Trong vòng một tiếng, chiếc xe sang trọng đã nhanh chóng dừng lại tại Biệt Uyển. Nơi đây là một khu biệt thự vô cùng rộng lớn và sang trọng.
Trương Khả Di trong bộ váy hàng hiệu bước xuống xe, cả người cô ta giờ đây toát đầy lên vẻ diễm lệ.
Trên gương mặt xinh đẹp không thể che giấu nổi sự kích động, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên cô ta bước đến nơi này, có thể nói, cô ta đã chính thức được người của Phó gia xem trọng rồi.
Chỉ cần một tháng nữa thôi, cô sẽ chính thức trở thành bà Phó, sẽ là người mà được toàn bộ phụ nữ giới thượng lưu ngưỡng mộ và ghen tị.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt cô càng ngày càng vui sướng.
Ngay khi bước vào trong, thấy Phó Mặc Quân ngồi từ xa trông dáng vẻ cương nghị, tim của Trương Khả Di đã liên tục đập thình thịch. Dáng người ấy, cả cái khí thế trên người anh, cứ như vậy thu hút cô.
Cho dù đêm qua người ngủ cùng anh là Lăng Tuệ thì sao, về sau người đàn ông này đã chính thức là của cô rồi. Lăng Tuệ cô ta căn bản không thể với tới.1
Chậm rãi tiến lại gần Phó Mặc Quân, thấy cô, người đàn ông liền kéo tay lại để cô ngồi vào gần mình.
Sau đó thì thầm vào tai cô mà nói nhỏ, giọng anh trầm thấp, cực kì mê người.
"Khả Di, sáng sớm em đi đâu vậy.”
Người Trương Khả Di khẽ run lên tận hưởng chút khoái cảm, sau đó đưa cái túi cho anh.
"Đồ của anh.” Cô ta mím môi, bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Phó Mặc Quân nắm lấy chiếc túi sau đó mở ra, quả thật là đồ của anh. Nhớ lại đêm qua anh có chút mạnh bạo, trực tiếp xé rách chiếc váy trên người cô.
Bàn tay có phần thô ráp nhanh chóng xoa vai cho cô, điều này khiến Trương Khả Di ngạc nhiên trong chốc lát.
Nhận thấy sự quan tâm đó, Trương Hùng vô cùng hài lòng. Quả thật, Phó Mặc Quân đã để tâm đến đứa con gái của ông rồi. Con đường này đã trải thảm sẵn, về sau đi sẽ ắt sẽ thuận lợi.
Nhưng có điều ông ta không thể ngờ, thảm đó, chỉ là nhân tạo!1
....
Thời tiết vốn đang vào thu cho nên chỉ mới hơn năm giờ chiều, sắc trời đã bắt đầu sẫm lại.
Những áng mây mênh mông mờ mịt được ánh chiều tà phết lên một màu đỏ tươi.
Từng tia sáng ấy len lỏi, phảng phất chút ánh sáng yếu ớt qua tấm cửa kính trong suốt ở một cửa hàng tiện lợi, chiếu rọi họa lên khuôn mặt nên thơ của một cô nhân viên đang đứng sắp xếp lại các món đồ.
Nửa tiếng sau, một cô gái khác chạy tới, vẻ mặt đỏ do chạy gấp mà thở hồng hộc.
“Lăng Tuệ, chị cảm ơn em nhé, phiền em làm quá ca rồi.”
Lăng Tuệ chỉ quay qua mỉm cười, cởi chiếc áo phục vụ ra, gấp gọn gàng để qua một bên.
“Không sao, dù gì em cũng không bận gì.”
Khoát lên người chiếc túi, nhanh chóng bước ra về.
Bước đi trên con đường rộng lớn, trong lòng cô bỗng thấy trống trải vô cùng.
Những lần đi học hay đi làm về mệt, chỉ cần bước vào nhà là đã có sẵn cơm ăn rồi, cả giọng nói quen thuộc nữa.
Nhưng bây giờ, không còn ai cả.
Kể từ lần cha mất, cô đã rời khỏi vùng quê hương của mình để bước lên đây.
Bàn tay trắng noãn khẽ đưa vào trong không trung, hứng lấy một chiếc lá đang rụng, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
Cô, rất nhớ ông ấy, rất nhớ.
Lúc cô rất nhớ ông, cũng là lúc cô rất hận người nhà họ Trương.
Nghĩ tới đây, bàn tay nắm chặt lại chiếc là khô trên tay, vò nát nó, cô nhất định phải khiến họ trả giá đắt cho cái chết của cha!
Lăng Tuệ lại bước từng bước trên con đường rộng lớn, trong đôi mắt bắt đầu ngấn nước, cả gương mặt cô đượm buồn.
Cũng trên đoạn đường này.
Chiếc xe thể thao màu xám hào nhoáng xuyên qua giữa đoạn đường tấp nập, sau đó lại dừng lại đợi đèn đỏ.
Phó Mặc Quân một tay chống trên bậu xe, đôi mắt lại ngước nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chỉ đơn giản là ngồi, nhưng lại không thể che giấu nổi sự kiêu ngạo trời sinh.
Trương Khả Di ngồi im lặng bên cạnh, mím môi. Cũng theo hướng người đàn ông mà nhìn.
Bất chợt đập vào mặt cô là bóng dáng cùng gương mặt quen thuộc đó, Lăng Tuệ, sao cô ta lại ở đây.
Phó Mặc Quân cũng nhận thấy điều đó, mày anh khẽ nhíu lại, người đó sao lại giống Trương Khả Di như thế?
Trong phút chốc vừa định nhìn kĩ lại thì hai bàn tay Trương Khả Di đã che lại đôi mắt của anh.
Giọng cô run run, lo sợ.1
“Mặc Quân, anh nhìn em đi.”
Nghe giọng nói này, anh mới quay đầu lại, bóng dáng lúc nãy cũng nhanh chóng lướt qua.
“Anh đây.”1
Cô nhanh chóng trườn người mình ngồi lên đùi anh, hai tay thì vòng tay qua cổ.
“Em như thế này là đang dụ dỗ anh, hửm?” Giọng nói anh trầm thấp, cực kì mê người.
Bàn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, kéo đôi môi cô lại gần. Ngay lúc chuẩn bị hôn thì đột nhiên cơ thể liền cảm thấy khó chịu vì mùi trên người cô.
Không còn là mùi hương thanh khiết giống như đêm hôm qua nữa.
Đôi mày khẽ nhăn lại, sau đó buông cô ra. Cảm hứng trong phút chốc liền bị dập tắt.
“Được rồi.” Anh khẽ hờ hững buông ra một câu.
“Anh, không muốn em sao?” Cô bắt đầu cảm thấy mất mát.
“Đêm qua là lần đầu của em, nếu còn tiếp tục, anh sợ em đau.” .
truyen bjyxKhóe miệng cô ta cứng đờ, cô ta rất muốn làm chuyện đó, rất muốn, nếu có làm cả trăm lần cũng được.1
“Vậy chỉ hôn thôi được không.”
Phó Mặc Quân khẽ quay đầu sang nhìn, anh phải thừa nhận một điều, từ lúc tiếp xúc thân mật, cơ thể anh đã bắt đầu bài trừ cô ta rồi, chính là không muốn tiếp nhận, dù một chút cũng không.
Chẳng lẽ đêm qua chỉ là chút bộc phát nhất thời.
Vẫn dùng đôi con ngươi lạnh lẽo ấy nhìn, tựa như mơ hồ nhắc nhở.
Nhận thấy sự lạnh nhạt ấy, Trương Khả Di cũng biết điều mà không đòi hỏi gì thêm.