Tả Tĩnh Nhan không ngờ được, lần nữa cùng Thành Khang gặp nhau, trong tình huống như vậy. Từ sau chuyện xảy ra lần trước, nàng cũng không còn liên lạc với Thành Khang, cũng không có quay về Thành gia. Nói đến Thành gia, không thể không nói đến cha Thành Khang, Thành Quốc. Khi hắn còn trẻ cũng là một diễn viên có tiếng trong giới giải trí. Sau khi lấy một tiểu thư nhà giàu làm vợ, thì mới trở thành tổng tài Kim Thành Thiên địa sản.
Kim Thành Thiên địa sản trụ sở chính thật ra cũng không phải ở thành phố X, vì vài nguyên nhân sau này, mới chuyển đến đây. Đối với Tả Tĩnh Nhan mà nói, Thành Quốc tồn tại như một người nhà. Ban đầu khi nàng 17 tuổi, vì tai nạn xe mà hôn mê suốt 20 năm, khi chiếc xe đâm phải nàng lúc đó cũng chính là chiếc xe chở hàng của Kim Thành Thiên địa sản.
Không biết là do áy náy hay là nguyên nhân khác, trong thời gian Tả Tĩnh Nhan hôn mê 20 năm qua, chi phí chữa bệnh đều do Thành gia bỏ ra. Sau khi nàng tỉnh lại, Thành Quốc thấy nàng không chỗ nương tựa, liền nhận nàng làm con gái nuôi, giúp nàng tìm tung tích cha mẹ ruột, cuối cùng giúp nàng quay về giới giải trí, từng bước ủng hộ nàng cho đến giờ.
Rất nhiều người đều cho rằng Tả Tĩnh Nhanh thành danh được như vậy là do quy tắc ngầm, thật ra thì, cũng chỉ có Thành Quốc ở phía sau giúp nàng một chút mà thôi. Cũng vì ân tái tạo này, nên Tả Tĩnh Nhan vẫn luôn tồn tại sự cảm kích với Thành gia, coi Thành Khanh nhỏ hơn 22 tuổi xem như em trai ruột mà đối đãi.
Cho nên sau đêm đó khi Thành Khang làm chuyện đó với nàng, điều đầu tiên Tả Tĩnh Nhan cảm nhận được cũng không phải là sợ, mà là ý chí không còn biết nên làm gì. Nàng không hiểu thế giới này rốt cuộc là như thế nào, tại sao giữa con người với con người cũng chỉ có thể tồn tại quan hệ ái dục. Thân tình, chẳng lẽ không quan trọng hơn chuyện đó hay sao?
Đêm đó đưa Thành Khang đi bệnh viện, lần đầu tiên Thành Quốc nổi giận với mình, thậm chí còn tát nàng một cái. Đây cũng không phải lần đầu Tả Tĩnh Nhan bị người khác đánh, nhưng lại là lần đầu tiên bị Thành Quốc đánh. Cho đến giờ, nàng vẫn luôn nhớ người đàn ông có vẻ mặt ôn hòa kia nói với mình cái gì. Hắn nói mình, đừng tưởng cứng rắn quá thì lại đắc ý. Hắn có thể nâng mình lên, thì cũng có thể đạp mình xuống.
Khi đó, Tả Tĩnh Nhan cũng cảm nhận được lòng người khó dò. Càng xem thì nàng mới hiểu được quý trọng thân tình rốt cuộc là như thế nào.
Tả Tĩnh Nhan cũng đã quyết đoạn tuyệt với Thành gia, nếu như không phải sợ Thành Khang ở đây gây chuyện, Tả Tĩnh Nhan căn bản cũng không muốn nói lý với hắn. Chỉ là, tên này quá mức càn rỡ, trong chỗ đông người tự mình động chân tay, bị Lăng Vi nhìn thấy tiếp đó lại bị hất rượu.
"Con mẹ nó mày là thứ gì vậy, nữ nhân của bà mày cũng dám động? sao hả? mày còn muốn nếm thử mùi vị lần trước sao?" Lăng Vi trước giờ mồm miệng không bao giờ biết tiết chế, Thành Khang cũng không còn sợ hãi như lần trước, ngược lại vô cùng ung dung. Cái này khiến Tả Tĩnh Nhan có chút bất an, Thành gia cũng không dễ chọc, nếu vì mình mà khiến Lăng Vi dính líu đến, vậy thì không nên.
"Tôi tưởng là ai, thì ra à đại danh đỉnh đỉnh, đại lão bản Tiêu Tương Các Lăng Vi. Lần trước được ngài chiêu đãi, tôi vẫn còn nhớ. Bất quá tôi chỉ muốn tìm vị hôn thê của mình để khiêu vũ, hẳn là không cản đến cô chứ?"
"Ha ha, vị hôn thê? Mày nói ai là vị hôn thê của mày?" nghe lời Thành Khanh nói, tức giận trên mặt Lăng Vi biến thành cười nhạt. Nàng chớp mắt hỏi, đôi mắt sâu thẳm che lấp đi nhìn Thành Khang.
"Vị hôn thê của tôi, dĩ nhiên chính là người đang đứng bên cạnh ngài, Tả Tĩnh Nhan tiểu thư." Thành Khang không nhanh không chậm phẩy rượu trên xuống, mở miệng nói. "Thành tiên sinh, có câu nói như vậy, đồ có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Tôi cũng không biết Tả Tĩnh Nhan tiểu thư có quan hệ với ngài thế nào, nhưng cô ấy là nữ nhân của tôi, là vợ tôi. Nếu như ngài còn kiên trì nói như vậy nữa, tôi không ngại, để cho ngài vĩnh viễn khỏi mở miệng luôn."
"Bản lĩnh Lăng lão bản nhỏ như vậy? chỉ dựa vào uy hiếp, chỉ sợ là không thể cướp được nữ nhân." không thể không nói, tối nay Thành Khang nhìn không như trước. Hắn hoàn toàn không như trước khiến Tả Tĩnh Nhan thấy là hèn yếu, vô năng, ăn ngon lười làm. Nhìn mắt hắn hiện lên đắc ý, nàng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tôi có uy hiếp hay không, rất nhanh ngài cũng sẽ biết. Thành Khang, tôi nói cho ngài biết, tôi muốn ngài chết cũng giống như bóp chết một con kiến đơn giản. Nếu như ngài muốn tiếp tục là cậu ấm cô năng, thì cút ngay cho tôi!"
"Lăng lão bản, tôi dám đứng đây cùng ngài nói chuyện, tự nhiên biết phận mình. Vết thương ngay hông có ổn không?" câu nói sau cùng Thành Khang cố ý hạ thấp âm thanh, chỉ để Lăng Vi nghe được. Qủa nhiên, khi nghe được câu này, thần sắc cô không còn như thường. Nháy mắt, cái ly trong tay cô liền vỡ vụn vì bị bóp nát.
"Mày có tin hay không, bây giờ tao liền giúp mày khỏi thốt lên lời luôn." Lăng Vi chợt bước lên trước, đem một mảnh thủy tinh bể để trên cổ họng Thành Khang. Bởi vì hai người sát quá mức, nhìn giống như đang ôm nhau, tự nhiên sẽ không ai thấy được khác thường. "Lăng... Lăng Vi... cô đừng kích động... có gì thì nói, cô buông tôi ra..."
Lúc này, Thành Khang rốt cuộc khôi phục lại vể ngoài quen thuộc. Nhìn hai chân hắn run rẩy, Lăng Vi giơ chân lên, dùng gót giày nhọn cao hơn 10cm đạp mạnh lên chân Thành Khang, đồng thời đưa tay chặn miệng hắn lại. Nhìn đối phương vì đau đớn mà nhíu mày nhưng lại không thể kêu ra tiếng, Lăng Vi khinh thường buông hắn ra, ném một chữ Cút.
"Lăng Vi, sớm muộn có ngày tôi sẽ muốn cô chờ đi!" được tự do, Thành Khang liền muốn chạy, nhìn hắn khập khễnh chạy khỏi biệt thự Mạc gia, Lăng Vi cười đắc ý, chỉ là mắt lóe lên sát ý không tránh được tầm mắt của Lam Khiên Mạch. "Chị bị thương, nhanh lên lầu băng bó trước đi." Lam Khiên Mạch nháy mắt với Lăng Vi, sau khi hiểu ý, rất nhanh liền đem phần sát ý kia ẩn đi, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Tả Tĩnh Nhan.
"Nhan Nhan, tay người ta đau." Tả Tĩnh Nhan vẫn luôn cảm thấy, chữ trùng là cách gọi của một kiểu khả ái hai là kiểu gọi thân mật. Nhưng mà, khi thấy tay Lăng Vi bị mảnh thủy tinh làm xước trước mặt còn nói tay đau, trong lòng nàng cũng chỉ có tức giận không ức chế được.
Nàng không hiểu, Lăng Vi rốt cuộc nghĩ như thế nào, cô ấy lại có thể xúc động làm loại chuyện đó? trước không nói sau lưng Thành Khang còn có thế lực, mà đó còn chính là tay cô ấy, bị thủy tinh làm xước, thì có bao nhiêu đau? vết thương ngay hông vốn còn chưa lành, tại sao lại còn làm ra thêm một vết thương?
Trong lòng bế tắc có chút khó chịu, Tả Tĩnh Nhan không nói một lời nắm tay Lăng Vi, nói cám ơn Lam Khiên Mạch một tiếng liền dẫn cô lên lầu. Nhìn người nào đó như là tiểu tức phụ đi theo sau lưng Tả Tĩnh Nhan, hơn nữa hai người chiều cao so với nhau cũng không kém. Lam Khiên Mạch đột nhiên cảm giác được, người có thể áp chế Lăng Vi đã xuất hiện.
Giải quyết chuyện bên này, Lam Khiên Mạch chuẩn bị đi đến chỗ Lăng Long đang quấn lấy Ngôn Thanh Hạm để giải vây. Ai nàng vừa bước ra một bước, thì cả biệt thự chợt tối đi. Trong lúc mọi người đang hốt hoảng không biết nên làm gì thì ánh sáng trắng bật lên đột nhiên chiếu vào Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Long. Đột nhiên xuất hiện tình trạng này, tất cả mọi người đều hiểu được, có lẽ là mở màn cho buổi khiêu vũ bữa tiệc tối nay.
Tiếng vô tay càng lúc càng vang, Lăng Long cũng đưa tay với mình. Ngôn Thanh Hạm nhìn bốn phía, tìm Lam Khiên Mạch khắp nơi. Đột nhiên cô dừng lại ở một nơi nào đó. Dù cả biệt thự tối om không thấy được ai, chỉ có ánh sáng chiếu lên mình cùng Lăng Long, Ngôn Thanh Hạm cũng có thể cảm giác được, Lam Khiên Mạch đang đứng ngay bên cạnh mình. Cách nàng rất gần.
Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức không chịu nổi. Cô có thể tưởng tượng được Lam Khiên Mạch đứng trong bóng tối như thế nào, nhìn mình cùng Lăng Long xuất hiện dưới ánh đèn, chuẩn bị cùng nhau nhảy chung một bản nhạc. Không muốn để cho Lam Khiên Mạch khổ sợ, Ngôn Thanh Hạm muốn đẩy Lăng Long ra. Lại không ngờ rằng đối phương nhân lúc cô đưa tay ra, đem cô ôm chặt vào ngực. Cho dù Ngôn Thanh Hạm từ nhỏ tập võ phòng thần, nhưng sức cũng không thể lớn bằng Lăng Long. Bị cưỡng ép như vậy, nhạc lúc này lại vang lên. Cô không thể làm gì khác hơn là nắm tay Lăng Long, cùng hắn khiêu vũ.
Điệu nhạc vẫn cứ du dương, ánh sáng chiếu lên người vẫn tuyệt vời, nhưng lúc này Lam Khiên Mạch cũng đã không còn bị sự vui vẻ của người khác thổi phồng được. Đúng như cảm giác của Ngôn Thanh Hạm, nàng cách cô rất gần, cơ hồ chỉ còn vài bước thì có thể chạm đến. Nhìn Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Long dưới ánh đèn khiêu vũ, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, từ từ lui về phía sau.
Tối hôm nay, Lăng Long mặc âu phục trắng, phối cùng bộ váy trắng của Ngôn Thanh Hạm, cũng đã là một cái hợp. Lam Khiên Mạch muốn biết kết quả mình phải lui tới mức nào thì mới có thể không nhìn thấy hình ảnh bọn họ khiêu vũ. Nhưng mà coi như nàng đứng ở chỗ xa nhất, thì hình dáng hai người đứng cùng nhau vẫn rõ ràng như vậy.
Cả biệt thự không còn chút ánh sáng, chỉ có thể thấy được cô cùng hắn. Cho dù mình nhắm mắt lại, thì hình ảnh đôi trai tài gái sắc vẫn sẽ xuất hiện trong đầu. Ngôn Thanh Hạm quá đẹp, cho nên chỉ nhìn một lần thì không thể nào quên mất. Nhìn bộ dạng cô, âm thanh của cô, khí tức của cô đều đã in vào da mình, huyết dịch, trong lòng, thậm chí là cả linh hồn.
Chỉ sợ có mù cũng không thể quên được.
Chỉ là, mặc dù Lam Khiên Mạch khổ sở, nhưng cũng không phải là không nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đang muốn cự tuyệt nhưng không thể làm được gì. Trong lòng nàng thầm mắng Lăng Long, đi ra cửa sau biệt thự Mạc gia, đi tới vườn hoa phía sau. Ra bên ngoài không khí tràn vào khoang mũi, Lam Khiên Mạch không ngừng hít sâu, đi tới đi lui trên sân cỏ cách đó không xa.
Nhìn bầu trời đầy đốm nhỏ, Lam Khiên Mạch tháo bao tay trên tay phải xuống, nâng lên muốn nắm gì đó. Một lát sau, nàng hơi cong khóe miệng, bỗng nhiên bật cười. Có lẽ, đối với nàng bây giờ mà nói, Ngôn Thanh Hạm chính là một trong những ngôi sao kia. Cô chói mắt như vậy, sáng ngời, cao cao tại thượng. Chỉ là, dù cô ấy có cách mình 108 ngàn dặm. Lam Khiên Mạch cũng không muốn dễ dàng buông tha dù là cơ hội nhỏ để được gần cô ấy.
Bởi vì, vì ngôi sao kia, chính là nàng.
"Haiz, nếu có điếu thuốc thì tốt." Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nỉ non, nghĩ hiện tại có lẽ cũng đã nhảy múa xong rồi, xoay người muốn quay về. Nhưng mà khi nàng quay người về, hai chân rốt cuộc cũng không cách nào lê bước được, ngay cả đầu óc cũng như bị tê liệt, căn bản không cách nào vận hành. Cách đó vào thước, có một phụ nữ mặc bộ lễ phục màu lam. Cô đàng nhìn mình cười ôn nhu, nụ cười kia, so với tám năm trước khi gặp giống nhau như đúc.
Lam Khiên Mạch mở miệng muốn nói gì, lúc này mới phát hiện cổ họng như nuốt phải lửa, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Nàng không ngừng nói với mình, nhúc nhích thân thể, chỉ cần động một chút, chút xíu cũng được. Có thể chuyện mong muốn cũng không được, nàng bây giờ chỉ biết dùng hai chân đúng ở chỗ này, cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực. Sợ rằng động một cái, thì thân thể nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ, không còn tồn tại.
"Lam, đã lâu không gặp."
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, lại đến thời gian đăng chương mới tốt đẹp. Hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục 8:00 pm mỗi đêm, đúng lúc tui đang nuốt lệ cùng dưa hấu, đã đói đến váng đầu não ù, ngay cả tiếng mèo cùng tiếng rắm Hiểu Bạo cũng không thể phân được, xem văn không lưu lời sẽ biến thành heo Hà Lan dùng lỗ mũi bạo cúc chính là thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị trong dàng chữ nhỏ màu xanh đầy mắt!
Như vậy, như mọi người đã thấy, đã đến lúc Lam Chiến gặp mặt như mong đợi! bất quá nhìn bộ dạng này, Lam Lam vẫn còn rất tỉn táo mà. Còn có bùng nổ chuyện gì hay tan vỡ cái gì, hay là tung ra đại chiêu, điều này chương sau sẽ công bố nha. Nói tới, gần đây vì Nhiễm tỷ tỷ có xuất hiện nên dẫn đến một cuộc thảo luận cao trào về Nhiễm tỷ tỷ. Thật ra thì Nhiễm tỷ tỷ chính là nhân vật để Hiểu Bạo kết thúc bộ kia, chính là vai phụ trong Thiết Ngục Mê Tình. Mặc dù là vai phụ, thì vai diễn cũng không ít. Vì để cho mọi người hiểu được sự sinh động của nhân vật chính cùng văn bên trong với tính cách đặc thù, Hiểu Bạo phải làm một phần hình mình họa giải thích cho mọi người!
... hình minh họa.... (editor: mình ko vào được nên thua rồi)
Khụ khụ, thế nào rồi, mọi người xem xong cái hình này, có phải đã hiểu rời không? Phong Phong của tui có thể là ngự tỷ, có thể bán manh, có thể yêu nghiệt có thể như tiểu bạch thỏ. Nhuế Nhuế đơn thuần im lìm, không giải thích. Nhiễm tỷ tỷ chỉ màu đen, bên ngoài đen bên trong đen cái gì, sau đó chính là Tiểu A Lê, đủ loại yêu nghiệt. Phốc, Lam Lam, Lam Lam, ngươi chỉ đứng thứ hai! Thiên tuyến cũng không hái xuống đâu! còn vì sao Ngôn Ngôn đi đường của đường tăng, mấy người biết! Tả tỷ tỷ, ngươi trong lòng ta so với Dung ma ma còn manh hơn! Lời của Lăng lão bản, mấy người biết, Lăng lão bản luôn giả vờ để đi đường x!
Ps: nếu có tiểu manh manh thấy hình không lưu lời, sau này các người tìm được vợ sẽ biến thành tiểu đầu trọc! hừ! ngoài ra, còn tiểu kịch trường, ngày mai tiếp tục.
Mọi người: tác giả ngạo kiều...