Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Miêu Tứ đưa tới cho Bách Tân một dàn chiến hạm trong danh sách Nữ Thần, với danh sách chiến hạm này thì quân đoàn phía đối diện cũng phải dè chừng, lúc này bên đó nguyện ý cùng chống đỡ Trùng tộc với bọn họ, Bách Tân đương nhiên rất vui mừng.
Hơn nữa việc này cũng vừa lúc giả
i quyết vấn đề bọn họ cuối cùng có nên lui lại không.
Có chiến hạm của Nữ Thần Sinh Mệnh gia nhập, bọn họ còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, đến tận khi người thường phía sau rút lui.
Miêu Tứ gia nhập tuy có thể giảm bớt áp lực của bọn họ.
Nhưng mà số lượng Trùng tộc vượt xa bọn họ, thời gian dài, bọn họ vẫn sẽ không chịu đựng nổi, bắt đầu lui về sau.
"Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thủ được nữa."
"Còn chi viện không?"
"Còn chi viện cái gì, tất cả binh lực có thể sử dụng được đều ở tiền tuyến."
"Bên quân đoàn số 7 tổn thất nghiêm trọng, cũng đã rút lui đến Tư Minh tinh rồi."
"Nếu chúng ta không có chi viện của Nữ Thần Sinh Mệnh, hiện tại chỉ sợ cũng......"
Trong hội nghị, sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm trọng, hết tin xấu này tới tin xấu khác truyền tới, đè lại chút tự tin không nhiều lắm của bọn họ.
Đúng lúc này có người đi ra từ phòng bên cạnh, trong giọng nói mang theo kích động: "Tướng quân, các vị trưởng quan, mọi người mau tới xem."
Bách Tân đứng dậy trước, vào bên trong phòng.
Trùng tộc bên ngoài bọn họ đang lui lại.
"Sao lại như vậy?"
"Không biết, đột nhiên bắt đầu tản ra."
"Chúng nó nhìn qua...... Hình như rất hoảng loạn."
Trùng tộc di tản cũng không phải di tản có trật tự, càng giống như có chuyện gì xảy ra, toàn bộ đội ngũ đều loạn cả lên.
Trong phòng im ắng vài giây, có người nói ra suy đoán của bản thân: "Có phải nữ vương Trùng tộc không......"
......
......
Đùng đoàng ——
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ không gian, toà nhà xung quanh bắt đầu sụp xuống.
Trên người Hoa Vụ phủ đầy bụi bẩn đang đỡ Ân Phùng, nhanh chóng đi qua lối đi nhỏ hẹp.
Mấy con Trùng tộc đuổi theo sau bọn họ, căn bản không màng hoàn cảnh sụp lún, bất chấp phải bắt được bọn họ.
"Cô mặc kệ tôi, tự chạy trước đi." Ân Phùng muốn để Hoa Vụ buông bản thân ra, hắn bị thương, sẽ kéo chậm tốc độ của cô.
Lúc trước bọn họ tốn không ít thời gian mới tìm được Nữ vương Trùng tộc, may mắn thay, đội ngũ trước đó tách khỏi bọn họ cũng có một bộ phận lần được đến gần đó.
Sau khi bọn họ hợp lại thì lập tức bắt đầu tiến hành kế hoạch cuối cùng.
Ban đầu bọn họ dự định dùng thuốc tê liệt Nữ vương Trùng tộc trước.
Nhưng mà hiệu quả không tốt lắm, còn bị Nữ vương Trùng tộc phát hiện.
Cho nên chỉ có thể tạm thời điều chỉnh sách lược, trực tiếp nổ.
Cơ thể nữ vương Trùng tộc khổng lồ, không tiện di chuyển, nhưng bên người nó có rất nhiều Trùng tộc có thể sử dụng.
Vì để đưa thuốc nổ đến bên người nữ vương Trùng tộc, đã phí không ít sức lực.
Cuối cùng vẫn là phải dựa vào chiến sĩ mô phỏng người tự mình hy sinh trong cuộc đột kích, mới có thể kích nổ thuốc nổ.
Chỉ là nữ vương Trùng tộc không bị nổ chết ngay lập tức, cho nên những người sống sót là bọn họ đã kéo đầy giá trị thù hận.
Lúc chạy trốn, Ân Phùng không cẩn thận bị thương.
Nếu không phải Hoa Vụ quay lại túm hắn, e là hiện giờ hắn còn đang ở lại bên trong.
Phía sau còn đang tiếp tục nổ mạnh, nữ vương Trùng tộc cũng chưa chết, nhưng mà chờ toàn bộ thuốc nổ của bọn họ được kích nổ, có thể nó cũng không sống được.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là —— thoát khỏi nơi này.
Nếu không bọn họ cũng sẽ bị chôn ở đây.
"Đừng lộn xộn." Hoa Vụ tức giận, "Chúng ta cùng nhau tới, phải cùng nhau đi ra ngoài."
Giờ nếu ném hắn ở lại đây, chờ đến khi hắn tự bò ra ngoài thì toang!!
Trời cũng sẽ bị hắn chọc thủng!
"Cô......"
"Câm miệng!"
Hoa Vụ không kiên nhẫn quát một tiếng.
Phía sau có Trùng tộc đuổi theo, Hoa Vụ ấn hắn ở bên cạnh, một tay nắm vũ khí bắn phá một vòng về phía sau, lại túm Ân Phùng chui vào một lối đi khác.
Mặt đất rung chuyển, cả thế giới đều đang sụp đổ, Trùng tộc hung hãn hừng hực đuổi theo, tiếng rống chói tai xuyên qua cơ thể bọn họ, lại vọng từ trước mặt trở lại.
Tiếng gầm rú bên tai, đột nhiên trở nên xa xăm.
......
......
Ân Phùng không nhớ rõ sau đó bọn họ chạy ra như nào, chờ hắn tỉnh táo lại thì đã ở trên một chiếc phi thuyền —— Phi thuyền Trùng tộc.
Có một chiến sĩ mô phỏng người canh giữ bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh, không kêu một tiếng rà quét toàn thân hắn trước một lần.
Quét xong cũng kệ hắn, trực tiếp đi ra cửa.
Ân Phùng: "......"
Ân Phùng đi theo chiến sĩ mô phỏng người ra ngoài, lối đi của phi thuyền Trùng tộc có hình dạng kỳ quái, màu sắc không phải là đen thì là xám.
Hắn đi theo mô phỏng người chiến sĩ qua hai lối đi, rất nhanh đã thấy Hoa Vụ và những người khác.
Người may mắn còn sống không quá nhiều, chiến sĩ mô phỏng người cũng tổn thất không khác mấy, chỉ còn lại có ba con.
"Ngài Ân đã tỉnh." Có người thấy hắn đi tới, lập tức chào hỏi, "Có khá hơn chút nào không?"
"Không đáng ngại."
"Vậy mau tới đây ngồi, chúng tôi đang ăn cơm trưa......" Tuy rằng là dịch dinh dưỡng, nhưng mọi người ngồi vây quanh nhau ăn, có cảm giác nghi thức hơn.
"Nữ vương đã chết rồi sao?"
"Chưa chết." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Không phải tôi đang sống rất tốt à? Anh vừa tới đã trù tôi chết, tình hữu nghị cách mạng của chúng ta không kiên cố vậy sao?"
Da mặt Ân Phùng hơi hơi run rẩy, nói bổ sung: "......Nữ vương Trùng tộc."
Người bên cạnh nén cười: "Đã chết. May mà nhờ có Nữ vương bệ hạ, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như vậy."
Ân Phùng: "......"
Sau đó còn đã xảy ra chuyện gì?
Ân Phùng đi qua, chỉ còn dư lại một chỗ bên cạnh Hoa Vụ, hắn đành phải ngồi bên cạnh cô.
Hoa Vụ ném hai ống dịch dinh dưỡng tới.
Ân Phùng cũng không chê, đoạn thời gian hắn chạy trốn kia, thứ khó ăn hơn cũng đã từng ăn.
Ân Phùng bóng gió hỏi thăm từ trong miệng những người này chuyện xảy ra sau đó.
Sau khi hắn ngất xỉu, có một số điểm kích nổ được bố trí không phát nổ, mà nữ vương Trùng tộc bị nổ thương nhưng chưa chết lại động đậy.
Thân thể cao lớn của nó giống như một con quái thú nhỏ, nó không ngừng cắn nuốt đồng loại khôi phục lực lượng.
Là Hoa Vụ nhanh chóng quyết định, để cho bọn họ đi trước, cô quay lại kích nổ đống thuốc nổ kia lần nữa.
Nếu không phải Hoa Vụ, hiện giờ bọn họ đoán chừng đã trở thành cơm trong bụng nữ vương Trùng tộc.
Ân Phùng đợi những người này lục tục rời đi, sau khi chỉ còn lại có hắn và Hoa Vụ, mới mở miệng hỏi cô: "Cô không sợ mình chết ở đó à."
Hoa Vụ đối mặt hắn, chỉ vào mặt mình, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Anh thấy tôi giống người đoản mệnh không?"
Ân Phùng: "......"
Mấy chuyện kiểu này chỉ nhìn tướng mạo là có thể giải quyết sao?
"Tôi chính là người được chọn."
"Ai chọn?"
Hoa Vụ vươn một ngón tay, chỉ lên trên.
"Thượng đế?" Ân Phùng ha hả một tiếng, "Chắc là đầu óc thượng đế bị cửa kẹp."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ trợn trắng mắt, thu tay khoanh trước người, "Loại phàm phu tục tử như anh sao có thể hiểu sự tồn tại của tôi là kỳ tích vĩ đại cỡ nào chứ."
Ân Phùng: "......"
Không biết Ân Phùng lấy hai viên thuốc từ chỗ nào ra, đặt ở trước mặt cô, "Uống thuốc."
Hoa Vụ: "......"
Ân Phùng: "......"
Hai người nhìn nhau không nói gì, lần lượt cảm thấy đối phương có bệnh.
Giây lát, Hoa Vụ đột nhiên thò qua, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn, "Tôi mang anh ra ngoài, anh không nói cảm ơn tôi hả?"
"......"
Ân Phùng hít sâu một hơi, không thể phủ nhận bản thân được cô ấy mang ra.
Hắn vẫn rất thức thời, thành khẩn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không khách khí." Hoa Vụ cảm thấy hài lòng ngồi lại, "Anh biết nguyện vọng lớn nhất của tôi là gì không?"
"Vũ trụ hoà bình?"
Hoa Vụ u oán liếc hắn một cái.
Ân Phùng nặn ra một nụ cười giả tạo.
Đầu óc cô không bình thường lắm, cũng chỉ có cái đáp án này phù hợp với khí chất của cô nhất.
Còn về phần nguyện vọng chân chính của cô......
Ân Phùng cảm thấy hẳn cũng không phải nguyện vọng bình thường gì.