Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by Niniii.
===
"Điện hạ, sao người lại đến đây."
"Ta đến thăm Liễu Ti Niểu."
Người phụ trách không dám lười biếng, nhanh chóng đưa Hoa Vụ đi vào bên trong.
Liễu Ti Niểu bị giam riêng trong một căn phòng, thông qua camera, Hoa Vụ có thể thấy tình hình của cô ta ở bên trong.
"Sau khi cô ta vào đây thì vẫn luôn như thế này, cũng không chịu ăn uống gì." Người phụ trách tận chức tận trách báo cáo.
"Cậu mở cửa ra."
"Cái này......" Người phụ trách lo lắng: "Điện hạ, nếu như người gặp chuyện gì thì tôi không phụ trách nổi."
"Có thể có chuyện gì được chứ." Hoa Vụ tự tin nói: "Không phải bên trong còn có một tầng giam bằng điện à, đi mở cửa ra."
"......"
Người phụ trách không thể ngăn cản vị công chúa điện hạ Hoa Vụ này, cuối cùng chỉ có thể bi thương đưa Hoa Vụ qua đó.
......
......
Liễu Ti Niểu còn đang mặc váy cưới, chỉ là váy cưới đã rách tả tơi, còn dính bẩn.
Cô ta khoanh gối ngồi dưới đất, vùi mặt vào khuỷu tay.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn một chút, vốn định cúi đầu xuống, nhưng một giây sau lại quay lại nhìn chằm chằm người trước cửa.
Người phụ trách gọi hai lính phòng vệ đi theo vào trong với Hoa Vụ, một trái một phải cầm vũ khí, giống như hai vị thần bảo hộ.
Cô đứng ở giữa, trong ánh sáng lạnh lẽo cũng tỏ ra chói mắt.
Từ kiếp trước Liễu Ti Niểu đã biết vị công chúa này rất xinh đẹp.
Loại xinh đẹp đó không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là khí chất tự tin kiêu ngạo của công chúa.
Trước đây sau khi cô chết, Niên Dương coi cô thành nốt chu sa duy nhất trong lòng thật ra cũng không khó hiểu.
Liễu Ti Niểu vô thức thẳng người lên, đón ánh mắt của Hoa Vụ: "Cô tới làm gì?"
"Tới thăm cô một chút."
Chuyện đã hạ màn, đáy lòng Liễu Ti Niểu bình tĩnh lại, không còn hốt hoảng như lúc trước.
Liễu Ti Niểu kéo khóe miệng xuống, lớp trang điểm còn chưa kịp tẩy trên mặt cô ta giờ đã bị lem luốc, nhìn cực kì chật vật.
Có thể là do từ khi đi vào chưa hề nói chuyện, giọng nói Liễu Ti Niểu khàn khàn: "Đến cười nhạo tôi?"
Hoa Vụ chắp tay sau lưng, hỏi một chủ đề không hề liên quan: "Cô cảm thấy cô chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng Niên Dương?"
Liễu Ti Niểu vốn tưởng vấn đề thứ nhất cô hỏi sẽ là vì sao cô làm như vậy.
Không ngờ cô ta sẽ hỏi việc này......
Ngón tay ôm đầu gối của Liễu Ti Niểu hơi run, cố gắng làm giọng điệu bình tĩnh: "Cô muốn nói gì?"
Hoa Vụ đưa tay, mở lòng bàn tay đang nắm con chip.
"Lâu lắm không lại, tặng cô món quà nhỏ." Hoa Vụ phát huy phẩm chất biết lễ phép tốt đẹp của nữ chính đến mức cao nhất.
Liễu Ti Niểu: "......"
Hoa Vụ giao con chip cho người phụ trách, đợi lát nữa cô đi thì người phụ trách sẽ đưa cho cô ta.
Liễu Ti Niểu thấy Hoa Vụ không định nói gì nữa, không nhịn được lên tiếng: "Cô đến đây...... Chỉ vì chuyện này?"
Vẻ mặt Hoa Vụ hiện lên nụ cười hòa ái: "Nếu không thì sao?"
"Cô không hỏi tôi vì sao phải làm vậy à?"
"Vì đàn ông thôi." Hoa Vụ lắc đầu, rất có bộ dạng hận rèn sắt không thành thép: "Thanh xuân tươi đẹp lãng phí chỉ vì một người đàn ông, rất không đáng nha, sau này đừng có mù quáng yêu đương nữa."
"???"
Trước đó cô ta không mù quáng yêu đương chắc?
Kiếp trước vì Niên Dương mà ngay cả quyền thừa kế cô ta cũng từ bỏ.
Hoa Vụ nói chuyện với Liễu Ti Niểu xong, đi vài bước đến cửa, lại quay đầu nhìn cô ta.
Liễu Ti Niểu còn đang suy nghĩ những lời nói khó hiểu kia của cô, đột nhiên đối diện với tầm mắt của Hoa Vụ, bỗng run lên một cách khó hiểu.
Hoa Vụ thu tầm mắt lại, lấy tay che miệng hỏi người phụ trách: "Tôi cắt đứt chân cô ta được không?"
Người phụ trách xém nữa té luôn, run rẩy trả lời: "Việc này...... Việc này không tốt lắm đâu?"
Vẫn còn chưa qua quá trình thẩm tra xử lý mà.
Dù sao đi nữa thì cô ta bên ngoài vẫn có một người bố ruột trong quân đoàn thứ sáu, bây giờ cắt đứt chân người ta thì đám tiểu tốt bọn họ dễ đắc tội với họ lắm.
Hoa Vụ híp mắt: "Không tốt chỗ nào?"
Trán người phụ trách đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng bịa ra một lý do:
"Cô ta còn phải tiếp nhận thẩm tra xử lý công khai...... Nếu để cho dân chúng nhìn thấy thì không phải sẽ suy đoán lung tung là chúng ta ép cung hay sao."
Người phụ trách nói hết lời, thành công khuyên nhủ Hoa Vụ, tạm thời giữ được chân cho Liễu Ti Niểu.
Hoa Vụ không hoàn thành được kế hoạch A hoàn mỹ, tâm trạng không tốt lắm, trên đường trở về không nói câu nào.
Nhanh chóng trở lại phòng, cô nghiêng đầu, vẫy vẫy gọi quản sự lâm thời do hoàng thất phái đến chăm sóc cô: "Cô đi làm giúp ta một chuyện"
"Xin điện hạ cứ nói."
......
......
Sau khi Hoa Vụ rời đi, người phụ trách đưa con chip Hoa Vụ để lại cho Liễu Ti Niểu.
Liễu Ti Niểu cầm con chip, một lúc lâu cũng không di chuyển.
Cô ta không muốn xem nội dung trong con chip, nhưng không nhịn được suy nghĩ cô để bên trong cái gì mà đáng giá đến tận đây một chuyến.
Liễu Ti Niểu xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định xem.
—— Anh không đến cầu tình cho cô ta.
—— Cô ấy làm em tổn thương
—— Tiểu Ỷ anh biết em tức giận, nhưng mà anh thật sự nghĩ là em đã...... Sau đó anh mới ở chung một chỗ với cô ta, kết hôn với cô ta cũng là do có suy tính đến các phương diện khác.
Hình ảnh được phát lặp lại.
Những câu nói này không ngừng vọng lại bên tai Liễu Ti Niểu.
Với thái độ hôm qua của Niên Dương thì Liễu Ti Niểu đã biết mình vẫn không thể nào trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Nhưng mà bây giờ nghe thấy lời nói từ chính miệng hắn......
Lòng Liễu Ti Niểu đau như đao cắt.
Cô đã làm nhiều chuyện giúp hắn như thế
Vì sao......
Vì sao cuối cùng vẫn là kết cục như vậy......
......
......
Phương Lang run rẩy đi theo người đến phía trước, tầm mắt không dám nhìn loạn, nhưng mà không nhịn nổi......
Trước khi hắn rời khỏi hành tinh hoang, chỗ tốt nhất mà hắn từng thấy qua chính là văn phòng của các quản sự, rộng rãi sáng sủa, có các loại ghế sô pha dễ chịu......
Nhưng hắn bây giờ vậy mà lại được đi trong vương cung.
Đây là chuyện trước kia dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ.
"Chỗ này lớn thật đó......." Phương Lang thật sự không nhịn được, quay đầu nói chuyện với Bách Tân ở bên cạnh, thấy trên mặt anh ta không có vẻ gì là kinh ngạc, lại tò mò: "Sao anh không kinh ngạc chút nào vậy?"
Bách Tân sinh ra ở Đế Đô Tinh, anh ta từng vào cung vô số lần, đương nhiên sẽ không giống Phương Lang không có kiến thức......
"Hai vị chờ một lát."
Người dẫn đường để Phương Lang và Bách Tân chờ một lát, sau khi đi vào thông báo, lại gọi bọn họ vào.
Đợi khoảng chừng vài phút thì có người khác ra, dẫn bọn họ vào bên trong.
Phương Lang câu nệ tiến vào bên trong, bị trang trí xa hoa trong căn phòng dọa sợ, nhìn chằm chằm.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại bọn hắn và Hoa Vụ.
Trông thấy Hoa Vụ mặc trang phục lộng lẫy, Phương Lang còn có hơi hoảng hốt.
Vào giây phút này Phương Lang mới thật sự ý thức được cô là công chúa điện hạ.
Phương Lang luống cuống chân tay, không biết có nên hành lễ hay không, hành lễ làm sao cho đúng......
Trong đầu hắn giờ là một đống bột nhão, còn chưa nghĩ được có nên hành lễ hay không thì Hoa Vụ đã mở miệng.
"Tùy tiện ngồi đi."
"À...... À."
Phương Lang vốn định ngồi xuống, không ngờ chiếc ghế lại kẹt kẹt vang lên hai tiếng, xém nữa té ngã.
Hoa Vụ che trán: "Dù sao anh cũng là đệ nhất mãnh tướng của tôi, chú ý hình tượng một chút có được không chứ."
Phương · Đệ Nhất Mãnh Tướng · Lang: "......"
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ không có kiến thức thôi mà.