Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Công việc đầu tiên của Hoa Vụ tiến triển thuận lợi, đi đường cũng khoan khoái thoải mái, phải gọi là vô cùng vui vẻ.
Liễu Vũ Hi không đi học, bộ dạng đó của cô ta căn bản cũng không có cách nào gặp người.
Mấy cái đuôi trong nhóm chị em của cô ta, có người xin nghỉ, có người sống khép kín đi. Trong lớp tự nhiên lại trống không ít chỗ.
Ngày hôm qua mấy hàng phía sau đã không có bao nhiêu người, hôm nay lại có nhiều người nghỉ như vậy, cả lớp học gần như trống không.
Không có ai tới gây sự với Hoa Vụ, cô cảm thấy cuộc sống đã tốt đẹp trở lại, không khí cũng tươi mát hơn.
Giữa trưa được nghỉ, Hoa Vụ rời trường đi đổi kiểu tóc.
Kiểu tóc bây giờ của cô thật sự là...... ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nữ chính.
Hoa Vụ bước ra khỏi tiệm cắt tóc, tiện đường mua luôn cho mình một cái bình giữ nhiệt, trả xong tiền đi ra thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi.
Hai người đó buổi sáng cũng không có tới học.
Bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Không biết là bây giờ mới đi học, hay là......
Hoa Vụ lấy điện thoại mới của mình ra, click mở camera, 'tách tách' chụp ảnh.
Không thể không nói nam chính của trường học này, Lăng Mặc, giá trị nhan sắc đúng là kinh người, camera điện thoại cũng có thể chụp ra cảm giác như chụp tạp chí.
Tình yêu thời học sinh...... đúng là tốt đẹp thật!
Những thứ tốt đẹp nên được bảo vệ!
Nhạc Mạn Nhi không ngừng nói với Lăng Mặc cái gì đó, Lăng Mặc lạnh lạnh lùng lùng đi đằng trước, không biết có nghe Nhạc Mạn Nhi nói chuyện hay không.
Nhạc Mạn Nhi cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay, cười duyên, đáng yêu, là loại diện mạo làm người thích.
Hoa Vụ giống như nhiếp ảnh gia, một mạch đi theo hai người này.
Lúc này cách trường còn một khoảng, nhìn phương hướng của hai người này, chắc là đến trường học.
Chỉ là......
Nam chính không phải là phú nhị đại sao?
Rolls-Royce, Bentley Cayenne gì gì đó không vì nam chính phục vụ sao?
Hoa Vụ chạy chậm vài bước, theo tới ngay sau bọn họ.
"Lăng Mặc, chuyện ở thư viện, tớ thật sự rất xin lỗi...... cậu đừng giận được không?"
"Tôi không giận."
"Cậu không thèm nói chuyện với tớ, vậy còn nói không giận?"
"......"
Lăng Mặc cơ bản không nói gì, đều là Nhạc Mạn Nhi nói.
Hoa Vụ đi theo nửa ngày, vẫn chưa biết trong thư viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất tức giận.
Cô thuận tay đăng hình lên một diễn đàn mà học sinh thường dùng, sau đó chuẩn bị từ bỏ, nhưng vào lúc này, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy ở ngã rẽ phía trước có người đang ngó nghiêng.
Tóc của người kia màu đỏ rượu, lố lăng, kiêu ngạo, cá tính tới cùng cực —— giống như đội mào gà đỏ thẫm trên đầu.
Hoa Vụ không muốn thấy cũng khó.
Hoa Vụ còn đang nghĩ sao lại có kiểu mắt thẩm mỹ như thế, liền thấy ánh nhìn của 'đầu đỏ' tỏa định ở chỗ Nhạc Mạn Nhi với Lăng Mặc.
Hoa Vụ: "!!!" Đệt!
Vì Nhạc Mạn Nhi muốn làm cho những gì cô ta gặp phải giống hệt nữ chính nên tự sắp xếp cho mình đụng không ít chuyện xui rủi.
Trong đó bao gồm thuê người gây sự với cô ta, cho nam chính cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mộng Có Đành Buông2.
Không Hẹn Mà Đến3.
Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây4.
Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia=====================================
Phân cảnh hôm nay đáng lẽ phải ở đoạn sau nữa.
Có thể là do trước đó có Hoa Vụ nhúng tay, dẫn tới Nhạc Mạn Nhi sắp xếp việc này trước thời hạn.
Mắt thấy bạn học thân yêu của cô sắp đi tới ngã rẽ.
Thân là một học sinh ba tốt, hẳn nên đưa tay giúp đỡ!
Hoa Vụ âm thầm nắm tay, quay đầu quan sát bốn phía, bước nhanh vào một tiệm cơm.
Bây giờ là thời gian ăn trưa, đa số người đang ăn cơm là học sinh, nhưng gần đây hình như có cái công trường, cũng có không ít công nhân thân hình cường tráng.
......
......
Nhạc Mạn Nhi xem giờ, sau đó nói với Lăng Mặc: "Lăng Mặc, tớ qua kia mua ít đồ, cậu chờ tớ một lát."
Lăng Mặc: "Ừ."
"Tớ sẽ về nhanh."
Nhạc Mạn Nhi đi về phía cửa hàng văn phòng phẩm ở ngã rẽ.
Cô ta vừa đi tới cửa, còn chưa đi vào thì ở ngã rẽ đã chui ra mấy người, bao vây cô ta lại.
Không nói gì nhiều đã kéo cô ta vào ngã rẽ, chui vào ngõ nhỏ phía sau.
"Mấy người làm gì thế?! Thả tôi ra!!"
Nhạc Mạn Nhi 'tránh khỏi' bọn họ, chạy ra được, nhưng lại bị bắt lại.
Nhạc Mạn Nhi chỉ có thể thét chói tai, cũng hướng về phía Lăng Mặc kêu lên: "Lăng Mặc!!"
Lăng Mặc nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Mạn Nhi, nhìn về hướng đó, thấy cô ta đang bị người bắt lấy, nhíu mày, lập tức đi qua.
Đường phố ở phía trước ồn ào náo nhiệt, ngõ ở phía sau lại vắng vẻ lạnh lẽo.
Trên lối đi có nước đọng và túi rác, hẻm nhỏ giữa các tòa nhà san sát nhau, hẻm giao với hẻm, giống như mê cung.
Lăng Mặc vừa đuổi theo đã không thấy bóng dáng Nhạc Mạn Nhi đâu nữa.
Chờ Lăng Mặc tìm được người, chính là đám người đầu mào gà đang nằm trên mặt đất kêu rên.
Lăng Mặc nắm lấy cái 'mào gà' nổi bật nhất, "Người đâu rồi?"
"Được cứu đi rồi......" Nửa bên mặt của đầu mào gà đã sưng lên.
"Đi hướng nào?"
Đầu mào gà chỉ về một hướng.
Lăng Mặc đang muốn đuổi theo, lại nghe đằng sau có người chửi rủa.
"Lão đại, không phải đứa con gái đó nói là giả bộ thôi sao? Cái này mà gọi là giả bộ? Xuống tay ác thật...... đm! Bắt nó đưa thêm tiền!"
"Đúng vậy, đâu có nói phải đánh thật!"
Lăng Mặc vòng về, "Lời mấy người nói có ý gì?"
"Ý gì là ý gì?"
"Ai bảo mấy người giả bộ?"
"......"
Đám người của đầu mào gà đột nhiên im lặng, "Đâu có ai."
Lăng Mặc lấy điện thoại ra.
"Mày làm gì thế?"
"Báo cảnh sát."
"...... không cần như thế đâu người anh em." Đầu mào gà lập tức nói: "Thì là đứa con gái mà tụi này bắt đó, nó tới tìm tụi này, kêu tụi này bắt nó."
"Để làm gì?"
Đầu mào gà: "Nó nói sẽ có người tới cứu nó, nói bọn tôi chỉ cần làm cho có thôi...... mẹ nó, tụi này làm cho có, đám người tới cứu nó cũng đâu có làm cho có với tụi này, cậu nhìn tôi với anh em tôi bị đánh này."
Lăng Mặc: "......"
......
......
Chờ sau khi Lăng Mặc rời đi, trong góc có một người bước ra.
Đầu mào gà ôm khuôn mặt đã sưng lên một nửa, cười lấy lòng, nụ cười kéo căng làm cho mặt hắn đau đớn, nhìn như đang nhe răng trợn mắt.
Áo khoác đồng phục của thiếu nữ quấn quanh eo, từ trong chỗ tối đi ra, khí thế còn mạnh hơn so với đám người lăn lộn trong xã hội như bọn họ.
Ai mà biết được con nhóc này đánh nhau còn giỏi hơn bọn họ. Mấy năm nay lăn lộn phí công rồi!
Đầu mào gà nhe răng: "Cô xem, chúng tôi đã làm như lời cô nói, vậy......"
Hoa Vụ trả mấy cái ví tiền lại cho bọn họ, "Làm việc tốt nhiều lên, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện thương thiên hại lí*."
*Thương thiên hại lí: trái đạo đức, trái pháp luật."Vâng vâng vâng, cô nói đúng, chúng tôi sẽ làm việc tốt." Đầu mào gà vội vàng lấy ví tiền về, liên tục gật đầu.
Hoa Vụ lấy điện thoại ra, "Add WeChat đi."
"...... để...... để làm gì?" Đầu mào gà ngơ ngác.
"Mai mốt có việc cần thì gọi mấy người."
Đầu mào gà ấp úng: "Không phải cô kêu chúng tôi làm việc tốt sao?"
"Giúp tôi chính là đang làm việc tốt!"
Nữ chính là chính nghĩa!
Giúp nữ chính là giúp chính nghĩa!
"......"
Đầu mào gà cố giữ khóe miệng cười, run rẩy lấy ra điện thoại đã vỡ nát màn hình của mình —— thường xuyên đánh nhau làm vỡ —— add WeChat Hoa Vụ.
Hoa Vụ add hết từng người một.
"......"
Không tới mức đó chứ.
Add xong, Hoa Vụ nhìn tóc của đầu mào gà, "Kiểu tóc này của anh...... hơi đặc biệt, có nguyên nhân sâu xa gì không?"
"Không...... không có." Đầu mào gà sờ sờ kiểu tóc đã xẹp xuống của mình, đau lòng không thôi, hắn vừa mới làm hôm nay! "Tôi thích...... có cá tính."
"Đúng là rất cá tính." Hoa Vụ gật đầu: "Đi đổi một kiểu tóc bình thường đi, kiểu tóc này của anh, ai nhìn mà không nhớ, chạy cũng không thoát nổi."
Đầu mào gà: "......"
"Lão đại, chúng ta thường xuyên bị bắt, liệu có phải tại......"
"Im mồm!"
"Được rồi, đi đi." Hoa Vụ phất tay, "Việc hôm nay, ngậm chặt miệng lại cho tôi."
====
Cái đầu tóc đỏ rượu chợt gợi nhớ đến cái đầu đỏ của Thời Sênh và cả thẻ người tốt trong một vị diện nào đóooooo