Nghe câu nói này, Trương Khả Di càng bực thêm, bàn tay nhanh chóng tát một cái thật mạnh vào mặt cô, khiến phần má nhanh chóng đỏ ửng lên, in vết dấu năm ngón tay.
“Tao nể mày vẫn còn là chị của tao, mau nói ra, mày làm sao quyến rũ được anh ấy, còn không tao sẽ để cho mấy tên này chơi mày đó.”
Khóe mắt mấy tên côn đồ nhanh chóng lóe sáng, người mà bọn họ đang giữ, thật sự là một mỹ nhân.
Thế nhưng gương mặt Lăng Tuệ vẫn không lộ chút sợ sệt
“Người đàn ông đó, thật sự là hoàn hảo, từ gương mặt, đến cả “cái đó”, đều là hàng....” Đều là hàng cực phẩm.
Giọng nói cô càng thêm phần khiêu khích, gây cho Trương Khả Di vô cùng khó chịu. Này chính là cố ý.
Lời chưa dứt liền bị thêm một cái tát nữa, lần này, khóe miệng của cô đã nhanh chóng rỉ máu.
“Làm đi.”
Một phát đạp gót giày kiêu ngạo xoay lưng rời khỏi.
Mấy tên đó như vớ được vàng, ánh mắt vô cùng biến thái nhìn cô.
Một tên giữ chặt tay, một tên giữ chặt chân, Lăng Tuệ nhắm chặt mắt, trong phút chốc, cả người cô vô cùng bất lực, chỉ muốn buông xuôi.
Vào lúc bàn tay tên còn lại vừa định chạm vào người, thì một giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
“Dừng tay.” Vẻ mặt Bạch Mai vô cùng lo lắng, tiến lại gần.
Sau đó bà ta quẳng một cọc tiền về phía những tên đó, vớ được món tiền lớn, bọn chúng cũng không do dự mà rời đi, chỉ là có chút luyến tiếc mỹ nhân đó.
Bạch Mai dùng đôi bàn tay đỡ cô lên. Thế nhưng khi nhìn thấy bà ta, trong đầu Lăng Tuệ chỉ có duy nhất một chữ hận.
Cô nhanh chóng đẩy tay bà ta ra.
“Lăng Tuệ à, con, con,...” Giọng bà ta ngập ngừng, dường như có chút nhớ nhung.
“Bà xứng đáng gọi tôi là con à?” Ánh mắt cô lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Là mẹ sai, mẹ không nên bỏ lại con.” Bà ta nhắm chóng nắm lấy cánh tay cô.
Bỏ cũng đã bỏ rồi, bà ta còn mặt mũi mà nói những điều này ư?
Thấy vậy, Lăng Tuệ liền đẩy ra, vẻ mặt cô không chút cảm xúc.
“Lăng Tuệ, con không thể nhận lại mẹ à?”
Nghe câu này, cô chỉ cảm thấy nực cười, đúng vậy, rõ là nực cười.
“Bà nghĩ bà là ai vậy, mẹ tôi đã chết rồi.”
Gương mặt bà ta liền đờ đẫn ra, sự thất vọng cùng hối hận tràn đầy trên gương mặt.
“Chính các người hại tôi như vậy, bà chắc hẳn cũng biết, giờ bà còn ở đây làm vẻ lương thiện, nhân từ làm cái gì?”
Bạch Mai vốn viết được Trương Khả Di biết tung tích của cô, nên lúc nào cũng bám theo. Chỉ để có thể nhìn lại cô một lần nữa.
“Mẹ không muốn hại con.” Đôi mắt bà ta bắt đầu ngấn lệ.
“Không muốn hại tôi, cuối cùng là do tình mẫu tử trong lòng bà đột nhiên trỗi dậy, hay là vì tôi chỉ là một kẻ vô hại, không thể làm gì được các người?”
“Mẹ không có ý đó.”
“Đủ rồi, hôm nay dù gì bà cũng giúp tôi. Lần sau tôi chắc chắn sẽ trả lại, tôi không muốn ghi nợ với người dưng”.”
Hai chữ Người Dưng đã phản ánh rõ ràng thái độ của cô. Tuyệt đối cô sẽ không dây dưa với bà ta. Tình mẹ con gì chứ, nó đã chết rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT