Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Mưa to liên miên dẫn tới lũ lụt, toàn bộ huyện Ngọc Quan đều bị ngập.
Trên báo viết về số người bị kẹt ở huyện Ngọc Quan và một vài khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, nhìn từ những bức ảnh này thì có vẻ đây là sau khi lũ rút.
Huyện Ngọc Quan là một địa phương khá xa xôi, lũ lụt gần như đã chặn mọi con đường tiến vào huyện Ngọc Quan, cứu viện không thể tới kịp được.
Vất vả lắm mới đợi được cứu viện tới, nhưng mà tình hình thiên tai ở các địa phương khác cũng rất nghiêm trọng, cho nên lực lượng cứu viện được phân tới huyện Ngọc Quan chỉ có hạn.
Trong đó có nhắc tới những người bị kẹt ở nhà ga Ngọc Quan.
Vị trí địa lý của nhà ga Ngọc Quan rất kỳ lạ, nó ở chỗ cao nên không bị lũ lụt nhấn chìm
Có điều nó lại hình thành một cái đảo độc lập, gần như là không có cách nào cứu viện được.
Tin tức cụ thể của nhà ga Ngọc Quan không nhiều, cũng chỉ viết có vài câu.
Hoa Vụ nhìn thời gian của tờ báo —— năm 1997.
Đây chính là báo của hơn hai mươi năm trước......
"Phía trước có một cánh cửa."
Hoa Vụ nghe thấy tiếng của người chơi ở đằng trước truyền đến.
Cô đưa tờ báo cho Thời Diễm, chắp hai tay ra sau, đi về phía đám người chơi giống như cán bộ kỳ cựu tới để tuần tra.
Phương Khả Duyệt cũng đứng ở giữa đám người chơi, Hoa Vụ vừa tới, cô ta lập tức đứng ra sau đám người chơi.
Ánh mắt Hoa Vụ đảo qua cô ta, cũng không thèm để ý, lên tiếng dò hỏi người chơi ở phía trước: "Mấy người đang nhìn cái gì thế?"
"Chỗ này có cánh cửa, bên trên có rất nhiều bùa."
"Dựa vào kinh nghiệm của tôi, dán nhiều bùa như thế, chắc chắn thứ bên trong rất dữ."
"Nhưng mà hình như bùa này đã mất hiệu lực......"
Hoa Vụ nhìn lên cửa sắt, trên cánh cửa gỉ sắt loang lổ có rất nhiều bùa chú kỳ quái.
Đa số bùa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà đã bị mờ, không thấy rõ hoa văn trên đó nữa.
Mặc dù là như vậy, cũng không người chơi nào dám xé mấy cái đó xuống.
Bọn họ vây quanh ở ngoài cửa sắt, quan sát cánh cửa kia.
"Cái khóa này nhìn có vẻ rất lâu đời rồi...... Nơi này sẽ có cái gì nhỉ?"
"Tôi cảm thấy không mở ra thì tốt hơn."
"Tôi cũng thấy vậy, nơi này cho tôi cảm giác không tốt lắm, chi bằng chúng ta đi lên trước đi."
"Cũng đã xuống rồi......"
Có người chơi lớn gan trực tiếp lôi xích sắt khóa ở trên cửa, cái khóa sắt nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng lại rất kiên cố.
Hai người đàn ông trưởng thành hợp lực cũng không thể giật nó ra được.
Hoa Vụ cũng cảm thấy cái thứ bên trong không tốt lành gì, nhưng cô chợt nhớ cái chìa khóa mà mình mò được trên người ông quản lý kia.
Cảm giác hơi phù hợp với cái khóa này......
Hoa Vụ đưa chìa khóa ra, đưa cho người chơi trong đó, "Tò mò như vậy thì mở ra xem thử."
"......"
Người chơi kia ngơ ngác, sau đó trợn mắt nhìn chìa khóa trong tay Hoa Vụ, "Cô...... Cô lấy đâu ra chìa khóa thế."
"Nhặt."
Người chơi: "......"
Nhặt chỗ nào!!
Cái thứ này có thể tùy tiện nhặt được sao?
......
......
Tuy rằng Hoa Vụ đưa chìa khóa cho bọn họ, nhưng mà chẳng ai dám mở cả.
Cuối cùng Hoa Vụ chửi nhỏ một tiếng, "Ăn hại." Rồi cô lấy chìa khóa về, đưa cho Thời Diễm, "Anh đi đi."
Thời Diễm rất vui lòng đi mở khóa, nhận lấy chìa khóa rồi bước hai bước tới cửa sắt, cắm chìa khóa vào giữa ổ khóa.
"Chờ một chút!!" Người chơi nào đó hét lớn một tiếng, "Thật sự phải mở à?"
Hoa Vụ chắp tay lại, điềm đạm nói: "Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đối mặt sớm thì chết sớm hơn chút, đỡ bị tra tấn tâm lý, có gì không tốt chứ?"
Chúng người chơi: "......"
Luôn cảm thấy cô ta đang nói cái gì đó rất mới mẻ.
......
......
Rầm rầm ——
Mấy bóng dáng chật vật chui ra từ trong bụi, vội vàng chạy về phía phòng chờ.
"Tôi đã nói đừng có mở mà!!"
"A a a......"
"Chạy mau!!"
Ngay phía sau bọn họ, một sinh vật có vẻ ngoài kỳ quái đuổi theo sát họ ra ngoài, cơ thể nó giống người nhưng lại mọc ra hai cái đầu sói.
Hai cái đầu sói như dính liền vào thân, dán chặt với nhau, ngoài ánh mắt vốn có của sói ra thì ở nơi dính nhau còn có một con mắt đỏ như máu.
Quái vật cao gần 3 mét, gần như chạm nóc văn phòng.
Cửa văn phòng vốn không đủ cao để cho nó đi ra, nhưng nó trực tiếp đâm thủng một lối đi, đuổi theo đám người phía trước.
Khi người chơi bị đang bị quái vật truy đuổi thì Hoa Vụ đã đè được Phương Khả Duyệt lên một đống đá vụn, chỗ đó là lối đi do quái vật đâm nát tanh bành.
Thời Diễm đứng ở đằng sau cô, đang vỗ bụi bặm trên người.
Vừa rồi sau khi cánh cửa kia mở ra, bên trong không có tiếng động gì cho nên bọn họ tiến vào sau cửa sắt.
Đó là một cái hầm trú ẩn rất lớn, ngoài một vài đồ linh tinh thì họ không phát hiện có thứ gì đặc biệt.
Ngay khi bọn họ cho rằng nơi này cũng không có thứ gì, lúc chuẩn bị rời đi thì bất ngờ có một cái bóng đen ập xuống.
Bóng đen kia chính là con quái vật hai đầu sói đó, nó vẫn luôn trốn ở trên hầm trú ẩn.
Khi bọn họ đánh nhau với quái vật, Phương Khả Duyệt nhân cơ hội muốn dẫn quái vật tới bên chỗ Hoa Vụ, hình như muốn để cho quái vật giết cô.
Vì đáp trả Phương Khả Duyệt, thế nên Hoa Vụ giữ một mình ả lại.
Hoa Vụ ngựa quen đường cũ bắt Phương Khả Duyệt cống hiến điểm tích lũy cho cô, lần này cô không chừa lại tí điểm nào cho Phương Khả Duyệt.
Sau khi rời khỏi phó bản này là cô được đi rồi.
Cho nên Phương Khả Duyệt cũng nên kết thúc sứ mệnh của mình.
Phương Khả Duyệt cũng nhận thấy được lần này không giống lần trước lắm, đáy lòng cô ta dâng lên sự sợ hãi chưa từng có, "Cô...... Cô muốn làm cái gì?"
"Cảm ơn cô đã cống hiến." Hoa Vụ đứng dậy, "Tôi sẽ mang theo điểm của cô, đi ngắm nhìn thế giới này giúp cô."
"!!!"
Phương Khả Duyệt nghẹn ngào, "Cô muốn giết tôi......"
Hoa Vụ lắc đầu như ông cụ non, giọng trầm thấp: "Cô vốn không nên xuất hiện."
"......"
Cái gì mà cô ta vốn không nên xuất hiện?
Vì sao cô ta lại không nên xuất hiện?
Cô dựa vào cái gì mà quyết định ai nên xuất hiện, ai không nên xuất hiện?
Phương Khả Duyệt giãy giụa, muốn rời khỏi Hoa Vụ.
Nhưng mà ánh sáng trước mắt cô ta càng ngày càng nhạt, dường như có gì đang bao phủ tới.
Phương Khả Duyệt chỉ cảm thấy nổi da gà khắp người, trong đầu chỉ còn lại có một âm thanh, trốn...... Trốn mau......
Đáng tiếc cô ta không thể động đậy, càng đừng nói là trốn thoát.
......
......
Thời Diễm trơ mắt nhìn một loạt thao tác nước chảy mây trôi của Hoa Vụ, thậm chí còn cảm thấy Hoa Vụ hơi lãng phí thời gian.
Hắn còn muốn đi lên đánh con BOSS kia đấy.
Nhưng mà Hoa Vụ hoàn toàn không có ý đi lên, cô lại lần nữa quay về hầm trú ẩn.
Trước đó hầm trú ấn chỉ có mấy thứ linh tinh, sau khi quái vật rời đi thì trên mặt đất lại có thêm rất nhiều xương trắng.
Xương trắng tầng tầng lớp lớp xếp chồng trên nền, hoàn toàn nhìn không thấy nhìn thấy mặt đất ban đầu.
Nhiều xương như thế, nơi này đã từng có bao nhiêu người chết?
Hoa Vụ dẫm lên xương trắng đi vào bên trong, cô nhìn thấy một vài vết khắc ở bức tường tận trong cùng.
Trước đó không có mấy thứ này.
Bởi vì quái vật rời đi, cho nên mới lộ ra ngoài.
Hoa Vụ cẩn thận phán đoán những con số được khắc bên trên, có vẻ là ghi lại số ngày.
Dưới đống xương, Hoa Vụ còn tìm được một quyển sổ da trâu cũ kỹ, chữ bên trên đã mờ, nhưng vẫn lờ mờ đọc được một chút nội dung trong đó.