hương vị chẳng khác nhau là mấy.
Hoa Vụ ngồi ở trên sô pha ăn bữa sáng và bữa trưa xong thì chẳng buồn nhúc nhích nữa, hai người cứ như vậy ở trên sô pha cả buổi trưa.
"Cô không hỏi tôi vụ án kia à?"
Thời Ưu vẫn luôn đợi Hoa Vụ chủ động hỏi.
Nhưng mà lâu thế rồi mà cô vẫn chẳng nhắc tới.
"Quan trọng à?" Cốt truyện của vị diện này đều ở trong trò chơi, bây giờ là bối cảnh ở hiện thực, vốn chẳng quan trọng.
Thời Ưu nhìn cô, sau một hồi lâu thì cười nói: "Không quan trọng."
Hoa Vụ sờ đầu cậu: "Cũng muộn rồi, có phải cậu cần về rồi không?"
Thời Ưu trợn mắt nhìn, "Về đâu? Đây không phải nhà của tôi à?"
"......"
Sao nơi này lại là nhà của cậu rồi?
"Tôi muốn ở cùng cô." Thời Ưu ôm chặt lấy cô, "Không có cô, tôi không ngủ được."
Hoa Vụ muốn nói gì đó, cô mở miệng, cuối cùng lại không nói gì cả, "Cậu ở đâu."
Thời Ưu cho rằng Hoa Vụ muốn đưa cậu về, ôm cô chặt hơn, cau mày nói: "Tôi không về!"
Hoa Vụ cảm giác không thở được, lao lực kéo tay cậu ra, bất lực nói: "Cậu muốn ở chỗ này, thì cũng phải chuyển đồ của cậu tới chứ?"
"Cô không bắt tôi đi à?"
"......"
Bắt cậu đi thì cậu đi hả?
Hoa Vụ hoài nghi hôm nay mà đuổi cậu đi thì cậu sẽ chờ ở bên ngoài cả đêm.
......
......
Thời Ưu nắm tay Hoa Vụ giống như đứa bé, vui vẻ dẫn cô về nơi cậu ở trước kia.
Lâu rồi cậu không về, trong phòng đầy bụi, rất nhiều đồ bị lục tung cả lên, hiển nhiên là do những người điều tra đó gây ra.
Thời Ưu đi thu dọn đồ trong phòng, Hoa Vụ đi vòng quanh xem thử.
Hoa Vụ phát hiện trong phòng có một vài tấm ảnh, nhưng những tấm ảnh này rất lạ, rõ ràng chỉ có một mình Thời Ưu, nhưng mà tấm nào cậu cũng chừa ra một vị trí, phảng phất như nơi đó vẫn còn ai đó.
Cậu sẽ không thể chừa vị trí cho người khác như thế, vậy chỉ có thể là Thời Diễm.
Hoa Vụ hỏi Thời Ưu ở trong phòng: "Cậu muốn mang mấy tấm ảnh này đi không?"
Thời Ưu ló đầu ra, ánh mắt dừng trên những ảnh chụp đó, "Muốn chứ."
Hoa Vụ giúp cậu thu dọn, ngoài những tấm ảnh này ra, Thời Ưu cũng chỉ cầm thêm một ít quần áo, không mang gì khác đi nữa.
====
Người tàn ác như tui chuẩn bị đi tắm và sẽ chẳng thể thảnh thơi đi ngủ khi chưa đăng hết chương, nên là mấy bồ gặp ai nói câu 'người tàn ác thường sống thảnh thơi' thì nhớ lôi tui ra làm ví dụ nhen (nhưng chỗ nào nhiều drama thì né nhá hihi)