Không biết từ đâu chui ra mấy người đàn ông, gặp chuyện bất bình —— túm lấy cô ta bỏ chạy.
Nhạc Mạn Nhi cũng không bị thương gì, mấy người đàn ông kia hình như thật sự chỉ là người tốt bụng đi ngang qua, nhắc nhở cô ta cẩn thận, con gái nhà lành không nên đi đến nơi vắng người, rồi đi luôn.
Nhạc Mạn Nhi tức gần chết.
Muốn gọi điện thoại cho Lăng Mặc, kết quả điện thoại lại hết pin.
Nhạc Mạn Nhi quay lại tìm một vòng, không tìm được Lăng Mặc, đành phải tự mình trở về trường học trước.
Cô bước vào lớp học đã nhìn thấy Lăng Mặc ở chỗ ngồi, cô lập tức chạy tới, "Lăng Mặc."
Nhưng mà Lăng Mặc căn bản không để ý tới cô.
Lăng Mặc cứ như vậy, chỉ là gần đây cô tốt xấu gì cũng hơi thân với hắn rồi, thái độ của hắn đối với mình có chút biến hóa...... sao bỗng nhiên lại như vậy.
Nhạc Mạn Nhi nói vài câu, Lăng Mặc cũng không để ý tới người.
"Nhìn kìa, tôi đã nói là cậu ta không......"
"Học bá người ta cũng không để ý tới mình, còn ra sức tiến lên, chậm trễ việc học của học bá."
Sắp vào lớp, có nhiều học sinh ở trong lớp hơn.
Học sinh chỉ trỏ Nhạc Mạn Nhi cũng nhiều lên.
Học bá?
Học bá đó là thần tiên trên trời, cho dù giết người cũng không sai, làm sao có thể chỉ trỏ hắn chứ.
"Chuyện bọn họ yêu đương, có phải là thật không?"
"Thật là cái gì chứ, cậu xem người ta có để ý tới cậu ta không?"
"Nói không chừng là giả vờ?"
"Không thể, học bá làm gì thời gian diễn kịch cho chúng ta."
"Các cậu chưa thấy bài viết mới nhất sao?"
"Cái gì?"
"Là cái này đó...... cậu nhìn này, họ ở ngoài trường vẫn còn ở bên nhau."
"Trùng hợp đi. Chính là đi cùng một chỗ, cậu nhìn Nhạc Mạn Nhi như vậy, còn không phải là chính cậu ta tự dán lên sao?"
"Cũng đúng......"
Hoa Vụ trở lại đã thấy các bạn học thân yêu của cô đang ở trên diễn đàn thảo luận về tác phẩm nhiếp ảnh xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Những người này càng bằng lòng tin tưởng, là Nhạc Mạn Nhi chủ động dán lên.
Nam thần cao lãnh của bọn họ căn bản không thèm để ý tới cô ta.
Hoa Vụ nhìn vào phòng học, vừa lúc nhìn thấy Nhạc Mạn Nhi vẻ mặt mờ mịt rời khỏi Lăng Mặc, trở lại vị trí của mình.
Đoán chắc là đến chết cô ta cũng không hiểu rõ, thái độ của Lăng Mặc vì sao lại thay đổi.
Cô ta thậm chí không dám hỏi Lăng Mặc, lúc ấy có nghe thấy cô ta cầu cứu không, hắn có đi cứu cô ta hay không......
Đương nhiên, lúc này Nhạc Mạn Nhi càng hy vọng Lăng Mặc không nghe thấy.
Hoa Vụ vòng qua bạn học bát quái đi vào.
"À, bạn học, cậu tìm ai?"
"......"
Cô không đi nhầm lớp học!
Hoa Vụ ghé mắt, bạn học kia sửng sốt, sau đó nhận ra người: "Lâm Du? Tóc cậu...... thiếu chút nữa là tôi không nhận ra."
Hoa Vụ đột nhiên thay đổi kiểu tóc, lộ ra khuôn mặt kia, cả người nhìn qua...... vẫn là buồn ủ rũ.
Nhưng mà so với trước kia thì xinh đẹp hơn rất nhiều, liếc mắt một cái, thật đúng là không nhận ra.
Trước kia Lâm Du hơi cô độc, mái tóc dày kia, tựa như một lớp màng bảo vệ, quấn cô vào trong thế giới của mình.
Các bạn cùng lớp trong lớp có mối quan hệ bình thường với cô ấy.
Cho nên mỗi lần Liễu Vũ Hi 'trợ giúp' cô, không có bạn học đứng ra nói chuyện giúp.
Hoa vụ lắc lư trở lại chỗ ngồi, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Nhạc Mạn Nhi.
Nhạc Mạn Nhi như bị điện giật, rụt đầu lại, lúc thì lật sách, lúc thì sửa sang lại đồ dùng học tập.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, hiện tại nam nữ chính đã tiến triển đến tình tiết phát hiện ra bí mật của đối phương......
Nhưng bởi vì Nhạc Mạn Nhi chen chân vào, khắc phục tình huống nữ chính gặp phải, dẫn đến ông trời có khả năng nhận lầm con gái ruột của mình, Nhạc Mạn Nhi đã thay thế nữ chính.
Hiện tại Lâm Du và Lăng Mặc chính là quan hệ bạn học xa lạ.
Lần phối hợp diễn duy nhất thì diễn một nửa đã bị Nhạc Mạn Nhi cướp đi.
Hoa Vụ chống cằm, ánh mắt liếc qua liếc lại trên người Nhạc Mạn Nhi, làm sao có thể làm cho bạn học thân yêu của cô không đi lạc lối, học tập cho tốt đây......
Nếu có người nhìn thấy, đại khái là sẽ cảm thấy ánh mắt này của cô giống hệt như biến thái.
Hoa Vụ lấy quyển sổ nhỏ của cô ra, bắt đầu viết ——
【Chán nản học tập】
A, đánh gãy chân.
B, học tập chăm chỉ, chán nản mỗi ngày.
Kế hoạch A bất động, mặc dù không thể bắt đầu, nhưng cô có niềm tin vững chắc, chỉ cần bền lòng thì sẽ luôn thực hiện được.
Ông trời sẽ không phụ lòng người.
"Lâm Du, cậu báo danh à?"
Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên.
Hoa Vụ đưa tay đè quyển sổ, ngẩng đầu nhìn về phía bạn học đang nói chuyện, "Báo danh cái gì?"
Nữ sinh đang vùi đầu viết lên quyển sổ trong tay, căn bản không nhìn cô.
Nghe thấy Hoa Vụ hỏi, nữ sinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô, đang muốn trả lời thì đột nhiên phát hiện người trước mặt, không giống với ấn tượng của mình, "Ừm...... trong trường tổ chức hoạt động thăm nom người già neo đơn."
Nói xong, Hứa Nghi Hạ tiếp tục hỏi: "Cậu là Lâm Du? "
Lâm Du giống như này à?
Hình như trước đây cô ta không quá chú ý......
Hoa Vụ cười: "Có vấn đề gì vậy?"
"Không......" Hứa Nghi Hạ nuốt nước miếng: "Dáng vẻ bây giờ của cậu đẹp hơn so với trước kia."
"Cảm ơn."
"Không có gì......" Hứa Nghi Hạ ho một tiếng, vòng lại chủ đề chính, "Cái kia, cậu có muốn báo danh không?"
"Quyên góp tiền?" Ta không có tiền!
Vì không muốn Nhạc Mạn Nhi đi lạc lối, tiền tiêu vặt của cô đã giảm một phần tư.
"Không phải, là đi viện dưỡng lão làm công ích nha."
"......"
Cốt truyện kinh điển của văn vườn trường, ta hiểu.
Hoạt động này...... chẳng phải là sắp xếp cho nhân vật chính sao?
Hoa Vụ lôi kéo Hứa Nghi Hạ sang một bên, chỉ vào bên cạnh cô, nói nhỏ: "Hai người kia đi à?"
Thì thầm giữa các cô gái nhỏ như vậy như vậy là rất bình thường, nhưng thì thầm với những người không quen thuộc, Hứa Nghi Hạ có chút không thoải mái: "Tôi vẫn chưa hỏi."
"Vậy cậu đi hỏi một chút, bọn họ đi thì tôi đi."
"Vì sao?"
"Bí mật." Tất nhiên là để ngăn chặn các bạn cùng lớp đi lạc đường!
Tầm mắt Hứa Nghi Hạ nhìn về phía Lăng Mặc một cái, lập tức nghĩ đến, "Cậu thích Lăng Mặc à?"
Hoa Vụ trợn trắng mắt, "Ai thích cậu ta."
"......"
Vậy cậu cũng không thể thích Nhạc Mạn Nhi đi?
"Để tôi đi hỏi một chút." Hứa Nghi Hạ là lớp trưởng, phụ trách thống kê lần này, mỗi bạn học cô đều phải hỏi một lần.
Nhiệm vụ mà giáo viên dặn dò là càng nhiều người càng tốt, nhưng đến bây giờ cô thống kê cũng chưa được hai người......
Mọi người đều không muốn đi.
Hứa Nghi Hạ hỏi Lăng Mặc trước.
Ban đầu Lăng Mặc nói không đi, nhưng rất nhanh lại hỏi Hứa Nghi Hạ thời gian, sau đó thì nói muốn đi.
Lăng Mặc đi, Nhạc Mạn Nhi khẳng định sẽ đi.
Hứa Nghi Hạ trở về: "Bọn họ đều đi."
Hoa Vụ cười: "Vậy tôi cũng đi."
"Ồ."
Hứa Nghi Hạ viết tên cô lên.
Hứa Nghi Hạ nhanh chóng nghĩ đến...... Lăng Mặc đi, chẳng phải càng nhiều người sẽ đi sao!
Hứa Nghi Hạ 'a' một tiếng, đang chuẩn bị đi tìm bạn học tiếp theo thì ánh mắt quét tới quyển sổ dưới tay Hoa Vụ.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy tám chữ lớn 'Chăm chỉ học tập, chán nản mỗi ngày'.
"......"
Không phải mỗi ngày học tập là chán nản sao?
......
......
Trương Phần Lan vì để níu kéo Lâm Võ, hai ngày nay đều rất an phận.
Lần này Lâm Võ rất tức giận, ngay cả nhà cũng không về.
Hoa Vụ hoài nghi Lâm Võ có người ở bên ngoài......
Dù sao trong cốt truyện, tra cha quả thật có mùa xuân thứ ba, chỉ là bắt đầu từ khi nào thì không biết.
Thật hy vọng Trương Phần Lan có thể chịu đựng.
Liễu Vũ Hi dưỡng thương cũng ổn rồi đến lớp, có thể là được Trương Phần Lan chỉ điểm, không có chủ động trêu chọc cô, nhưng mà thỉnh thoảng lấy ánh mắt liếc cô, như kiểu làm vậy có thể báo thù cho mình.
Hoa Vụ ngược lại rất hy vọng cô ta trực tiếp khiêu khích mình.
Như vậy có thể dạy cô ta quy tắc gia đình thật tốt.
Đáng tiếc Trương Phần Lan không biết nói với Liễu Vũ Hi như thế nào, cô ta thế mà có thể chịu đựng mãi.
Tin đồn Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi nhanh chóng bị phân tán bởi những chuyện khác, cũng chỉ có bạn học trong lớp thỉnh thoảng quan sát tình huống của hai người bọn họ.
Nhưng mấy ngày nay quan hệ giữa Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi không tốt lắm, bọn họ quan sát không ra kết quả gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT