Chương 173 [H]

Thân thể nữ nhân, là một trong số những điều kỳ diệu nhất trên thế giới này. Nàng không như rắn, mềm mại không xương, có thể tùy ý cong thành hình dạng gì, nhưng có thể bày ra đủ tư thế mị hoặc lòng người. Nàng cũng không phải dụng cụ âm nhạc, có từng âm sắc rõ ràng, có thể khảy lên chương nhạc tuyệt vời, nhưng có thể phát ra thực cốt xinh đẹp, có dư âm của thanh âm lượn quanh.

Hai chân bị gác lên hai bên tay vịn ghế, cái mông cơ hồ trong trạng thái chân không ở đó, cái eo đau nhức luôn hành hạ Ngôn Thanh Hạm, mà người trên vẫn không ngừng cấp cho vui sướng. Âu phục bị giải khai, nút áo sơ mi vì người nào đó không kịp đợi mà giựt đứt. Nhìn áo sơ mi mình đặt chỉ mặc được mấy tiếng liền tan tành theo mồi lửa, Ngôn Thanh Hạm cũng không thấy sót, mà nhìn Lam Khiên Mạch cười một tiếng, bên trong tràn đầy sủng nịch.

"Thanh Hạm, quần áo em sẽ đền cho chị, bây giờ, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện khác được không?" nháy mắt nửa người trên của Ngôn Thanh Hạm đã không còn trở ngại. Dù âu phục cùng áo sơ mi cũng vẫn còn trên người, nhưng không cách nào che lại xuân quang trong đó.

Sau khi sống chung với Lam Khiên Mạch thì lựa chọn đồ lót của Ngôn Thanh Hạm cũng có thay đổi. Cô cũng không còn câu nệ với đồ lót thuần trắng hay những màu nhạt khác, mà vì sở thích của Lam Khiên Mạch thử nghiệm phong cách mới. Nhìn thấy cái bra màu đen xuất trước mặt, Lam Khiên Mạch hơi sững sờ, ngay sau đó, đôi mắt đỏ so với vừa rồi còn đẹp hơn vài phần. Như có ngọn lửa cháy hừng hực bên trong, mà tên ngọn lửa đó chính là dục vọng.

Thật ra thì, cũng không phải do phản ứng của Lam Khiên Mạch quá lớn, mà thực sự do đây là lần đầu tiên nhìn mặc đồ lót hấp dẫn như vậy. Chất vải đen ren còn có ô lưới bên ngoài, ngoài ra bao quanh viền là đường ren lụa mỏng việt cong mỹ miều. Dây bra được thiết kế chéo khiến đường cong hoàn mỹ trên lưng Ngôn Thanh Hạm triển lộ không bỏ sót, khiến hai khỏa thịt tròn kia vốn không nhỏ cũng nổi lên căng tròn.

Không chịu nổi cám dỗ này Lam Khiên Mạch cách một lớp đồ lót không kịp đợi xoa bóp lên bộ ngực kiều đỉnh của Ngôn Thanh Hạm. Dù còn cách một lớp vải dày, nhưng cũng khiến nàng phát hiện biến hóa trong đó. Nàng có thể cảm giác được, sau khi mình bóp qua, ngực Ngôn Thanh Hạm càng trở nên lớn hơn.

"Thật ra thì, Thanh Hạm cũng nhớ em rất lâu rồi đúng không? chị từng như vậy, nhưng sẽ không nhạy cảm đến vậy. Xem ra, hôm nay em đến đúng lúc rồi." Lam Khiên Mạch nói, đem tay thò vào trong bra của Ngôn Thanh Hạm, nhẹ nhàng nắm bóp bộ ngực bên trong. Mỗi khi nàng khẽ dùng ngón tay kẹp lại viên trái cây kia, cũng khiến thân thể Ngôn Thanh Hạm run lên lợi hại.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay Lam Khiên Mạch còn để trong bra của mình, đây là lần tiên đối phương dùng cách này để chạm vào bộ vị đó của mình. Bra vì phải tiếp nhận thêm vật thể xâm lăng nên vô cùng chật, đồng thời cũng khiến cho tay Lam Khiên Mạch cùng ngực sát hợp không ngăn cách. Cảm thấy thân thể trở nên càng lúc càng nóng, Ngôn Thanh Hạm lắc eo, nhưng lại khiến cho mảnh đất giữa hai chân ẩm ướt thêm dính chặt vào quần lót hơn, khiến mặt cô nháy mắt biến thành trái cà chua.

"Thanh Hạm muốn em cởi xuống cho chị sao?" là người đứng xem, Lam Khiên Mạch tất nhiên nhìn thấy rõ ràng hành động của Ngôn Thanh Hạm, thấy đối phương giãy dụa thân thể bộ dạng khó chịu, nàng hỏi nhỏ. Đồng thời cúi người, dùng lưỡi liếm xương xanh quai Ngôn Thanh Hạm.

Là nữ nhân quan trọng nhất chính là tình cảm, xương xanh quai của Ngôn Thanh Hạm rất đẹp, cũng rất nổi bật. Nhìn hai bên xương vai đối phương ngã thành hình chữ bát, Lam Khiên Mạch dùng đầu lưỡi bên trên qua lại hoạt động, như còn nít kem, chơi không biết mệt.

"Đừng..." Ngôn Thanh Hạm biết, Lam Khiên Mạch cố ý chơi xấu. Người này luôn thích dày vò mình, mỗi lần đều khiêu khích đến khi cô chịu không nổi mà cầu buông tha, mới thả mình ra. Nghĩ đến thú vị thường lệ của Lam khiên mạch, Ngôn Thanh hạm cắn răng âm thầm quyết định.

Vì vậy cô đưa tay nắm lấy tay phải Lam Khiên Mạch đang đè lên hông mình, nhẹ nhàng kéo động cuối cùng đặt giữa hai chân mình. Dù còn cách một lớp váy cùng quần lót, Lam Khiên Mạch vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng bên trong. Nhưng mà, khiến nàng kinh ngạc cũng không phải chỉ nơi này có nhiệt độ cao, mà hành động của Ngôn Thanh Hạm đã làm.

Từng có nhiều lúc nữ nhân này luôn lãnh đạm, đối với chuyện lên giường không quá nóng vội. Bất luận mình thế nào khích bác cô thậm chí liếm cô, thì thân thể cô cũng cứng ngắc như khúc gỗ. Hôm nay, hai người sống chung cũng gần hơn 1 năm rồi, trong lòng cùng thân thể Ngôn Thanh Hạm cũng đã sớm bị mình sửa đổi hoàn toàn. Hôm nay, chỉ cần tùy ý trêu đùa một phen, Ngôn Thanh hạm sẽ sinh ra cảm giác. Dù so với mẫn cảm của mình còn kém nhiều, nhưng Lam Khiên Mạch biết, thân thể Ngôn Thanh Hạm chỉ ướt vì mình.

Rất lâu rồi, Lam Khiên Mạch rất muốn ở đây, mình có cùng Ngôn Thanh Hạm tiến tới với nhau, cũng phải cảm tạ vận mệnh đã an bài, vẫn phải cảm ơn yêu thần tồn tại. Cuối cùng cả hai cũng nên cảm thấy nên cám ơn Ngôn Thanh hạm chán ghét nam nhân. Nếu như không phải cô có bệnh kín này, cũng sẽ không bị Tạ Sương Sương gạt đến Tiêu Tương Các, hai người cũng không có cơ hội gặp nhau, Lam Khiên Mạch nghĩ, cái này cũng phần nhiều là do duyên phận của mình và Ngôn Thanh Hạm.

Càng yêu nhau, lại càng muốn đến gần đối phương. Từ khi bắt đầu thì lạnh lùng, cho đến giờ thân mật không thể phân ly. Đây chính là đại biểu cho tình cảm Ngôn Thanh Hạm đối với tình cảm của mình đã có thay đổi, qua mỗi giây cũng càng thêm yêu, mà các nàng hiện tại, càng làm càng yêu.

Quần lót ẩm ướt dính đến lớp váy cũng được Lam khiên Mạch chậm rãi cởi xuống, nhìn thấy người kia quỳ xuống đất, si ngốc nhìn mình tách hai chân ra. Ngôn Thanh Hạm ngượng ngùng lấy tay che đi tầm mắt của nàng, động tác ngây thơ như vậy khiến Lam Khiên Mạch cười càng vui vẻ hơn "Thanh Hạm xấu hổ sao? bất quá chị nên che kín thân thể chị lại mới đúng, sao lại che mắt em làm gì?"

"Em... đừng có mà ẩu tả." thấy Lam Khiên Mạch lại định đùa bỡn mình, Ngôn Thanh Hạm cố tức giận nói. Chỉ là biểu tình lúc này của cô hợp với câu này cũng chắc chắn không có gì là tức giận, ngược lại có chút giống vẽ rắn thêm chân. Lam Khiên Mạch biết Ngôn Thanh Hạm mắc cỡ, cũng không muốn chọc nàng nữa, mà nghiêng người qua, há miệng ngậm cánh hoa đang mở rộng của đối phương.

"Ưm..." điểm tận cùng nhạy cảm của thân thể được an ủi, khiến Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà phát ra một tiếng rên khẽ. Đầu lưỡi dọc theo khe hở mà qua lại dao động, lướt qua từng nếp nhăn, lại nhẹ nhàng ngăn chận trái cây quý giá trên đỉnh kia. Hai khối thịt mềm mại tiếp xúc nhau, thân thể cả hai đều ẩm ướt không chịu nổi, giống như hai con cá đang bơi trong nước, cả hai so với nhau không hơn cũng không kém.

Hôm nay Ngôn Thanh Hạm rất nhiệt tình, không biết có phải do hoàn cảnh đặc biệt hay do quá lâu hai người đã không làm, tiểu biệt thắng tân hôn. Lam Khiên Mạch có thể cảm nhận được cô đang vui vẻ, cô vui vẻ cùng với khát vọng cấp bách của cô. Cái lưỡi không chỉ thỏa mãn bên ngoài cửa động, mà hướng đến địa phương sâu hơn về phía trước.

Nơi đó vừa nhìn tựa như biển sâu vô tận, càng đi vào nơi bí mật, thì càng khó thở, nhiệt lưu ẩm ướt từ trên chảy xuống, nóng bỏng như nham thạch, như muốn đem đầu lưỡi mình làm phỏng. Bất đắc dĩ Lam Khiên Mạch không thể làm gì hơn là cuốn đầu lưỡi lên, dùng cơ thể linh xảo của nó ở bên trong dao động, đem nó làm loạn để tránh nguồn nhiệt nóng kia. Nào ngờ, cách này ngược lại khiến cho nham thạch tuôn gấp đôi, còn mạnh hơn.

"Tiểu Mạch, đừng... chị sắp phải.... linh linh...." dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng phản ứng thân thể lại rất thành thật. Ngôn Thanh Hạm muốn nói cho Lam Khiên Mạch biết, cô sắp không nhịn được nữa, rất muốn hét lên. Nhưng mà, lời còn chưa dứt, lại bị điện thoại gọi đến đột nhiên cắt ngang. Nhìn chuông điện thoại không ngừng vang, lần đầu không có ai nhận, im lặng vài giây, lại vang lên lần hai. Không thể làm gì được, Ngôn Thanh Hạm tỏ ý Lam Khiên Mạch không được lộn xộn, dùng tay trái run rẩy của cô nhận máy.

Nhưng mà, vào lúc này Lam Khiên Mạch đột nhiên dùng ngón tay tiến vào mình, cái cảm giác thân thể bị xuyên qua bị lấp đầy khiến toàn thân Ngôn Thanh Hạm cũng run rẩy theo, thiếu chút vì quá mãnh liệt mà bị kích thích từ trên ghế ngã lộn xuống. Cô vội cắn mu bàn tay, dùng tay phải chống bàn, để phòng mình rên rỉ. Nhưng mà, cô càng như vậy, thế công của Lam Khiên Mạch lại càng nhanh, căn bản là cố ý làm khó cô.

Nhiệt lưu ẩm ướt không chịu nổi nhiễm thấu, từng đợt lũ lụt theo Lam Khiên Mạch nhanh chóng bị đem ra ngoài cơ thể. Nhìn từng giọt nước trong suốt rơi xuống ghế da làm việc màu đen của mình, Ngôn Thanh Hạm khẩn cầu nhìn Lam Khiên Mạch, tiếp như vậy, thực sự sẽ không nhịn mà phát ra âm thanh.

Có lẽ ánh mắt Ngôn Thanh Hạm quá mức đáng thương khiến Lam Khiên Mạch không đành lòng, nàng giảm bớt tốc độ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cái lối nhỏ bên trong. Biết nàng không làm khó mình Ngôn Thanh Hạm điều chỉnh hô hấp, lúc này mới dám lên tiếng đáp lại người bên kia điện thoại.

"Alo, xin chào."

"Alo, Ngôn Thanh Hạm, cô ở đó chơi cái gì đó? nghe nói nữ nhân chết bầm Lam Khiên Mạch về rồi, sao hả? buổi tối có muốn đi chơi tụ tập một chút không?" Ngôn Thanh Hạm không ngờ người gọi đến là Lăng Vi, từ khi Ngôn thị hợp tác với Lăng thị, thì Lăng Vi luôn gọi điện đến công ty tìm mình đi chơi. Cô biết có di động nhưng không gọi, còn nói như vậy thì sẽ gợi lên cảm xúc mạnh mẽ hơn.

"Được.... tôi cái này thì.... nói cho Tiểu.... Tiểu Mạch... cô... ah a~" biết được người gọi điện đến là Lăng Vi, ngón tay Lam khiên Mạch vốn bất động, lần nữa lại vận động. Tốc độ cùng lực đạo so với trước đó mạnh hơn rất nhiều, nàng vận động cổ tay, há miệng cắn cái bụng không ngừng phập phồng của của Ngôn Thanh Hạm, nghe thấy đối phương vì động tác của mình bị công phá, nụ cười trên mặt Lam khiên Mạch càng đắc ý.

"Ai nha ~ hai người sáng sớm đã chơi cảm giác mạnh rồi a. Tốt lắm, tốt lắm, không quấy rầy các người nữa, làm xong thì đến ăn cơm nha. Đúng rồi, cô đừng để Lam Khiên Mạch quá kiêu ngạo, nhớ phản công lại đó." thân là người đánh chiến lâu ở sa trường Lăng Vi vừa nghe cũng biết Ngôn Thanh Hạm cùng Lam Khiên Mạch đang làm gì. Thấy cô cúp điện thoại, Lam Khiên Mạch toét miệng cười nhìn Ngôn Thanh Hạm, người kia ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, hệt như đang giận dỗi không chịu nhìn nàng.

Trận hoan ái này ở phòng làm việc kéo dài suốt một tiếng, mỗi khi Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình sắp đến, Lam Khiên Mạch lại cố ý dừng lại, không cho mình được thống khoái. Lâu dần, khoái cảm tích tụ chung một chỗ, cuối cùng không cách nào chịu nổi.

"Dáng vẻ Thanh Hạm nhìn qua thực thoải mái, có phải sắp đến rồi không?" cảm thấy ngón tay bên trong mình càng lúc càng gấp, càng lúc càng ướt, Lam Khiên Mang đưa tay vỗ lên cái mông chân không của Ngôn Thanh Hạm một cái, nhẹ giọng nói. Chỉ là nàng không quay thì tốt, cái vỗ này khiến Ngôn Thanh Hạm vốn không chịu nổi thân thể cũng thêm kích động.

Thấy đối phương ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài nhu thuận theo động tác của nàng mà tán loạn trên không trung. Thân thể căng thẳng tựa lưng lên ghế ngồi, áo khoác tây trang màu đen cùng sơ mi trắng vẫn còn hoàn chỉnh mặc trên người, nhưng nửa người dưới lại không có chút gì che lại, có cũng chỉ là ngón tay của mình không ngừng ra vào, cùng với ôn tuyền đang tràn đầy xung quanh cây cối.

Không thể không nói Ngôn Thanh Hạm như vậy rất mê người, cô hiện tại chỉ có mình mới nhìn thấy được cùng với biểu cảm này. Cái người hoàn mỹ ưu tú, ở trước mặt người ngoài là một nữ nhân như nữ thần, ngay lúc này lại bị mình muốn đến ý loạn tình mê, chỉ vì nàng mà nở rộ. Nghe qua như em bé xinh đẹp lại không thiết thực, nhưng hình ảnh trước mắt lại chân thật như vậy.

Ngôn Thanh Hạm chưa từng nghĩ đến mình sẽ làm việc này trong phòng làm việc, cô ngước mắt nhìn văn kiện trên bàn còn chưa xử lý hết, còn có người đang ở dưới cùng ghế da đen. Vì bề ngoài bóng loáng, còn không thấm nước, chất lỏng từ trong cơ thể mình cứ thế quang minh chính đại chảy ra đó, thậm chí ánh lên phản xạ cả dáng vẻ của mình hiện tại.

Nhìn thấy cái bóng đen ở chân mình không ngừng ra ra vào vào, Ngôn Thanh Hạm biết, đó là ngón tay Lam Khiên Mạch. Nghĩ đến mình dùng món đồ này xem Lam Khiên Mạch đang chiếm lấy mình, một loại xấu hổ nảy sinh tự nhiên không nói ra được. Ngôn Thanh hạm theo bản năng không dám nhìn, nhưng lúc đang thi hành lại do dự.

Không biết sao mỗi khi thấy ngón tay Lam Khiên Mạch không vào cơ thể mình, nhìn thấy nàng rút ra khỏi thân thể mình sẽ đặc biệt nhạy cảm. Cái cảm giác mà tận mắt nhìn thấy người yêu tiến vào mình, thật sự tốt đẹp. Thậm chí tốt đến khiến mình không bỏ được tầm nhìn.

Bụng co giật càng lúc càng lợi hại, động nhỏ co rút kịch liệt đến cả chính cô cũng cảm nhận được, khi ngón tay Lam Khiên Mạch lần nữa tiến vào bên trong sâu nhất của mình, Ngôn Thanh Hạm dùng hai tay đỡ hai bên nắm tay ghế, đem người cong lên thật cao, chỉ như vậy mới đạt đến trình độ cao nhất.

Kích tình lần này so với trước kia Ngôn Thanh Hạm còn thấy mãnh liệt hơn nhiều, hai chân nhanh chóng run rẩy, từng trận suối nóng bỏng theo hang động nhỏ toàn bộ trào ra, dòng nước chảy xuống ghế da cùng thảm. Nghe âm thanh tách tách, Ngôn Thanh Hạm quẫn bách xấu hổ. Nhưng mà, thấy bộ dạng cô luống cuống như vậy Lam Khiên Mạch không giúp, mà ngồi xuống nhìn chỗ đó cười vui vẻ.

Dưới sự tức giận, Ngôn Thanh Hạm chống hai chân bủn rủn vô lực, đem Lam Khiên Mạch đè dưới người, tay phải liền thò xuống váy nàng, ấn vào địa phương yếu ớt kia. Nhưng mà, chỗ tay chạm vào không có mềm mại, mà mang chút xúc cảm cứng cứng. Đều là nữ nhân Ngôn Thanh Hạm cũng đoán được tình trạng thân thể của Lam Khiên Mạch. Không thể làm gì, trong lòng lại vô cùng buồn chán, thật ra thì, cô cũng rất muốn Lam Khiên Mạch, muốn cho nàng ở dưới người mình nở rộ.

"Thật ra thì, nếu Thanh Hạm muốn, cũng không quan trọng, chỉ cần chị không vào vẫn có thể được." có lẽ nhìn ra Ngôn Thanh Hạm thất vọng, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói.

"Như vậy sao được, em...."

"Ha ha, tại sao không được chứ? người ta.... có mang nhiều băng vệ sinh lắm nha."

 Tác giả có lời muốn nói: nga há há há há, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

Như vậy kích tình văn phòng được mọi người chờ đợi đã có rồi, có câu nói kích tình văn phòng đến đậu hủ máu còn xa sao? đoán chừng, chương sau chính là đậu hủ máu trong truyền thuyết ah! ước chường chương tới tương đương hai chường thường, tui đếm cũng 6000 chữ ah! mọi người lạm tiệc lớn văn sắp hoàn, không thể tốt hơn rồi? khụ khụ, nói về Lam Lam ah, rốt cuộc ngươi tìm bao nhiêu bất mãn ah, mới ba tháng không làm thôi, lão nương 3 năm không làm cũng... khụ khụ.... chỗ này hãm thanh!

Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh đi, coi như tiểu kịch trường cuối cùng của văn, nhóm người cuối cùng đi không về, người ta bày tỏ, nhàn nhạt buồng tang là xảy ra chuyện gì! không được mau ướt nhèm nhẹp đi.

Tối này family Hiểu Bạo nhóm bảo mẫu không thấy, vì vậy, chỉ còn lại Nhiễm tỷ tỷ, Mộ Dung tỷ cùng với Mộ Kiệt 3 người, cùng hoa hoa, cc quân, cùng đông phương quân 3 người, vì nấu cơm cho 3 vị đại gia kia, 3 người trái lo phải nghĩ, nên làm đậu phụng xào đậu hủ máu đi.

cc quân: này, hoa hoa, Nhiễm tỷ tỷ các nàng có thể ăn cay không?

hoa hoa: cái gì? làm sao ta biết ah, ngươi hỏi đông phương ah, nàng hiểu rã Nhiễm tỷ nhất.

đông phương quân: ah, Nhiễm Nhiễm nhà ta lợi hại như vậy, sao lại không biết ăn cay! (mọi người: từng trải đông phương quân, Nhiễm Nhiễm nhà ngươi thực sự không thể ăn cay.)

cc quân: ah, vậy ta làm siêu nóng siêu cay ah.

đông phương quân: được ah.

Không lâu sau, đậu phộng xào đậu hũ máu ra lò. Ngay cả không khí cũng có mùi cay, nhìn khối đậu hũ trắng dính đầy tương dầu bột ớt, 3 người nuốt nước miếng, thèm nhỏ giãi.

Nhiễm Tỷ Tỷ: mùi gì vậy? ( ngửi được vị cay, hốc mắt Nhiễm Tỷ Tỷ có chút ửng đỏ.)

Đông phương quân: Nhiễm Tỷ Tỷ! 3 người chúng ta vì ngươi chuẩn bị một phần đậu phộng xàu đậu hủ máu đây! mau đến nếm thử một chút đi!

Mộ Dung tỷ:...

Mộ Kiệt:...

mọi người: thì ra nhóm 3 người mặt than đều không thể ăn cay sao? (Hiểu Bạo: này này, tại sao ngươi lại đi ra, mọi người chỉ được nói keo thôi!)

cc quân: tới tới, mọi người mau tới ăn đi. Tiểu Mộ Kiệt, nhìn ngươi gầy như vậy, tới tới, ta đút ngươi một miêng đậu hủ máu nga, không cay chút nào.

Mộ Kiệt:...

cc quân: tới a tới a. (cc quân nói, dùng cái muỗng múc một khối đậu hũ lớn, nhét vào miệng Mộ Kiệt, người kia ăn xong đôi mắt đỏ bừng! mở vô hồn dáng vẻ ngốc lăng nhìn cc quân! Tiểu Mộ Kiệt cầm dĩa đậu hủ máu trực tiếp ném vô mặt nàng.)

cc quân: ah!!! cáy quá!!! cứu mạng ah! đậu hủ máu... máu.... máu đậu hủ... (mọi người: cho nên mới nói, đây là sống vì đậu hủ máu, chết cùng vì đậu hủ máu ah ~)

hoa hoa: khụ khụ, cái đó Mộ Dung tỷ, ngài, ngài nếm thử một chút lẩu cay đi, cái này thực không cay đâu. (vì vậy, hoa hoa vừa nói, vừa gắp một miếng trong nồi cho Mộ Dung tỷ.)

Mộ Dung tỷ: đau!!! Mộ Dung tỷ ăn một miếng, lúc này bị cay để đỏ mặt! chưởng phong vung lên, liên đánh hoa hoa bay xa. ỳ quái là, hoa hoa đột nhiên biến mất không thấy, không ai chú ý đến, trên đất có thêm cái bông hoa.

đông phương quân: nhìn Mộ Kiệt và Mộ Dung tỷ mắt đỏ bừng, đông phương quân nuốt nước miếng một cái, tìm một hạt đậu hầm trong nồi nước trong, đưa đến miệng Nhiễm tỷ tỷ. Sau khi ăn, cả khuôn mặt đỏ một mảng, ngay sau đó, hắc phong xuất hiện.... chỉ nghe bịch một tiếng... người nào tử nào đó tử trận, đồng thời cái nổi lẩu cay nóng kia trực tiếp phóng lên người đóa hoa dưới đất.

Vì vậy, Mộ Dung tỷ cùng Tiểu Mộ Kiệt, và Nhiễm tỷ tỷ chuẩn bị đi ăn tối, một lát sau Lăng lão bản quày về, thấy trên nồi lẩu cay còn dính tương ớt và một cây hoa. Há cái miệng to như chậu máu... từ đó về sao, family Hiểu Bạo, có cái quy củ bất thành văn, đó chính là khi Nhiễm tỷ tỷ, Mộ Dung tỷ, cùng Tiểu Kiệt ở trước mặt tuyệt đối không có thứ được liên quan đến đồ cay.

Hiểu Bạo: vì vậy, tiểu kịch trường cuối cùng rốt cuộc hoàn mỹ hạ màn! ở đây phỏng vấn một chút tiểu kịch trường quân và mọi người quân.

Hiểu Bạo: tiểu kịch trường quân, hôm nay ngươi nghênh đón kết thúc, xin hỏi ngươi có ý kiến gì không?

tiểu kịch trường quân: khụ khụ, vẫn là câu nói đó, ta thực sự còn muốn sống thêm trăm năm nữa!

Hiểu Bạo: móc hắc phong của Nhiễm tỷ tỷ ra, đùng!

Hiểu Bạo: vì vậy, chúng ta đổi người khác, mọi người quân. Trong khoảng thời gian này, ngươi đảm nhận việc mọi người phỉ nhổ, xin hỏi, bản thể của ngài là ai?

mọi người: ngươi cảm thấy thế nào?

Hiểu Bạo: nà ní? ngươi nhất định là S tỷ tỷ ngụy trang! cút ngay!

S tỷ tỷ: ánh mắt ai oán híp lại bay tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play