Nếu như nhân sinh cứ bình thường tiếp tục như vậy thì là tốt hay không tốt đây? 17 tuổi Lam Khiên Mạch mỗi ngày đều suy nghĩ đến vấn đề này, ngày qua ngày, cuộc sống không ngừng lặp lại. Nàng là nữ nhi thân sinh của tổng tài Lam Minh, người ngoài thường gọi là phú nhị đại, cũng liền coi nàng không giống như người bình thường, sẽ chọn con đường mà chính mình yêu thích.

Tiểu học, sơ trung, đều là trường tư thục tốt nhất. Sau đó nghe lời cha mình, học tập cho giỏi, thu lấy lòng hư vinh để trở thành đệ nhất. Cuộc sống như thế, tột cùng là còn bao lâu nữa? nằm trên cỏ, Lam Khiên Mạch nhắm hai mắt lại, trong lòng âm thầm cảm thán. Lúc này, bỗng dưng có tiếng bước chân từ bên kia truyền đến, đó là tiếng giày giẫm lên cỏ xột xoạt. Nàng theo bản năng mở mắt ra, liền thấy có người đang chậm rãi đi đến chỗ nàng.

Ngày đó ánh mặt trời rực rỡ, chiếu đến nàng không thể mở mắt ra được, chỉ có thể nheo mắt lại nhìn người đang đến chỗ mình. Bóng dáng cũng gần hơn, đối phương là nữ nhân cũng không quá cao. Khi cô đến gần nàng thì mùi hương của hoa oải hương tỏa ra càng đậm dần tràn ngập chung quanh. Mùi vị rất thơm, đây có lẽ là điều đầu tiên Lam Khiên Mạch định nghĩa về Chiến Mang Tuyền.

Ánh mặt trời bị người đến dùng thân thể che mất, Lam Khiên Mạch lúc này mới có thể nhìn thấy toàn cảnh. Đó là một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp, tuy ngũ quan cùng tướng mạo không được xuất chúng, nhưng lại khiến chúng hài hòa với nhau, cùng xuất hiện trên khuôn mặt này, khiến người nhìn cũng cảm thấy thoải mái. Mắt thấy đối phương trên mặt mang ý cười nhìn mình, ánh mắt đào hoa đó hiện lên đầy cưng chiều, khiến lòng Lam Khiên Mạch rung động.

Trong ký ức, chưa từng có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Nàng không có mẹ, chỉ có người cha một tháng có vài ngày cũng không muốn về, mỗi lần thấy mình thì mặt lạnh tanh, còn người hầu thì đối với nàng rất cung kính. Lam Khiên Mạch luôn hy vọng cuộc đời này sẽ có người nhìn nàng như vậy, cũng không có gì nhiều, chỉ một cái là đủ rồi. Thời gian cũng không cần nhiều, chỉ cần một ánh mắt, cho nàng nhớ là đủ rồi.

Cho nên khi Chiến Mang Tuyền nhìn nàng, Lam Khiên Mạch chỉ biết ngây ra.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, một lát sau, Lam Khiên Mạch mới hồi thần. Nàng hốt hoảng đứng dậy, lại quên mang giầy mình vừa tháo ra. Lòng bàn bàn chân trần tiếp xúc với mặt cỏ, vì có người đang đứng đây nên không dám biểu hiện ra ngoài. "Cô chính là Lam Khiên Mạch a1? tên rất dễ nghe. Tôi là lão sư dạy đàn dương cầm cho cô vừa mời đến, tôi tên Chiến Mang Tuyền.

Ký ức vẫn còn in rõ Lam Khiên Mạch không hề quên Chiến Mang Tuyền nói câu đầu tiên với nàng thế nào, càng không quên được, lần gặp mặt nữ nhân đó, ngồi dưới đất thế nào, giúp nàng đeo giày vào. Nhìn gò má Chiến Mang Tuyền nghiêm túc, Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thụ được sự yêu thương quan tâm thực sự, người cho nàng cảm giác này, chính là Chiến Mang Tuyền.

Có lẽ khi đó chính mình cũng đã rơi vào bẫy của cô ta, không cách nào thoát ra được.

Từ nay về sau, hai người thành quan hệ sư sinh, Lam Khiên Mạch không biết vì sao mình lại muốn học đàn dương cầm, nhưng vì lão sư là Chiến Mang Tuyền, cho nên nàng thấy hứng thú. Nàng thích nhìn Chiến Mang Tuyền đánh đàn dương cầm, càng thích cô ôm mình từ phía sau, cùng cô đan mười ngón tay thật thân mật.

Mãi cho đến một ngày cô gái lớn hơn 8 tuổi kia nói với nàng, nàng thích chính mình, tình cảm thuần túy vì bốn chữ đơn giản mà biến chất. Lam Khiên Mạch cũng đã rối bời cùng phản kháng. Cuối cùng Chiến Mang Tuyền đem ôn nhu và cưng chiều khiến cho nàng hãm sâu vào trong.

Các nàng từng nhiệt tình ôm hôn trong mưa, từng cùng nhau chụp hình khi chỉ có hai người, điên cuồng cùng nhau vội vã vào mỗi đêm kịch liệt giao hoan. Khi Thân thể bị tiến vào mặc dù rất đau, nhưng Lam Khiên Mạch có thể cảm giác được cũng chỉ có thỏa mãn. Khi đó, nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nếu như không thay đổi nhanh như vậy, vết thương đau như vậy E rằng, nàng đến giờ vẫn còn nghĩ rằng Chiến Mang Tuyền vẫn còn là người luôn thương yêu mình, chính là cái người luôn yêu chính mình.

"Cô đến đây làm gì?" Lam Khiên Mạch đã từng nghĩ đến rất nhiều những lần gặp lại Chiến Mang Tuyền, nàng nghĩ là mình sẽ không khống chế được mà sẽ nổi điên, thậm chí không tiếc bất kỳ giá nào tiến đến, hỏi cô có còn yêu nàng hay không, tại sao lại muốn tổn thương nàng như vậy. Nhưng mà, thời khắc thực sự đối mặt, Lam Khiên Mạch mới thực sự phát hiện, nàng có thể cảm nhận được, ngoài trừ kinh dị, thì chính là chỗ đó mới khiến chính mình thêm đau nhức.

Một người đến cùng cần bao nhiêu dũng khí mới dám dùng dao cắt đi thân thể của mình? Lam Khiên Mạch cũng không biết được đáp án của vấn đề này, nhưng nàng đã nhiều đêm mất ngủ nghĩ về Chiến Mang Tuyền, tiện đà lặp lại hành động đó. Khi đó nàng vẫn không rõ đối phương vì sao lại làm như vậy, tại sao lại muốn hủy diệt mình hoàn toàn, hủy diệt nàng vì cái miễn cưỡng được xưng là hòa thuận gia đình.

Chỉ là Lam Khiên Mạch biết, cho dù nàng có nghĩ mãi thì cũng sẽ không có được đáp án. Hận Chiến Mang Tuyền sao? Lam Khiên Mạch tự hỏi tim mình. Đáp án hẳn là khẳng định. Sao lại không hận? sao có thể nhịn được mà không hận chứ? Lam Khiên Mạch hận Chiến Mang Tuyền, hận đến toàn thân đều thấy đau, như muốn vỡ tung, nhưng vẫn không thể dừng lại tự ngược chính mình. Mỗi lần nhìn đến con dao trên tay, Lam Khiên Mạch lại đem cánh tay tưởng tượng thành Chiến Mang Tuyền, sau đó không ngừng thương tổn. Nàng hy vọng đối phương cũng có thể cảm giác được nỗi thống khổ của mình, chỉ là hết thảy mọi thứ bất quá là si mộng của nàng mà thôi.

Lúc này người hại bản thân mất đi tất cả, lại tựa như bạn bè lâu không gặp đứng trước mặt mình, hỏi nàng sao vậy. Cô không chút hổ thẹn, thậm ánh mắt cùng giọng nói đều mang sự trêu đùa. E là, đúng thật không thương chính mình a! Chỉ có không thương, mới có thể nhẫn tâm tổn thương nơi đó.

"Bởi vì tôi biết em ở đây, cho nên đến. Lam, chị rất nhớ em." thấy dáng vẻ Lam Khiên Mạch bình tĩnh như vậy, Chiến Mang Tuyền có chút giật mình. Bất quá cô đem tâm tình dấu đi, chuyên chú đánh giá sắc mặt lạnh như băng của người trước mặt. Cô tin là Lam Khiên Mạch kiên cường ngụy trang như vậy bất quá là tờ giấy trắng. Nhje nhàng đâm một cái, thì sẽ nát hoàn toàn.

"Chiến tiểu thư nếu cô đến vì chúc mừng sinh nhật người ở đây, tôi rất hoan nghênh. Nhưng tôi nghĩ là tôi và cô không có gì để nói cả." Lam Khiên Mạch nói xong, xoay người đi đến biệt thự Mạc gia. Nàng rất bội phục mình, dĩ nhiên còn bình tĩnh được như vậy. Có lẽ là sau này gặp được Ngôn Thanh Hạm nên nàng cũng đã bắt đầu thay đổi.

Nàng không hề hận Chiến Mang Tuyền cũng không muốn quay về thành phố A đoạt lại tất cả của mình. Nói nàng không có tiền đồ cũng được, nói nàng nhát gan cũng được. Lam Khiên Mạch chỉ hy vọng duy nhất hiện tại có thể cùng Ngôn Thanh Hạm cùng một chỗ, chỉ là một cô gái thuộc về cô ấy, không canh cánh trong lòng về chuyện của Chiến Mang Tuyền. Đợi mình nói rõ mọi chuyện với Ngôn Thanh Hạm thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Từ nay về sau, nàng sẽ là người không còn bí mật gì nữa, nàng có toàn bộ cũng đều giao hết lại cho Ngôn Thanh Hạm.

"Lam, chuyện đã qua lâu như vậy, lẽ nào em còn hận chị? em có biết khoảng thời gian qua em rời đi chị đã nghĩ về em rất nhiều không? mỗi tối chị còn mất ngủ, rồi nhìn hình của em và chị mà người." thấy Lam Khiên Mạch muốn rời đi, Chiến Mang Tuyền vội bước nhanh theo, ngăn trở nàng lại.

"Chiến tiểu thư, tôi không hiểu ý cô, phiền cô tránh ra." hai tay vì dùng sức quá độ mà không thể ức chế được run rẩy, ngực cũng khó chịu không thở được. Cảm giác lần này so với những lần trước còn mãnh liệt hơn. Cứ như có người đang dùng búa nện vào đầu nàng, ngay cả tai cũng ù ù theo.

Lam Khiên Mạch vòng qua người Chiến Mang Tuyền, bước nhanh vào biệt thự Mạc gia. Nàng biết, mình đã không còn cách nào đối mặt với nữ nhân giả vờ vô tội này nữa rồi. Chỉ sợ giây kế tiếp, nàng vì nổi giận mà hét lên. Nàng không muốn càng không thể làm như vậy. Hôm nay là sinh nhật Ngôn Thanh Hạm, đây là nơi buổi tiệc diễn ra. Cho dù thế nào mình cũng không thể không không chế được.

"Lam, ba em bệnh rất nghiêm trọng, ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái là em, ông ấy muốn trước khi đi muốn gặp mặt một lần, lẽ nào em thực sự nhẫn tâm, khiến ông ấy..."

"Đủ rồi! Chiến Mang Tuyền! chỗ này cũng chỉ có hai chúng ta, cô còn muốn tiếp tục diễn kịch cho ai xem!?"

Cuối cùng nhịn không được, Lam Khiên Mạch đứng tại chỗ, tận lực thấp giọng nói với Chiến Mang Tuyền. Nhìn người phái sau mặt đầy ủy khuất, nàng chỉ cảm thấy tâm thật ác, cũng vô cùng khinh thường. Nữ nhân này cố ý tiếp cận mình, để mình thích cô ta cuối cùng dùng cách tàn nhẫn nhất đem mình từ thiên đường ném xuống địa ngục. Cho dù không muốn tính toán, Lam Khiên Mạch cũng không quên được những gì mà Chiến Mang Tuyền làm với mình.

Không ai biết được, nàng đã nhìn thấy Chiến Mang Tuyền khoác tay ba mình bước vào lễ đường, nàng có bao nhiêu hoảng sợ cùng kinh ngạc. Lam Khiên Mạch không tin, nữ nhân đứng bên cạnh Lam Minh vẻ mặt mỉm cười đó chính là người nói thích nàng yêu nàng. Đêm qua, các nàng còn hôn nhau nhiệt tình, cô còn dùng chính ngón tay của cô đêm nàng đẩy lên đỉnh gió. Nhưng bây giờ, nữ nhân này lại dùng tay sờ khuôn mặt cha mình, còn cùng hắn hôn nhau.

Ánh mắt đen kịt một màu, Lam Khiên Mạch vịn ghế lảo đảo nghiêng ngã đi lên,hỏi Lam Minh người này là ai vậy, có được đáp án lại khiến nàng như nghe được âm thanh ảo giác. Lam Khiên Mạch không nghĩ đến, có trời mới biết còn cần hỏi người khác Chiến Mang Tuyền là ai sao? Dựa vào hy vọng cuối cùng, Lam Khiên Mạch đem ánh mắt nhìn Chiến Mang Tuyền, đối phương cũng nghi hoặc nhìn chính mình, quan hệ các nàng phảng phất thì cũng chỉ là lão sư cùng học trò. Cũng chỉ là kế mẫu và con gái.

Một khắc kia, Lam Khiên Mạch nhìn thấy được thế giới của mình sụp đổ, nàng không nghe thấy tiếng khách mời đang hoảng sợ la ó, càng không thấy Lam Minh đang tức giận. Nàng hất chiếc ghế đi, đánh đuổi người dẫn lễ. Nàng hét lớn Chiến Mang Tuyền là nữ nhân của nàng, là người yêu của nàng. Tất cả mọi người đều nghĩ nàng điên rồi, cho là nàng bị mắc chứng vọng tưởng.

Vì chứng minh mình nói là thật, Lam Khiên Mạch lôi Chiến Mang Tuyền cầu cô đi cùng mình, cầu cô nói thật. Nhưng người kia lại dùng ánh mắt thương hại cùng hoảng sợ nhìn mình, đúng như mình trong mắt nàng cũng chỉ là người qua đường, kẻ điên. Lam Khiên Mạch tuyệt vọng, nàng vô lực đẩy Chiến Mang Tuyền ra, căn bản không dùng nhiều sức.

Nhưng người bị nàng đẩy Chiến Mang Tuyền lại ngã trên đất sau đó sắc mặt cô ta trắng bệch áo cưới bị nhiễm đỏ. Gương mặt như đang chịu đau đớn, Lam Khiên Mạch nhìn Lam Minh bế Chiến Mang Tuyền người đầy máu ra khỏi lễ đường, trong đầu còn vang lên lời hắn quát lớn. "Cô đúng là đứa con gái bất hiều, Tiểu Tuyền còn đang mang đứa nhỏ!"

Lam Khiên Mạch cũng đã quên đi sau đó mình đã làm gì, hay nói gì. Nàng chỉ biết chính mình đứng trong lễ đường đó một ngày một đêm, sau đó bị quản gia của Lam gia đưa đi, đến một nơi chung quanh là bốn bức tường một màu trắng. Nơi đó, cũng là chỗ ác mộng của nàng bắt đầu.

"Lam, trước đây tổn thương em như vậy, cũng không phải là đều chị muốn. Em nên minh bạch, chị yêu em, cho dù đến bây giờ, chị vẫn luôn yêu em, đi cùng chị, có được không? Chúng ta sẽ lại như trước kia, chị sẽ yêu thương em thật nhiều, sẽ không bao giờ để em thương tâm."

"Được rồi, đừng nói nữa. Chiến Mang Tuyền, cô cho là chuyện cô làm tôi sẽ không biết sao? hết thảy tất cả đều là giả, lão sư là giả, nói thích tôi là giả, yêu tôi còn giả tạo hơn. Kể cả lần bắt cóc đó, hôn lễ, còn tất cả những điều cô đối với tôi, đối với Lam gia, đều là giả. Cô bây giờ đến tìm tôi vì cái gì? muốn xem chuyện cười của tôi? hay muốn biết con ngốc như tôi bị cô đối đãi như vậy còn ngu ngốc yêu cô nữa hay không?"

Dù đã đem âm thanh áp xuống thấp nhất, nhưng Lam Khiên Mạch nói chuyện cùng Chiến Mang Tuyền vẫn hấp dẫn không ít bảo vệ của Mạc gia. Đầu truyền đến cơn đau khiến Lam Khiên Mạch muốn nôn, ngay cả khí lực trên người cũng dần biến mất không còn. Nàng hoảng hốt lắc đầu đi về phía trước.

Hiện tại Lam Khiên Mạch không muốn cùng Chiến Mang Tuyền dây dưa. Cô ta căn bản không yêu mình, thâm chí một chút lòng thương hại cũng không có. Cho dù một chút không đành thì cô ta cũng sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, ác độc như vậy. Hiện tại, cô ta sao lại có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà đứng chỗ này, nói yêu mình, muốn cùng mình tái hợp? lòng cô ta sao lại ác như vậy, tại sao có thể làm như vậy?

"Thanh Hạm..." cảm giác được ánh mắt kinh biến sắp thành một màu đen kịt. Lam Khiên Mạch gọi tên Ngôn Thanh Hạm, từng bức đi đến cửa biệt thự Mạc gia. Hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm, muốn người kia ôm nàng một cái gọi tên nàng.

"Lam không ngờ lâu như vậy, cách em xử lý phiền phức vẫn như cũ. Gặp phải chuyện liền bỏ chạy, có ẽm vẫn trước sau như một. Bất quá em cũng cơi như có tiến bộ, không vì vài lời tôi nói lền đôi co. Là em tìm được người nên thông mình hơn, ay là do em tìm được thế thân rồi nên có mới nới cũ hả?"

Chiến Mang Tuyền đột nhiên thay đổi thái độ khiến Lam Khiên Mạch dừng bước, nàng ôm tấy tim mình đang đập nhanh, hé miệng dùng sức thở hổn hển. Dù không quay đầu lại, nàng cũng tưởng tượng được bộ mặt Chiến Mang Tuyền như thế nào. Cô ta muốn xem chuyện cười của mình, không gì là không thể. Chỉ là mình không thể ở đây cùng Chiến Mang Tuyền làm nháo. Như vậy sẽ làm hủy sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm.

"Lam, em đi đâu đó? em biết không? mỗi này chị đều nhớ em. Mấy năm qua không tìm thấy, em so với trước đây thú vị hơn nhiều. Chị rất nhớ giọng em khi ở trên giường gọi tên của chị càng thích nhìn bộ dạng em bị chị làm cho say đắm."

"Đừng nói nữa..." toàn thân bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, Lam Khiên Mạch nắm chặt tay, cúi đầu đứng tại chỗ. Nàng cảm thấy khí lực duy nhất còn lại trên người đều bị quét sạch, sắp... không chịu được.

"Lam, chị rất nhớ em." lúc này thân thê bị người phía sau nhẹ nhàng ôm lấy. Lam Khiên Mạch giơ tay lên run rẩy, muốn tránh thoát trói buộc này. Nàng đau quá rất khó chịu. Cảm giác bị Chiến Mang Tuyền ôm như vậy, đã từng là người nàng thích nhất. Nhưng bây giờ cũng chỉ đem lại cho nàng đau xót. Dù chô đối phương dùng lực không mạnh, nhưng Lam Khiên Mạch lại cảm thấy xương của mình sắp bị đập vỡ rồi.

"Đi cùng chị." không biết khi nào Chiến Mang Tuyền đi đến trước mặt nàng. Nhìn đối phương chậm rãi tiến gần đến khuôn mặt mình, Lam Khiên Mạch tựa như bị điện giật liền đẩy cô ta ra, lúc này, một đám người từ cửa sau đi đến. Trong đó còn có Mạc Lâm, và một số người thân của Mạc gia, còn có Lăng Long cùng Ngôn Thanh Hạm.

Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nhìn người kia khiến nàng nhớ đến phát điên, lại phát hiện trong mắt đối phương nhìn mình ngoại trừ không nỡ cùng thất lạc còn có một tia thương hại. Trái tim như dừng lại một nhịp, Lam Khiên Mạch từ dưới đất bò dậy, đi đến chỗ Ngôn Thanh Hạm.

Làm ơn, Thanh Hạm đừng dúng ánh mắt như vậy... nhìn em.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ... ← khuôn mặt nghiêm túc. Đầu tiên chúc Mễ Na Tang ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ. Tuy tui đã sớm qua cái tuổi thiếu nhi, nhưng thi thoảng vẫn có thể bán manh với mọi người, giả vờ yếu đúi! tiếp theo... hoan nghênh mọi đến với tiết mục nói nhiều nói nhảm của Hiểu Bạo, hôm nay trời mưa, ra ngoài bung dù, kết quả bị gió lớn thổi bay cái vèo, vì giữ hình tượng thục nữ tui không dám đi nhặt chương này xem xong không nhắn lại ngực sẽ lõm vào trong, cho dù tu bổ nhào nặn cỡ nào cũng không thể trở về bình thường được. Bạo thư thư hôm nay làm mất cái ô công chúa nên đang bùn trong tiểu kịch trường chuyên mục dòng chữ xanh nhỏ!

Ngô... cũng vì.... chương này khó viết, cho nên Hiểu bạo đã mất hết gần hai ngày mới giải quyết xong. Sau nhiều lần kiểm tra cảm thấy hài lòng, mới đăng lên cho mọi người xem. Về Chiến tỷ tỷ là Lam Lam cơ bản tui đã viết ra không ít, còn dư lại chỉ là chuyện ngón tay bên cánh tay trái của nàng chưa bung lụa mà thôi, cái này á còn muốn giữ lại ngược thêm chút nữa đã.

Xem xong chương này chắc mọi người ai cũng muốn đem Ak 47 nả Chiến tỷ tỷ rồi, mấy người sao có thể làm tổn thương tiểu thỏ thỏ nhữ vậy chứ, tiếp theo là lần thứ hai Tiểu Lam Lam hắc hóa bất quá hiện tại vẫn chưa phải lúc xuất thủ. Ngôn Ngôn a, vợ ngươi bị mọi người khi dễ, ngươi nên làm gì đó đi chứ? nếu không... ta cùng Chiến tỷ tỷ đe, nội y trộm hết bây giờ! để ngươi trần nhộng ra sân a!~!← Mọi người: Muội ngươi, ngươi yên cho ta được không, ít nhất cũng phải trộm cái quần lót chứ a!

Tục ngữ nói cản đắc hảo như cản đắc xảo. Lam Lam tính nói thẳng với Ngôn Ngôn, lại bị Chiến tỷ tỷ ra chặn đường, còn khiến kế hoạch đổ bể. Bất quá, Ngôn Ngôn cũng biết rồi cho dù dùng cách gì. Chiến tỷ tỷ ngươi cũng xấu lắm á. nhưng mà tuy là phe hư hỏng, ta cũng không thể nhẫn tâm với ngươi được. Được rồi, về sau ta sẽ để Ngôn Ngôn Sm ngươi một cái vậy, dù sao ngươi khiến bảo bối tiểu Lam Lam nhà ta ăn khổ nhiều rồi.

Nói đến hôm nay dòng chữ nhỏ trước tui thực sự có vẽ hình người.

Mọi người: ngươi nói là cái hình ngực lõm đó hả?

Hiểu Bạo: cút đê! đó là cái dù đó!

Hôm nay trời đổ mưa, sao đó thì sao, tui liền lấy ô công chúa của S tỷ tỷ đi ra ngoài. Đây là cái dù cũng là lợi khí bán manh cần thiết, kết quả chất lượng và công dụng của nó quá kém. Gió lớn thổi một hồi thanh gấp cái ô công chúa từ một cái biến thành hai cái, thổi ngang một đoạn. Bẻ cong không ngừng, còn làm cho ta bay ra ngoài còn là chỗ buôn bán đông người có nhiều mỹ nữ! được rồi, ta thấy có rất nhiều người đang cười trộm Vì vậy, Hiểu Bạo không còn tâm tình che mưa, vội đem ô chạy về nhà, còn bị S tỷ tỷ khinh bỉ một trận.

So... nói xong thảm kịch của tui rồi, bắt đầu tiểu kịch trường của chúng ta thôi a!! vì để hả giận, tui quyết định, bối cảnh kịch trường này, Chiến tỷ tỷ bị đánh ngất, kết quả bị Lam Ngôn hai người nhặt về nhà, chà đạp đủ kiểu!

Ngôn Ngôn: em nói xem, phải làm gì cô ta bây giờ? (Ngôn Ngôn sắc mặt ngưng trọng nhìn Chiến tỷ tỷ ôm Cát Cát trong ngực, nói khẽ với Lam Lam.)

Lam Lam: Ngô, đương nhiên là có oán báo oán, có cừu báo cừu rồi.

Ngôn Ngôn: em muốn giết cô ta sao? (ánh mắt Ngôn Ngôn hoảng sợ nhìn sang.)

Lam Lam: Phốc, Thanh Hạm thật đáng yêu, em sao lại bạo lực như vậy? (nói trước, là do trái dưa leo Lam Lam thái dở ném lên đầu Chiến tỷ tỷ.)

Chiến tỷ tỷ: A~ đau quá, em... em đánh lén chị! (Mọi người: Chiến tỷ tỷ không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, ra ngoài lừa lọc sớm muộn cũng gặp!)

Lam Lam: Hả? con mắt nào của chị thấy tôi đánh lén chị?" (Lam Lam vẻ mặt vô tội.)

Chiến tỷ tỷ: hai, hai con mắt đều nhìn thấy!

Lam Lam: Ah? vậy bây giờ chị còn thấy không? (Lam Lam nói che mắt Chiến tỷ tỷ)

Chiến tỷ tỷ: Ngô, em tránh ra, chị không thấy!

Lam Lam: cho nên, vừa rồi chị thấy là ảo giác thôi, được rồi đi chơi với Cát Cát đi.

Chiến tỷ tỷ: Ngô, được rồi!

Ngôn Ngôn: em... (Ngôn Ngôn đồng tình nhìn Chiến tỷ tỷ)

Lam Lam: Thanh Hạm, chị cũng một cái nha, yên tâm không có gì đâu. Tới đây, tới đây.

Ngôn Ngôn: chị.... cũng không cần đâu.

Lam Lam: Thanh Hạm! để chứng minh chị yêu em, chị nhất định phải dùng củ khoai tây này đánh cô ta.

Ngôn Ngôn: được rồi. (rơi vào đường cùng, Ngôn Ngôn không thể làm gì hơn là ném củ khoai tây vào Chiến tỷ tỷ, không ngờ đúng lúc đối phương ngẩng đầu, vì vậy khoai tây đập vào ót Chiến tỷ tỷ!)

Chiến tỷ tỷ: là cô, là cô chính là kẻ xấu đó! (Chiến tỷ tỷ xông lại)

Ngôn Ngôn: a, xin lỗi, là em ấy... tôi...

Chiến tỷ tỷ: đồ xấu xa, cắn cô! (Chiến tỷ tỷ há to miệng, cắn lên tay Ngôn Ngôn.)

Lam Lam: Thanh Hạm, chị không đau hả? (thấy Ngôn Thanh Hạm không có phản ứng, Lam Khiên Mạch thật tò mò)

Ngôn Ngôn: em nói xem? (khuôn mặt đen đi)

Ps: Tiểu kịch trường còn chưa xong, chú ý tiểu kịch trường và chính văn không liên quan, chỉ là cảm xúc bất chợt không giống nhau, chỉ là con chim bay đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play