''Giám đốc Ngôn, đây là bản báo cáo tổng kết kế toán mới vừa xong, mời ngài kiểm tra.''

''Ừ, cám ơn cô, cứ để đó trước đi.''

''Vâng.''

Phòng làm việc rộng rãi thoát mát, nữ nhân mặc âu phục đen đang ngồi trên ghế làm việc, toàn bộ tinh thần đang chăm chú kiểm tra phê duyệt tư liệu trên tay. Áo sơ mi cô mặc bên trong thuần túy không có chút hoa văn nào, nút áo trên cũng được cài gọn gàng. Mặc trên người nhưng không hề có nếp nhăn, ngay cả mỗi nút áo có bốn lỗ cũng để nguyên dạng hình tứ phương cố định trên đó, không bị nghiêng hay xệ xuống. Xa xa nhìn lại, Từ xa nhìn đến giống như là lính gác đi tuần đề phòng huấn luyện nghiêm ngặt, chỉnh tề đến mức không có sơ hở nào để tấn công.

Có lẽ là do thời tiết đang nóng, nữ nhân ấy vén tóc ra sau lưng, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng bàn tay, dung nhan cực kỳ tinh xảo. Thi thoảng có vài chỗ khó hiểu thì cô sẽ nhíu mày, tiếp đó đưa tay đẩy cái mắt kiếng không gọng ngay sống mũi lên. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính phòng làm việc rơi xuống đất trải gì mà hoàn mỹ của cô, vẻ mặt nghiêm túc không giống như giả bộ, đang dồn hết tâm sức, giống như trong lúc này giơ tay hay nhấc chân cũng khiến người ta cảm thấy như kinh nghiệm hơn mười phần, lại còn vô cùng nhu mỹ.

''Rè rè...'' lúc này, điện thoại để trên bàn đột nhiên run lên, Ngôn Thanh Hạm thả tài liệu trên tay xuống, cầm di động lên, không ngoài dự liệu trên màn hình là tin nhắn của Lam Khiên Mạch. Nội dung vẫn ngắn gọn như mọi ngày, một câu đến trưa rồi, đừng quên ăn cơm, kết thúc còn kèm theo cái icon vui vẻ, còn thêm hai chữ nhớ người.

Rõ ràng cũng chỉ là dặn dò đơn giản, lại khiến Ngôn Thanh Hạm thấy rất ấm áp, thậm chí cũng không thể bỏ được. Cô cẩn thận đọc lại tin nhắn này một lần, nhìn hộp thư chứa cũng hơn 50 tin nhắn đã xem qua, cười một cái thả di động xuống bàn.

Lần trước sau khi chia ra, Ngôn Thanh Hạm cũng đã hơn nửa tháng không gặp lại Lam Khiên Mạch. Khoảng thời gian này cũng không lâu lắm, đối với một người luôn bận rộn như cô mà nói thì cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Chưa bao giờ có bất kỳ kinh nghiệm gì trong công việc, Ngôn Thanh Hạm phải cùng với thư ký làm quen với công việc, mỗi ngày họp hội nghị vẫn không thể xong, thậm chí ngay cả khi tan làm cũng không thể nghỉ ngơi. Đối mặt với lượng công việc lớn như vậy, Ngôn Thanh Hạm mới hiểu được vì sao Ngôn Luật cùng Mạc Vân lại luôn bận đến như vậy, không có chút thời gian nào quay về thăm mình. Thì ra, cũng không phải là không muốn, mà là thật sự không có thời gian.

Cho đến giờ, Ngôn Thanh Hạm vẫn còn nhớ tin nhắn đầu tiên Lam Khiên Mạch gửi đến cho cô đầy kinh ngạc, với hoàn cảnh đó không khác gì sự mừng rỡ trong lòng cô đang hết sức khắc chế. Quan hệ hai người không có xác lập, mặc dù đã lên giường ba lần, nhưng hiểu nhau thì bạn bè thân thiết cũng không được như vậy.

Ngôn Thanh Hạm không ngờ Lam Khiên Mạch sẽ chủ động nhắn tin cho mình, cũng cho là đối phương sắp đến sẽ không còn quan tâm đến mình. Nhưng mà khi nhìn thấy tin nhắn nàng gửi đến nhắc mình không nê làm việc quá sức, chăm sóc bản thân thật tốt. Ngôn Thanh Ham không thể không thừa nhận, ngay một khắc đó, cả người cô kể cả trong tim vô cùng ấm áp.

Sau đó, mỗi ngày sáng, trưa, tối Ngôn Thanh Hạm đều nhận được tin nhắn Lam Khiên Mạch gửi đến cho mình. Nội dung cũng không chỉ có mỗi đừng quên ăn cơm, chăm sóc tốt bản thân. Ngoại trừ tin nhắn, thì tối hai ngày cuối tuần, thì vào 8h Lam Khiên Mạch sẽ gọi điện cho mình, không lệch chút nào. Các nàng trò chuyện qua điện thoại về những chuyện sinh hoạt gần đây, hay nói về Cát Cát dạo này lại gây họa gì, ăn trộm cái gì.

Ngôn Thanh Hạm rất hưởng thụ sự ung dung hiếm có này, nhất là trước khi Lam Khiên Mạch cúp điện thoại nói một câu nhớ chị. Âm thanh ôn nhu như nước, chân thực như một bộ phim hoạt hình. Chẳng qua chủ dùng tai lắng nghe, Ngôn Thanh Hạm cũng có thể tưởng tượng được Lam Khiên Mạch ở đầu dây bên kia cười như thế nào, đôi mắt có con ngươi mù đỏ sậm chuyên chú như thế nào.

Mặc dù hai người vẫn thường xuyên liên lạc như vậy, nhưng cũng không giống như những cặp tình nhân nam nữ đang yêu, ngược lại giống như là bạn bè thân thiết. Thông qua chuyện này, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình lại biết thêm về Lam Khiên Mạch thêm một bước, đối với sự tán thưởng của cô so với trước đó cũng nhiều hơn.

Lam Khiên Mạch rất thông minh, nàng biết cái gì gọi là lúc lùi lúc tiến, cũng biết gieo giác chuyện xấu hổ. Nàng biết mình gần đây công việc bận bịu, cũng biết với thân phận của nàng mà xuất hiện ở Ngôn thị sẽ bị hoài nghi. Cho nên nữ nhân này dùng cách nhắn tin qua điện thoại để quan tâm đến mình. Rõ ràng mỗi cái dặn dò luôn rất đơn gian tùy ý, nhưng lại đem cuộc sống thường ngay ghi nhớ trong đó, không một sai sót.

Không tự chủ được lại nhớ đến ngày hôm đó Lam Khiên Mạch trước khi đi còn để lại cho mình một nụ hôn cùng viên kẹo ngọt, Ngôn Thanh Hạm liếm khóe miệng một cái, tựa hồ có chút nhớ nhung mùi vị kia.

''Giám đốc Ngôn.'' Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng thư ký, Ngôn Thanh Hạm hồi thần, cho cô ấy vào.

''Có chuyện gì không?'' Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ, cô đến Ngôn thị cũng đã được hai tuần, cũng đã đem quan hệ những người liên quan xử lý rõ ràng. Cô cảm thấy vị thư ký này làm việc sạch sẽ gọn gàng, cũng không nhiều lời, ngược lại vô cùng phù hợp với yêu cầu của mình.

''Giám đốc Ngôn, bên ngoài có một vị Lăng tiên sinh muốn gặp chị, người đó nói là bạn chị.''

''Lăng tiên sinh?'' Nghe lời thư ký nói, trong mắt Ngôn Thanh Hạm thoáng qua chút nghi hoặc, sau đó lại nhớ đến chuyện phát sinh ở Mạc gia ngày hôm đó, tự nhiên mới nhớ ra Lăng Long. Mình ở thành phố X cũng chỉ biết hắn duy nhất là người có họ Lăng, không sai chính là Lăng Long. ''À người này đúng là bạn tôi, mời Lăng tiên sinh vào đi.'' Ngôn Thanh Hạm nói xong, tỏ ý nói thư ký cho Lăng Long vào.

''Ngôn Ngôn, nghe nói gần đây em tiếp quản Ngôn thị, thế nào rồi, có khỏe không?'' Mới vừa vào cửa Lăng Long liền ra mặt quan tâm hỏi thăm Ngôn Thanh Hạm, thật giống như giữa bạn họ là bạn thân đã lâu.

''Ừ, cũng ổn, chỉ có bận một chút thôi.'' Ngôn Thanh Hạm trả lời qua loa, đồng thời đang suy tính mục đích Lăng Long đến.

''Bận thì vẫn cứ bận, cũng không nên vì công việc mà để bản thân phải mệt. Thật ra hôm nay anh đến cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn mời em ra ngoài ăn bữa cơm thôi, không biết Ngôn Ngôn có nể mặt anh một chút không?''

Nghe Lăng Long nói thịnh tình mời mình như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng biết rõ mình không có cách từ chối, không thể làm gì khác hơn là cầm túi theo hắn ra ngoài. Đón lấy ánh mắt nhiều chuyện của nhân viên cấp dưới, hai người cùng lên xe. Lăng Long lễ phép hỏi Ngôn Thanh Hạm muốn ăn gì, cô thuận miệng nói cái gì cũng được, liền thấy đối phương khẽ mỉm cười, lái xe rời khỏi cao ốc Ngôn thị.

''Ngôn Ngôn tiếp quản Ngôn thị có phải cũng sẽ bỏ việc giám định nghệ thuật luôn không?'' Lúc này Lăng Long bỗng nhiên mở miệng hỏi. ''Thật ra thì tôi chỉ tạm thời quản lý Ngôn thị thôi, chờ ba mẹ tôi quay về, vẫn còn phải xem ý của họ.'' Ngôn Thanh Hạm nhàn nhạt trả lời, tận lực vòng qua tiết lộ một ít gia cảnh của Ngôn gia.

''Thì ra là như vậy, anh cũng nói rồi Ngôn Ngôn thích nghệ thuật như vậy sao có thể cam nguyện làm một thương nhân chứ? Thật ra trước kia anh cũng đã từng nghe qua va anh nhắc đến em, nói em tuổi con trẻ chỉ với bản lĩnh của mình mà có tiếng lớn trong giới nghệ thuật đồ cổ, lúc đó anh cũng thấy tò mò, em thật ra là một người phụ nữ thế nào. Hôm nay vừa nhìn thấy, Ngôn Ngôn quả nhiên rất ưu tú.''

''Ha ha, nhờ bác Lăng tán dường như vậy, Thanh Hạm có chút hổ thẹn. Thật ra thì tôi chỉ đơn giản là thích nghệ thuật, nên muốn biết nhiều hơn mà thôi.''

''Đã như vậy, anh nghĩ em sẽ không tùy chối lời mời này.'' Lúc này, xe dừng trước một nhà hàng. Ngôn Thanh Hạm nhìn Lăng Long lấy ra hai tấm vé từ ngăn kéo, bên trên có viết, Hội triễn lãm nghệ thuật những tác phẩm quý giá của thành phố X, bên dưới còn có mấy chữ VIP.

Thật ra thì hội triển lãm này Ngôn Thanh Hạm đã nghe qua từ tuần trước, nhưng vì cô còn phải bận xử lý chuyện của Ngôn thị, nên không có ý đi xem. Hôm nay nhìn thấy Lăng Long có vé vào cửa trên tay lập tức động tâm. ''Hội triển lãm này tôi cũng đã nghe qua, chỉ không ngờ anh cũng là người thích các tác phẩm nghệ thuật.'' Ngôn Thanh Hạm cười nhận lấy phiếu, cũng không giống như nữ sinh còn phải giả bộ ngượng ngùng.

''Bản thân thích cái đẹp mọi người ai cũng có, với lại nhà anh cũng làm ăn công việc liên qua đến hàng cao cấp, dĩ nhiên đối với những tác phẩm nghệ thuật cũng có sở thích. Xem ra cách đầu tiên này cũng không tệ lắm, trước đó anh còn nghĩ, rốt cuộc là xem phim hấp dẫn đối với em lớn hơn hay là tác phẩm nghệ thuật cao hơn. Xem ra hiện tại anh thắng rồi.''

Lăng Long vừa nói thân thiện giúp Ngôn Thanh Hạm tháo dây an toàn ra, bước xuống xe, giúp cô mở cửa xe. Một loạt động tác của hắn vô cùng ga lăng, Ngôn Thanh Hạm cười một tiếng, liền xuống xe. Chỉ là hai người còn chưa đu được vài bước, lập tức có một chiếc Range Rover dừng trước mặt hai người. Nhìn thấy Lăng Vi bước xuống cùng Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm không ngờ được mình sẽ gặp lại cái người đã nửa tháng qua không thấy mặt.

Editor: má :))))))))))) đi xe soang chảnh qué ~~'

''Tiểu Vi? Sao em lại ở đây?'' Lúc này Lăng Long đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng. Lăng Vi nhìn hắn cười đi tới, Ngôn Thanh Hạm chợt hiểu ra, thì ra Lăng Vi và Lăng Long là hai anh em. Vậy thì Lăng Vi có núi dựa lớn như vậy cũng chẳng có gì lạ, dù sao thế lực của Lăng gia ở thành phố X này cũng không thể xem thường được.

''Em đến chỗ này đương nhiên là để ăn cơm rồi, anh, vị này là...'' chào hỏi với Lăng Long, ánh mắt Lăng Vi nhìn Ngôn Thanh Hạm cười hỏi, chỉ là đáy mắt không chút ý gì có nụ cười. ''Tiểu Vi, đây là tổng giám đốc tập đoàn Ngôn thị, Ngôn Thanh Hạm. Cũng là...'' Lúc này, Lăng Long bỗng nhiên thấp giọng nói: ''Chị dâu tương lai của em.''

''Ha ha, thì ra là như vậy.'' Nghe qua lời Lăng Long nói thì nụ cười trên mặt Lăng Vi càng sâu hơn, tầm mắt không chút nể nàng bắt đầu đánh giá quan sát Ngôn Thanh Hạm. Từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, hành động như vậy chỉ có thể nói là vô lễ khiến cho Lăng Long phải lúng túng, nhưng không tiện nói ra.

Câu mới vừa nói khi nãy, mặc dù Lăng Long nói rất nhỏ, nhưng lại khiến Lam Khiên Mạch đứng cạnh Lăng Vi nghe thấy rất rõ. Nàng liếc mắt nhìn Lăng Vi sắc mặt bất thiện còn có Ngôn Thanh Hạm đang đứng đó cũng không có nhìn mình, cười đi đến chỗ cô.

"Ngôn tiểu thư, xin chào, tôi tên Lam Khiên Mạch, lam trong màu Lam, Khiên của bộ chấm thủy và chữ khai (bộ chấm thủy: 氵; chữ khai: 开 hợp lại thành chữ 汧 - khiên), Mạch trong người xa lạ (mạch sinh nhân).'' lần nữa được nghe lời giới thiệu rõ ràng cẩn thận này, Ngôn Thanh Hạm nhăn mi nhìn người đứng trước mặt mình cười rạng rỡ, đưa tay nắm tay phải nàng. "Xin chào, Ngôn Thanh Hạm."

"Vào trước đi." thấy hai người giới thiệu vờ như không quen biết, Lăng Vi liền kéo Lam Khiên Mạch vào nhà hàng, từ đầu đến cuối không hề nói với Ngôn Thanh Hạm câu nào. Thấy bóng hai người dần dần mất hút vào nhà hàng còn Lăng Long đứng một bên có vẻ hơi lúng túng, Ngôn Thanh Hạm cũng đi vào theo.

"Ngôn Ngôn, tiểu Vi từ nhỏ đã được cả nhà chiều hư, có gì thất lễ mong em bỏ qua cho."

"Không sao, tôi cảm thấy em ấy rất khả ái." Ngôn Thanh Hạm nói xong, tầm mắt nhìn đến hàng người đông đảo trong nhà hàng, hơi nhíu mày. Dường như Lăng Vi và Lam Khiên Mạch đã đoạt mất chiếc bàn trống cuối cùng, còn hai người họ thì gặp phải cảnh "ngồi đất".

"Tiên sinh, tiểu thư, xin lỗi, nhà hàng hiện tại đã hết chỗ, mong các vị chờ một lát được không ạ?" lúc này, nhân viên phục vụ đầy áy náy đến nói với họ. Lăng Long lắc đầu nói không cần, sau đó trực tiếp nắm tay Ngôn Thanh Hạm đi đến bàn Lăng Vi và Lam Khiên Mạch.

Lần đầu tiên bị một người đàn ông không quen lắm tiếp xúc, cái này khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù Lăng Long không hề khiến cô thấy ghét, thậm chí là mọi phương diện đều thích hợp đúng là đối tượng nên làm quen. Nhưng không biết vì sao, cảm giác tay mình bị một người đàn ông nắm lấy, thì cô lại thấy vô cùng khó chịu.

Dựa theo quan điểm về nhận xét thì bàn tay Lăng Long rất lớn, nhiệt độ ấm áp, nằm lấy không giống như bàn tay Lam Khiên Mạch vừa gầy vừa lạnh như băng. Rõ ràng cái trước mắt đạt điểm cao hơn, nhưng mà... Ngôn Thanh Hạm đem tầm nhìn vào bàn tay hai người còn đang nắm, cô lại hy vọng người cầm tay mình lúc này là Lam Khiên Mạch.

"Tiểu Vi, hết chỗ trống rồi, hôm nay anh mời Ngôn tỷ tỷ đến ăn cơm, em xem.."

"Vậy thì ngồi đại đi, em cũng đâu có nói là không cho anh ngồi." Lăng Vi vừa nói, không để ý đến ánh mắt bất mãn của Lăng Long, cứng rắn không để theo ý hắn ngồi vào chỗ bên cạnh mình. Lam Khiên Mạch lại dời vào trong, để cho Ngôn Thanh Hạm ngồi cạnh mình.

"Ngôn Ngôn, em muốn ăn gì?" thấy nhân viên phục vụ cầm menu đến, Lăng Long không suy nghĩ trực tiếp đưa cho Ngôn Thanh Hạm, không ngừng khiến cho chủ bàn là Lăng Vi phải choáng váng. Thấy cô sắp nổi điên, Lam Khiên Mạch vội lắc đầu một cái, tỏ ý cô đừng quá so đo, người kia không thể làm được gì hơn là giơ ngón giữa lên hướng Lam Khiên Mạch tỏ ý sự bất mãn của mình. Cho dù động tác hai người cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy rõ ràng. Lúc này cô liền gọi một nhân viên phục vụ khác đến đưa menu cho Lăng Vi, mới hóa giải được oán niệm trong lòng đối phương.

Sau khi gọi món ăn xong, chờ đồ ăn lên là một thời gian dài đằng đẵng, trước đó ngoại trừ Lăng Long và Ngôn Thanh Hạm cùng nói chuyện ra thi thoảng ra thì không còn ai nói gì nữa. Nghe người bên cạnh cứ một tiếng lại Ngôn Ngôn, Lăng Vi đem tầm mắt nhìn Lam Khiên Mạc cười đến vân đạm phong kinh, chỉ cảm thấy mình càng lúc càng không thể hiểu nổi nữ nhân kia đang nghĩ cái gì.

Là một ánh mắt nhìn xa có thể nhìn ra Lăng Long đang theo đuổi Ngôn Thanh Hạm, nhưng người trong cuộc như Ngôn Thanh Hạm cũng không thể không biết, nhưng cũng không từ chối, thậm chí còn tiếp nhận sự lấy lòng của đối phương. Nếu như Lam Khiên Mạch không biết thì thôi đi, nhưng lần này cũng lại là Ngôn Thanh Hạm là bạn gái chính thức ngồi đối diện. Lăng Vi quả thực không hiểu với tính cách cực đoạn của Lam Khiên Mạch sao có thể nhìn Ngôn Thanh Hạm rời xa mà mặt vãn còn cười như nhặt được 5 triệu vậy?

''Đúng rồi, Lam tiểu thư, không biết cô và tiểu Vi quen biết thế nào?'' Lúc này Lăng Long phát hiện Lam Khiên Mạch từ đầu cho đến giờ chỉ có ăn cơm rất ít nói chuyện, theo phép lịch sự mà hỏi.

''Tôi là nhân viên của Lăng tiểu thư.'' Lam Khiên Mạch vô cùng nghiêm túc nói.

''Ha ha, thì ra là như vậy, tính tình tiểu Vi không tốt, nếu làm việc có gì sơ suất mong cô tha thứ nhiều hơn.''

''Ừ, không có gì, mặc dù tính cô ấy hơi nóng nảy, nhưng ở trên giường cũng coi như ôn nhu.''

''Khụ khụ...'' lời này vừa nói ra, Lăng Long đang uống trà nghe thấy liền sặc. Nhìn bộ dạng hắn chật vật Lam Khiên Mạch cười một tiếng, ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm tay Ngôn Thanh Hạm để trên đùi.

———///———

Tác giả có lời muốn nói: Tui đã viết một truyện ngắn về Lam Lam và tiểu Cát Cát.

Gần đây Cát Cát rất nghịch ngợm, luôn thích thú đem vài món đồ chơi dành cho mèo vào phòng Lam Lam. Đối với lần này, Lam Khiên Mạch hét lệnh cấm không cho Cát Cát vào phòng nửa bước. Buổi tối hôm ngày hôm đó Lam Lam mới từ nhà Ngôn Ngôn quay về, hai người mây mưa thất thường khiến cho eo nàng đau không chịu nổi, vì vậy vừa về nhà liền lên giường ngủ. Trong lúc mơ màng Lam Khiên Mạch cảm thấy chân mình hơi nhột. Nàng giật giật, tiếp tục ngủ.

Cát Cát: Meo~ meo~ (miệng Cát Cát ngậm cái đồ chơi dành cho mèo. đó là cây gậy nhỏ đàn hồi, trên đầu có nhiều hạt cao su nổi ← mấy người đừng có mà nghĩ bậy)

Lam Lam: Ưm... Thanh Hạm đừng quậy mà.... em mệt quá... (rất hiển nhiên, Lam lam đã coi tiểu sắc miêu nào đó thành Ngôn Thanh Hạm.)

Cát Cát: Meo~ meo~ (trong lòng os: ta phải làm, ta phải làm! Ngươi dám không về nấu cơm cho ta!)

Lam Lam: Ưm... Thanh Hạm chị thật đáng ghét, đừng có chọc chỗ đó người ta nhột mà! (Lam Lam thu chân vào trong chăn, ôm gối ngủ tiếp.)

Cát Cát: Meo! meo! (Cát Cát nằm sấp trên người Lam Lam, tiếp tục dùng đồ chơi của nó quẹt qua quẹt lại trên cổ nàng.)

Thế là, Lam Lam bất tri bất giác bị Cát Cát quấy rầy hết một đêm.

Ngày thứ hai, rè.... rè... điện thoại rung, nhìn trên màn hình là ba chữ tiểu Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch tức giận ấn nút nghe.

Lam Khiên Mạch: Thanh Hạm! đều tại chị chơi khẩu vị nặng như vậy! tối hôm qua em còn mơ thấy chị ngược đãi em y như vậy!

Ngôn Thanh Hạm: xin lỗi... nhưng mà hình như chị rất thích...

Lam Khiên Mạch: Phi! thích cái rắm, hôm nay mới dậy trong miệng em còn có lông kìa!

Ngôn Thanh Hạm:....

Cát Cát tránh ở dưới giường: Meo! meo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play