Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hình như đống xương trắng này chết vào những năm 1930, lúc ấy đang đánh giặc, bọn họ lánh nạn nên đã đến nơi này.

Chắc lúc ấy cũng không ngờ rằng sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.

Còn việc sao bọn họ lại chết...... Thế thì không biết.

Mấy trang sau của quyển sổ đó không nhìn rõ được.

Cho dù là chết như thế nào, nhưng chắc chắn là sau khi chết đã chuyển thành oán khí, tạo nên con quái vật nào đó.

Còn những cái lá bùa ấy thì khả năng cao là khi xây dựng nhà ga Ngọc Quan, bọn họ đã phát hiện đống hài cốt này, nhưng lại không xử lý, mà là trực tiếp dùng bùa nhốt hết ở chỗ này luôn.

Mãi cho đến trận lũ lụt năm 97.

Lúc ấy không đủ cứu viện, thông tin cũng không tốt, chắc là không có ai tới nhà ga Ngọc Quan cứu người.

Không ai tới cứu bọn họ, bọn họ lại không nghĩ cách tự cứu hay sao?

Cũng có thể là do trùng hợp, phát hiện cái hầm trú ẩn này.

Lúc ấy có bị ngập hay không thì không biết, nhưng chắc là bọn họ đã đi vào.

Bùa ở trên cửa sắt chỉ còn lại một nửa, cực kỳ giống bị người ta xé xuống.

Cho nên là không phải mấy người đó thả thứ kia ra, mà có lẽ là vào đó tránh lũ, cuối cùng thì không ai sống sót.

Vì thế đã có bối cảnh phó bản như bây giờ.

Bọn họ đã giải quyết hết đám người chết năm 97 đó, bên trong còn lại một con BOSS.

Nói không chừng đống xương trắng vẫn có thể sống lại.

Mục đích của trò chơi chính là, có thể khiến bạn chết thì chắc chắn sẽ không để bạn sống.

Đúng là...... Rất đặc sắc.

......

......

Hoa Vụ và Thời Diễm đi từ dưới lên, sảnh phòng chờ đã là một mảng bừa bãi, có người chơi nằm trên mặt đất không biết sống chết.

Quái vật đang đánh với những người còn sống ở bên siêu thị, cứ bùm bùm như muốn phá hủy hết luôn.

Quái vật rất to lớn, sức mạnh của nó lớn hơn người chơi nhiều.

Nhưng đồng thời đó cũng là nhược điểm của nó, thân hình khổng lồ khiến hành động của nó chịu hạn chế, trông hơi vụng về.

Cũng may nó da dày thịt béo, tổn thương do đạo cụ của người chơi mang lại không đủ để làm nó ngã xuống.

Mắt thấy quái vật bị kích thích càng ngày càng điên cuồng, Hoa Vụ vung tay lên, chỉ huy Thời Diễm giống như chó:

"Không phải anh muốn đánh quái à, xông lên Pikachu!"

"......"

Thời Diễm lườm cô một cái, nhưng đúng là hắn đang rất muốn phát tiết, cho nên xách vũ khí ra rồi đi về phía bên kia.

Hoa Vụ không gia nhập.

Đương nhiên nữ chính không thể tùy tiện lên sân khấu, phải chờ tới cuối cùng, bọn họ đánh không thắng thì mới đến ngăn cơn sóng dữ!

Nếu có thể đánh thắng, thế thì không cần phiền cô, nằm cũng khá tốt.

Thời Diễm gia nhập giảm bớt áp lực của những người chơi còn lại.

Hoa Vụ ngồi vào góc ghế vẫn còn nguyên vẹn, lấy trong túi ra một chai rượu và một cái cốc, bắt đầu vừa thưởng rượu vừa xem biểu diễn.

......

......

Mười phút sau, quái vật ngã ầm xuống.

Nhưng mà không đợi bọn họ kịp phản ứng, quái vật khổng lồ hóa thành khói đen, chìm vào trong mặt đất rồi biến mất.

Các người chơi thở hổn hển nhìn nhau.

Trong không khí quỷ dị, cuối cùng có người chơi chán nản nói, "Nó chết hay là chạy thế?"

"Chắc là chạy nhỉ?" Chết rồi sao có thể hóa thành khói đen! Chắc chắn là chạy.

"Đệt, thế chẳng phải chúng ta vừa đánh không công sao?"

"Chắc đây là BOSS cuối cùng, thế sao chúng ta lại đánh vào lúc này chứ." Cũng có người chơi kêu rên.

Thời Diễm không nói chuyện với đám người chơi đó, hắn quay về bên cạnh Hoa Vụ, phun ra hai chữ: "Đồ ăn."

Hoa Vụ lấy bánh quy cho hắn.

Thời Diễm liếc nhìn cô một cái, có lẽ là bởi vì cô hào phóng đưa đồ ăn không chút do dự như thế khiến hắn dừng lại vài giây.

Thời Diễm không cầm: "Không đủ ăn."

Hoa Vụ véo bánh quy, không biết sao Thời Diễm vừa đánh BOSS xong lại đột nhiên nói như thế.

Chẳng lẽ không nên thảo luận BOSS sao?

Hoa Vụ khó hiểu thế thôi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chúng ta có thể bắt thi thể của con quái vật khi nãy, nói không chừng có thể ăn đấy."

Thời Diễm: "......"

Ai lại đi cho cái thứ ấy vào miệng?

"Cô cảm thấy nó còn sống không?"

"Còn chưa tới ngày cuối cùng thì cho dù nó chết, cũng còn sẽ có thứ khác." Hoa Vụ nói: "Mỗi cái phó bản đều có quái vật chúng ta không phát hiện, trò chơi này vốn không định chừa nhiều đường sống cho chúng ta."

Nếu không phải có thời gian hạn chế, có lẽ người chơi rất khó để rời được phó bản.

Bởi vì bạn hoàn toàn không biết trò chơi đã cài bao nhiêu con non vào.

"Dù sao chỉ cần còn sống là được." Hoa Vụ bắt chéo chân, "Vẫn rất đơn giản."

Thời Diễm: "......"

......

......

9 rưỡi tối, đoàn tàu lại lần nữa đến sân ga.

Người đi xuống có thêm mấy người chết hôm nay nữa, có tất cả mười hai người.

Hoa Vụ còn thấy Phương Khả Duyệt ở bên trong.

Lần đầu tiên Hoa Vụ cảm thấy trò chơi này hơi phiền, mục tiêu đã giải quyết lại sống dậy, cô giết hay là không giết đây? Giết thì chẳng phải là tăng ca sao?

Hoa Vụ còn chưa suy nghĩ xong tăng ca hay không thì người chơi khác đã ra tay.

Đại khái là lấy cảm hứng từ chỗ Hoa Vụ, cảm thấy để những thứ không phải người ấy ở chỗ này rất nguy hiểm, chẳng bằng giết luôn.

Hơn nữa bọn họ luôn cảm thấy nhóm người mới xuống xe này khá dễ giết.

Vì thế thi thể ở cổng soát vé lại nhiều thêm một chút.

Đúng......

Những cái đó thi thể sẽ không biến mất, chúng vẫn luôn ở nơi đó, chỗ tốt duy nhất là thi thể không hư thối theo thời gian.

Có điều vì bản thân mình, những người còn sống vẫn kéo hết thi thể đi, đặt tới một chỗ, cuối cùng lại tìm thứ gì đó miễn cưỡng đắp lên.

Sau chuyến tàu khi tối thì lại xảy ra một chuyện.

Có người chơi tập kích những người khác.

Giống những người bị bám vào người lúc đầu, gã hoàn toàn không nhớ rõ mình đã trải qua cái gì.

Bọn họ lập tức nghĩ đến lần thứ hai điền phiếu đăng ký.

Lần này người chơi bị bám vào người không điền chỗ quan hệ kia...... Nhưng gã vẫn bị bám vào người.

Trái lại thì những người chơi điền vào không hề xảy ra chuyện.

Sao nhất định phải điền chứ?

Hoa Vụ nghĩ cả buổi cũng không có NPC nào giúp cô giải thích nghi hoặc.

Cậu bé đầu đỏ??

Bản thân nó tới từ bên ngoài, vốn không thuộc nhân viên của cái nhà ga này, nói trắng ra thì chính là một cái nhân viên ngoài biên chế, làm việc tạm thời, thứ nó biết có hạn.

......

......

9 rưỡi ngày hôm sau, đoàn tàu lại tiếp tục xuất hiện.

May mà người chơi còn sống đã rất có kinh nghiệm, nhanh chóng giải quyết hết bọn họ.

Nhưng mà đến buổi tối, đoàn tàu không xuất hiện, nhưng con quái vật bị bọn họ giết chết lại xuất hiện lần nữa, nó là đột nhiên xuất hiện ở phòng chờ.

Chính ngay chỗ lần trước nó biến mất ấy.

Thật giống như kiểu nó offline ở đó, bây giờ lại online.

Quái vật khôi phục thực lực, lần này bọn họ mất nhiều thời gian hơn mới giết được nó.

Quá trình tiếp theo gần như là cố định, 9 rưỡi sáng và tối đoàn tàu sẽ đến, đưa một đám người chơi đã chết xuống.

Sau đó là quái vật online tại nơi nó đã offline, lần sau nó sẽ trâu hơn lần trước.

Tuy rằng bị ép sát từng bước, nhưng dục vọng sống của người chơi rất mạnh, vẫn đang nghiêm túc tìm manh mối.

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, bọn họ thật sự đã tìm được một vài manh mối có ích.

Tỷ như chiếc đoàn tàu kia, thật ra thì ban ngày cũng có thể thấy rất nhiều tin tức.

====

Sắp hết vị diện rồi chứ tui cũng thấy mệc mệc gòy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play